“Cô nhìn kỹ xem, người trên hình là tôi thật sao?”, Quan Nguyệt San chớp mắt với Thiên Thụ.
Thiên Thụ mở to mắt nhìn tấm hình.
“Không phải cô, ưm… Lẽ nào là tôi?”, Thiên Thụ nhỏ giọng đáp.
Quan đại mỹ nhân nghe xong, tay đập một phát.
“Tôi nói nghiêm túc, không phải đang đùa với cô!”
Thiên Thụ bị đánh trúng đầu, ấm ức bĩu môi. “Tôi cũng nghiêm túc xem mà!”
Hơn nữa tấm hình này, tối qua cô còn nhìn thấy trong thư phòng Boss. Tuy anh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng vẫn nhận ra sự yêu quý của anh với tấm hình. Có lẽ là thực sự hoài niệm những tháng ngày trong hình chăng, hoài niệm những ngày tháng họ ở bên nhau. Điều đó khiến Thiên Thụ vừa ngưỡng mộ, lại vừa đố kỵ.
Cô xuyên không tới đây, không hề biết quá khứ của anh, càng không biết trong ba năm nay đã xảy ra chuyện gì. Cảm giác này thật sự tồi tệ.
“Nhìn kỹ mà vẫn không nhìn ra?”, Quan đại mỹ nhân chồm sát lại Thiên Thụ, ra sức chớp mắt.
Thiên Thụ cố gắng mở mắt nhìn đôi mắt to chớp chớp của Quan đại mỹ nhân, nghi ngờ hỏi, “Ồ ồ ồ… Chẳng lẽ là… mắt cô bị chuột rút hả?”
Quan đại mỹ nhân tức tối bóp cổ Thiên Thụ. “Tôi bóp chết cô, Hạ Thiên Thụ! Cô đúng là có bản lĩnh giết người không đền mạng! Tôi bảo cô nhìn mắt tôi, trên mắt tôi có một vết sẹo, nhưng người trong hình không có!”
Khụ khụ khụ khụ!
Thiên Thụ bị Quan Nguyệt San bóp cổ lắc lắc, suýt nữa thì nghẹt thở choáng váng, nhưng cô cũng đã nhìn ra, người trong hình tuy đẹp như Quan Nguyệt San, nhưng trên mí mắt trái của cô ấy không có vết sẹo mỹ nhân quyến rũ như của San San hiện giờ.
Quan đại mỹ nhân tí nữa thì ngã lăn ra. “Tôi có bị phân liệt đâu, cô tưởng tôi là siêu nhân biến hình trong manga hả? Người trong hình này là chị sinh đôi của tôi.”
Hả?! Đáp án này thực sự quá bất ngờ. Thiên Thụ mở to mắt sửng sốt.
“Chị tôi là Quan Nguyệt Tịnh, chúng tôi là chị em sinh đôi, từ nhỏ tính tình đã hoàn toàn khác nhau. Chị mãi luôn dịu dàng khéo léo, xinh đẹp vô cùng, tôi như một thằng nhóc, không được ai yêu mến.” Quan Nguyệt San nhìn tấm hình, ngồi xuống sofa chậm rãi kể. “Năm chị ấy học đại học thì quen Viên Dã, họ tham gia cùng một câu lạc bộ, Viên Dã luôn là đầu tàu của mọi người, là chỉ huy cao nhất trong nhóm, còn chị tôi thì mãi mãi là người bị chỉ huy, theo anh ấy đi khắp nơi. Không thể nói rõ là chị tôi thích Viên Dã từ khi nào, nhưng tôi còn nhớ hôm ấy là một chiều mưa, câu lạc bộ của chị tôi đến khu dân cư mới phát truyền đơn, muộn lắm chị ấy mới về nhà.
