Lúc ấy Lâm Hưởng còn đang đứng ngoài ban công tưới hoa, cậu thích nhất nuôi loại cây có sức sống mạnh mẽ như xương rồng (*), hồi trước nuôi mấy cây hải đường (**) , thủy tiên (***) cuối cùng đều héo chết hết.
Cây xương rồng này cậu nhặt được lúc đi đổ rác, nhìn cái cây nhỏ nhỏ xinh xinh vẫn còn xanh mướt, Lâm Hưởng thấy vậy có chút động tâm, nhìn xung quanh một vòng không có ai liền ôm chậu cây về nhà. Bình thường cậu thích nhất là chăm hoa, đáng tiếc trừ khi chình ình trước mặt còn không toàn quên tưới nước, bao giờ nhớ đến thì cây cũng héo rũ ra rồi. Ở công ty cậu cũng nuôi một cây lô hội (****) đặt trên bàn làm việc cũng hơn một năm nay chả làm sao, nhưng cứ cây nào đem về nhà đặt ban công là toàn quên tưới, thiên thời địa lợi mà người quên tưới thì cũng chết sạch.
Cây xương rồng này lớn kha khá rồi, mấy hôm trước còn nở ra bông hoa tím nho nhỏ. Lâm Hưởng thấy vậy khoái chí lắm, vội vàng chụp ảnh đăng lên đặt làm ảnh đại diện trên diễn đàn, cái ảnh có hình hoa tím mộng mơ ngay lập tức trở thành bom tấn chọc mù mắt các bạn anti fan.
____ Lôi mẹ sắp đổi hình tượng đấy à? Đột nhiên từ dì ghẻ hóa thân thành bạch tuyết tay ôm hoa miệng hót líu lo , ông đây mù rồi.
____ Lầu trên quá ngu si, đây không phải bạch tuyết, đây là cưa sừng làm nghé, hình tượng ngây thơ như một đứa trẻ.
____Sao dạo này lôi mẹ không viết truyện mới, xin hãy viết thể loại chủng điền văn (*****) đi, hãy để máu chó ngập tràn thế giới này.
—— No way, bây giờ chỉ còn mỗi chủng điền văn là nơi sạch sẽ duy nhất, một mảnh đất không có máu chó. Xin mẹ đừng nhuộm màu thế giới đam mỹ bằng máu cẩu !
Lâm Hưởng dở khóc dở cười.
Vừa tưới hoa, cậu vô tình liếc mắt xuống dưới thấy một chiếc xe đậu dưới lầu, Lâm Tự và Chung Thành Lâm đồng thời mở cửa xe. Lâm Hưởng theo bản năng lui về sau, rõ ràng không phải nhìn trộm mà vẫn thấy chột dạ, đặt bình tưới xuống rồi quay vào nhà.
Điện thoại di động trong phòng khách rung một tiếng, Lâm Hưởng cầm máy, ngồi phịch xuống sô pha. Tin nhắn gửi tới.
Triệu Nhạc nhắn tới : “ Chết rồi anh ơi!!! Vừa về nhà người ta phát hiện có cục mụn to tướng nè!!! Làm sao bây giờ? TT^TT”
Lâm Hưởng không còn lời nào để nói luôn. Nói với ông đây làm chó gì! Cậu ngồi đó cầu xin thần thánh vác cục mụn đi đi. Cậu vẫn như lần trước không hồi âm, ném di động lên sô pha, cầm điều khiển bật mở TV lên xem thì nghe mở khóa nhà.
“Anh, sao anh về sớm thế?”
Lâm Hưởng ngẩng đầu, cái tên Chung Thành Lâm này thế mà cũng theo lên đây.
“Anh, em chưa chính thức giới thiệu với anh.” Lâm Tự kéo người lại gần “ Đây là Chung Thành Lâm, chính là người hôm trước trời mưa có lòng tốt đưa em về đó, không phải người xấ… Ách..Khụ..”
Lâm Hưởng nhìn Chung Thành Lâm, hai người âm thầm trao đổi ánh mắt, Lâm Hưởng dời tầm mắt đi nơi khác, giơ điều khiển lên đổi kênh, thuận miệng đáp : “ Ồ thế à.”
“À.. Anh nè, em mời anh ấy tới ăn cơm có sao không ạ?”
Lâm Hưởng gật đầu, không nói gì.
“Vậy em đi nấu cơm, ban nãy tụi em đi mua nguyên liệu làm món trâu nhúng giấm (******) anh thích ăn nhất đó.”
Mắt Lâm Hưởng sáng rực lên, vừa rồi nghe đến phải ăn cơm cùng đồng chí pháo hôi thấy không thoải mái lắm nhưng nghe món ăn mình ưa thích thì cao hứng hẳn.
Lâm Tự mang trà và bánh ngọt cho hai người xong liền đóng cửa phòng bếp lại bắt đầu nấu cơm, Lâm Hưởng chuyển qua lại cả trăm kênh vẫn không tìm được chương trình nào ưng ý, cuối cùng đành chọn tạm một kênh chiếu lại phim giờ vàng sướt mướt, xem đánh ghen cãi lộn cũng tốt, ít nhất không khí trong phòng cũng bớt xấu hổ.
Lâm Hưởng không biết chính mình đối với Chung Thành Lâm có cảm giác gì, chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với anh ta ngột ngạt chết đi được. Chưa nói tới việc tên này toàn dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn cậu, chỉ tính tới cái khí thế cấm ai lại gần của anh ta chắc ngoài Lâm Tự não heo không tim không phổi còn lại không ai chịu nổi mất.