Tôi thấy có người đưa chị về đến cửa, trên người chị ấy còn khoác một cái áo khoác của nam giới. Tuy người đó đã quay đi nhưng chị vẫn đứng ở cổng, với mái tóc ướt đẫm nước mưa, đứng rất lâu. Tôi che ô ra đón chị, tay chị lạnh cóng nhưng trên gương mặt là nụ cười ngọt ngào biết mấy. Tôi cảm thấy chị thật ngốc, nhưng chị lại nói với tôi rằng chị thích anh ấy. Người con trai đó, chính là Viên Dã.”
Thiên Thụ nghe đến đây, ngẩn ngơ cả người.
“Hóa ra, anh ấy thật sự có người để yêu thương…”
Quan Nguyệt San nhìn vẻ hụt hẫng của Thiên Thụ, cười tủm tỉm, “Người anh ấy yêu thương? Ha, đúng thế, Viên Dã quả thực có người anh ấy thích. Tuy anh ấy không quen với chị tôi, nhưng mỗi lần câu lạc bộ hoạt động, họ ở cạnh nhau, tôi luôn cảm thấy có vẻ như trái tim của anh ấy đã thuộc về ai đó. Cho dù bên cạnh có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, bao nhiêu người thầm thương trộm nhớ, anh ấy vẫn chỉ mỉm cười lịch sự, thân thiết, nhưng lại có một khoảng cách không thể vượt qua. Chị tôi chắc là cô gái ở cạnh anh lâu nhất, họ đã xem như là rất hòa hợp rồi, Viên Dã cũng thường đến nhà tôi chơi với chị em tôi. Có dạo tôi nghĩ, sau khi họ tốt nghiệp, anh ấy nhất định sẽ trở thành anh rể của tôi. Nhưng…”
Quan Nguyệt San nhìn Thiên Thụ.
Cô chớp chớp mắt.
Nhưng cô lại trở thành kẻ thứ ba, phải không? Cô đã cướp chồng của chị San San?
Thiên Thụ bỗng cảm thấy ngượng ngập, “Xin lỗi…”
Quan Nguyệt San phì cười. “Cô làm gì mà phải xin lỗi? Chắc cô không phải là đang phát huy phẩm chất hiền lành của công dân ưu tú, tưởng rằng cô cướp người yêu đầu đời của chị tôi đó chứ?”
Thiên Thụ choáng.
Chẳng lẽ không phải?
San San nhìn Thiên Thụ, thu lại vẻ đùa cợt, “Không liên quan tới cô. Chị tôi và Viên Dã vốn không có duyên. Chị tôi chưa tốt nghiệp đại học thì đã gặp tai nạn xe, qua đời rồi.”
A?!
Thiên Thụ bàng hoàng, ngẩn người.
Hóa ra… Quan Nguyệt Tịnh đã…
“Ngạc nhiên hả?”, Quan Nguyệt San nhìn Thiên Thụ há to miệng, “Đối với chúng tôi thì đã quen rồi. Hôm chị ấy sắp mất mới nắm tay Viên Dã, nói rằng chị ấy thích anh. Viên Dã không có thời gian trả lời, chị ấy đã đi rồi. Tôi nghĩ, chắc chị ấy đã đi trong hạnh phúc, vì chị ấy đã nói ra lời tận đáy lòng, lại không nghe anh ấy từ chối, nhất định là qua đời trong hạnh phúc. Nhà chúng tôi đều rất cảm kích Viên Dã, sau khi chị bị tai nạn, anh ấy là người đầu tiên chạy tới bệnh viện. Viên Dã đối với chị tôi, có lẽ không có tình ý gì, nhưng cũng phải có tình bạn. Thiên Thụ, anh ấy là người đàn ông tốt. Cô phải… trân trọng anh ấy.”
Thiên Thụ hơi đờ ra.
Cô bỗng nhớ lại tối qua, tấm hình bày trên bàn trong thư phòng của Viên Dã. Mấy hôm nay họ đang chiến tranh lạnh, anh lại lấy tấm hình đó ra, có lẽ… cô thật sự đã khiến anh bị tổn thương? San San nói, Quan Nguyệt Tịnh từng là một cô gái dịu dàng đáng yêu, luôn ở bên cạnh anh, nhưng cô thì… cô không dịu dàng, không chu đáo, không tinh tế, không đáng yêu, thật đúng là chẳng được gì cả… Nên, anh mới nói với cô câu “anh thật sự rất thất vọng về em” chăng?
Quan Nguyệt San đứng dậy, đưa tay vò tóc Thiên Thụ. “Đối với Viên Dã thật tốt, biết chưa? Nếu cô không đối xử tốt với anh ấy…”
Cô nàng hơi cúi xuống, nói với vẻ uy hiếp, “Tôi vẫn sẽ cướp anh ấy đi đấy!”
Khụ…
Thiên Thụ thấy khóe môi giật giật.
“Được rồi, tôi đi đây, tốt nhất cô nên tìm thời gian gọi điện cho cái gã đàn ông kỳ cục kia đi. Còn nữa, tôi sẽ sắp xếp giùm cho hai người, lần này tuyệt đối không có ai làm phiền, nếu cô không dẹp yên tên đó, tôi thật sự kỳ thị cô đấy!” San San cười, len lén thì thào vào tai Thiên Thụ, “Mùi vị anh ấy rất là ngon đó, nếu cô còn bỏ lỡ thì đúng là đồ ngốc!”
Hả? Mùi vị của anh? Rất ngon?
Thiên Thụ thấy tim thót lên.
San San cười lớn, ra khỏi cửa.
Thiên Thụ bất giác nhớ đến mấy bài báo, họ đã thân mật với nhau ra sao ở sân bay, mà San San hình như cũng từng hôn lên má Viên Dã, mờ ám như vậy, bây giờ lại…
“San San, thực ra… Cô cũng thích anh ấy, phải không?”, Thiên Thụ nhìn theo bóng San San.
San San đã bước xuống cầu thang gỗ. Bước chân như hơi khựng lại, nhưng vẫn sải bước bỏ đi.
Có lúc, có những vết thương mắc lại trong tim, giả vờ quên lãng.
Có một nỗi buồn thương nhớ bảo phủ lấy Thiên Thụ.
Cô cầm tấm hình cũ đó, lật đi lật lại ngắm.
Nụ cười của Quan Nguyệt Tịnh rất đẹp, rất dịu dàng. Một cô gái như thế mới xứng với người đàn ông lạnh lùng như Viên Dã chăng. Tiếc rằng cô ấy qua đời quá sớm… Trong tim Viên Dã nhất định cũng luôn nhớ đến cô ấy? Nhưng lại kết hôn với cô…
Thiên Thụ ngồi trên xe bus, cắn môi mãi.
Rốt cuộc ba năm qua đã xảy ra chuyện gì? Làm sao cô quen được Viên Dã, rồi làm sao lại kết hôn? Cô và anh thật sự yêu nhau ư? Nếu lạnh nhạt với nhau, oán hận lẫn nhau, thì làm sao sinh ra con gái? Trước kia cô luôn mừng vì cô đã mở mắt tỉnh dậy, tuy đã mất ba năm nhưng lại có được những thứ cô muốn có, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy ba năm đã mất đó đáng tiếc biết bao, xuyên không qua quãng thời gian đó, thật sự là một chuyện… rất hối tiếc.
Không biết… có khả năng xuyên không trở về không nhỉ?
Thiên Thụ bỗng sáng mắt lên.
Xe bus vừa đến trạm, mở cửa, dừng xe thì trong tích tắc, Thiên Thụ đã nhảy xuống.
Cửa xe đóng lại.
Thiên Thụ bỗng kinh hoảng. “A, không đúng, tôi xuống nhầm trạm rồi! Này, tôi…”
Vù…
Xe bus làm sao quan tâm tới cô, đóng cửa xong đã chạy vèo đi.