Lâm Hưởng là người biết rõ hơn ai hết anh ta đối với Lâm Tự trung khuyển (*******) cỡ nào, cho nên cậu cũng là người mẫn cảm với ánh mắt, cử chỉ anh ta dành cho Lâm Tự. Lắm khi nghĩ, giá có ai đó cũng trung khuyển với mình như vậy thì tốt. Đáng tiếc, cậu đến giờ vẫn không gặp được, tương lai liệu có bao nhiêu khả năng gặp được người như vậy.
(Yên tâm, trung khuyển của em tất =)))
Lâm Thưởng đưa miếng bánh ngọt cho Chung Thành Lâm : “ Anh ăn đi.”
“Không cần, tôi không thích ăn đồ ngọt.”
“Vậy tôi ăn một mình nha?”
“Ừ.”
Lâm Hưởng lập tức cầm toàn bộ bánh đặt vào đĩa của mình, xoay người, khoanh chân, tựa sa lông, xem TV.
“Nghe Tiểu Tự nói học thêm là cậu bảo cậu ấy đi?”
Lâm Hưởng một tay chống đầu, mắt nhìn TV, miệng nhai chóp chép bánh ngọt, lơ đãng “Ờ” một tiếng.
“Lâm Hưởng, cậu bây giờ không giống trước kia.”
Lâm Hưởng ngừng lại động tác nhai nuốt không mấy đẹp đẽ của mình, tầm mắt chuyển từ TV sang Chung Thành Lâm. Anh ta nhìn ra rồi sao? Lâm Hưởng bỗng nhiên có một loại xúc động, hay là đem chân tướng nói ra nhỉ? Nói rằng anh vốn dĩ là “con đẻ” của tôi.
=)))) Đệt =)))
“Xem ra cậu có nghe lời cảnh cáo của tôi.”
“…”
Nghe nghe cái con mẹ nhà mày! Lâm Hưởng thiếu chút nữa phun máu như phim chưởng, đúng là không nên trông chờ gì vào chỉ số thông minh của tên này. Thôi cái loại đang yên đang lành tự ảo tưởng rồi có thành kiến với người khác, ông lười không chấp!
“Cái cậu hôm nay là bạn trai cậu à?”
Lâm Hưởng dùng khóe mắt liếc anh ta, hỏi nhiều thế làm gì, không giống tính cách anh đâu nha. Cậu miễn cưỡng nuốt lại ý đình cà đểu vào bụng, đáp : “ Bạn thôi.”
“Thật không?” Chung Thành Lâm nhíu mày “Nhưng có vẻ cậu ta rất có hứng thú với cậu.”
Lâm Hưởng nằm xuống sô pha , chân bắt chéo : “ Hừ, đấy là do ông đây mị lực vô hạn.”
Chung Thành Lâm cười khẩy một cái, quay đầu xem TV.
Lâm Hưởng buồn bực, cái vẻ mặt đó là vẻ mặt gì hả? Anh có biết làm thế khiến người khác bị tổn thương lòng tự trọng không hả? @()%#Ư(*#
Có điều tuy rằng bị Chung Thành Lâm làm cho thương tâm, cuối cùng nhờ khả năng chữa lành vết thương siêu đẳng và hương thơm của trâu nhúng dấm và sườn chua ngọt, cậu vẫn vui vẻ trở lại. Lâm Hưởng là người siêu thích thịt, mỗi lần xem mấy gameshow của Hàn Quốc thấy người ta nướng thịt ba chỉ trên vỉ thì nước miếng lẫn nước mắt đều tuôn rơi. Nước miếng rơi vì thèm, nước mắt rơi vì thương thay phận mình. Ước mơ của cậu là có đủ tiền thuê riêng mấy đầu bếp trên TV ngày ngày nướng thịt cho mình ăn, ăn bao nhiêu cũng được.
Lâm Hưởng cảm thấy cuộc đời mình mà không được đi Hàn Quốc, không được ăn thịt nướng Hàn Quốc thì vô vị biết bao.
Trên bàn cơm, Chung Thành Lâm không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Tự, Lâm Tự lại gắp không ngừng cho Lâm Hưởng, Lâm Hưởng cảm thấy bản thân chỉ lo ăn thì có hơi vô duyên, liền tốt bụng gắp cho Chung Thành Lâm một đống súp lơ (********)
Chung Thành Lâm thấy cậu ăn thịt lợn vui quên trời quên đất mà dám gắp cho mình toàn rau, cười lạnh một cái, gắp một đống súp lơ khác cho Lâm Hưởng, miệng còn cười rõ thân thiết : “ Ăn nhiều rau một chút bổ sung vi-ta-min, ngăn ngừa táo bón.”
Ông đây thích ăn thịt anh quản được à? Hừ hừ hừ…. Gắp cho anh một đống rau ngon thế còn không biết điều …. Ông đây ghét súp lơ nhất trên đời…
( Nhiều lúc không biết mình dịch hơi bậy bậy một tí không biết có bạn nào đọc không thoải mái không TT^TT Nhưng em thụ nhà này hay chửi bậy lắm nên mình cũng muốn thay bằng mấy câu chửi Việt mình =))))) Chứ ngữ cảnh là chửi mà dùng từ lịch sự nghe không vui =))) Thôi chịu khó nhé :’>)