Thiên Thụ cầm tấm hình, choáng váng đứng trên đường, “Ở đây hình như là…”
Công viên bên đường mà lần trước cô đi lạc?
Ủa, sao lại chạy tới đây?
Thiên Thụ hơi lạ, có lúc những tư tưởng hỗn loạn đúng là có thể dẫn đường. Lần trước cô đã gặp Tiểu Mạc ở đây, không biết hôm nay có gặp được một cậu chàng đẹp trai khác không? Lần trước khi Tiểu Mạc tặng cô tấm hình, cô còn chưa kịp cảm ơn cậu, vừa hay hôm nay tâm trạng không vui, chi bằng ra công viên ngồi một chút.
Thiên Thụ lững thững ra đó.
Những tán cây thấp thoáng, cây đông thanh lá xanh mướt vẫn rậm rạp tươi tốt.
Thiên Thụ vén đám cây ra với một chút hy vọng mong manh.
Băng ghế dưới ánh đèn đường trống không.
Haizzz, sao có thể gặp may mắn mãi, lại gặp cậu đẹp trai nào đó được? Ha, cô còn tưởng mình thật sự may mắn chứ, xuyên không, có chồng tốt, gặp trai đẹp nhỏ tuổi. Thế đã khiến người ta thấy tức tối lắm rồi!
Thiên Thụ thở dài, ngồi xuống ghế.
Tấm hình trong tay, đôi tình nhân đó vẫn cười tươi rói.
Thiên Thụ chớp mắt, càng nhìn tấm hình thì càng cảm thấy buồn. Người tốt thế này, vì sao lại mất chứ? Tại sao lại rời xa anh. Nếu cô không xuyên không tới đây, thì không biết…
Soạt!
Cô đang thở dài thì bỗng bên cạnh xuất hiện một bóng trắng, “a hu” một tiếng giật mất tấm hình của cô!
Thiên Thụ giật thót, “Này, đó là hình của tôi…”
Bạn Thiên Thụ hoảng sợ chưa kịp nói hết câu.
Vì cái bóng trắng to đó sau khi chạy xa rồi còn quay lại cười với Thiên Thụ, suýt thì làm hồn phách cô biến mất!
“Bạch… Bạch Tiểu Lang!”
Mẹ ơi, cô đúng là may mắn, mà cũng thật xui xẻo! Lại gặp tên Bạch Tiểu Lang kia, cái tên lúc nào cũng hù dọa cô hồn xiêu phách lạc ấy! Bạch Tiểu Lang cướp mất tấm hình, ôi trời ơi, nước dãi của nó, tấm hình… Tấm hình sắp bị nó làm rách mất rồi!
Thiên Thụ bỗng cuống quýt, nhưng không dám đến gần nó, chỉ có thể sợ hãi quỳ xuống dỗ ngọt, từ từ thương lượng với Bạch Tiểu Lang. “Bạch… Bạch đại gia à… Đưa tấm hình… đưa tấm hình cho chị được không… Chúng ta có gì… thì từ từ nói…”
“A hu!”, Bạch Tiểu Lang không há mõm ra mà dùng mũi gầm một tiếng.
Thiên Thụ nhát gan bỗng giật mình té ngồi ra đất.
Bóng dáng mà quần chúng Thiên Thụ chờ đợi cuối cùng đã xuất hiện.
Ngón tay thon dài túm lấy lông trên đầu Bạch Tiểu Lang, con chó lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống. Tiểu Mạc lấy tấm hình ra khỏi mõm nó, mỉm cười đưa cho Thiên Thụ.
Thiên Thụ đã sợ tới mức phát khóc.
Run lẩy bẩy nhận lấy tấm hình, cô nàng nào đó đang thất thần bỗng nói với Tiểu Mạc, “Tiểu Mạc à, em có tin rằng thế giới này có thể xuyên qua thời gian không?”