(Truyện này vốn theo ngôi thứ ba nhưng nhiều khi lại đan xen độc thoại của nhân vật Lâm Hưởng hoặc các nhân vật khác nên đôi khi nhân xưng sẽ hơi loạn. Ví dụ như nếu là kể ở ngôi thứ ba thì mình vẫn dùng từ “hắn” cho cả Thành Lâm và Nhất Thần nhưng khi Lâm Hưởng tự độc thoại thì cậu sẽ bắt đầu gọi Thành Lâm là “anh ta” bởi vì Lâm Hưởng dành thiện cảm cho Thành Lâm nhiều hơn Nhất Thần nhiều. Mình muốn dùng linh hoạt các nhân xưng nên mong các bạn thông cảm nha, đọc theo mạch truyện thì vẫn thấy dễ hiểu lắm á ^v^)
Lâm Hưởng ngồi xổm trong văn phòng tổng giám đốc, vừa dọn dẹp tàn cục vừa xoắn xuýt, thằng nào nhìn cái giá sách bự chà bá giờ trống không, sách ném đầy đất mà cho là vô tình rớt xuống thì thằng đó không phải là ngu mà là không có não.
Cậu cũng lười nổi nóng, dù sao lương thì vẫn ăn, Chung Nhất Thần đại gia nhà giàu thích ném tiền cho người khác làm trò vô bổ là việc của hắn. Cậu cầm từng quyển lên phủi bụi, thỉnh thoảng giở ra thấy đoạn nào hay lại đặt mông ngồi đất đọc luôn. Chung Nhất Thần thấy cậu lề mề mãi cũng chán, còn tính bắt cậu tăng ca thêm, ăn “hành” cả tối nhưng với tốc độ này chắc muốn về sớm còn lâu mới có cửa.
Lâm Hưởng chờ Chung Nhất Thần ra ngoài liền tập trung thu dọn sách, tuy nãy giờ ì ạch không xếp sạch lên kệ nhưng đã phân loại ra hết rồi.Giờ cậu chỉ cần dọn thật nhanh trước khi hắn ta về rồi chuồn là xong. Dọn xong sớm để ở lại tăng ca chắc. Cái này gọi là vỏ quyết dày có móng tay nhọn, Lâm Hưởng là người để kẻ khác bắt nạt chắc?
Cậu chỉ mất mười mấy phút là dọn xong giá sách, khép cửa văn phòng cầm cặp táp chuẩn bị chuồn. Mới vừa đi ra thấy cửa văn phòng phó tổng cũng mở, Chung Thành Lâm từ trong bước ra, Lâm Hưởng cũng không có ý định trốn, cả hai cùng nhau vào thang máy.
Lâm Hưởng vào thang máy một cái là hết mình học tập các bạn cá ép dán chặt mình lên vách thang, trong lòng chột dạ nên ngón tay cũng bồn chồn sờ mó một lượt các phím bấm thang. Chung Thành Lâm đứng đằng sau nhìn cái ót của cậu, khóe miệng nhếch lên.
“Tan sở xong cậu có hẹn gì không?”
Nếu không phải trong thang máy chỉ có hai người họ, Lâm Hưởng tuyệt không tin người này chịu mở miệng nói chuyện với mình.
Cậu cúi đầu nhìn những con số trên phím bấm, vô thức sờ soạng chúng : “ Đi tập thể hình.”
“Tập thể hình?”
Chung Thành Lâm buột miệng cười khẽ, tai thính như Lâm Hưởng có thể không nghe được sao? Cậu cố ý kéo áo vest về phía trước để phần sau căng lên, lộ ra hình dáng tấm lưng siêu mẫu của mình. Tuy cậu không có cơ bắp bằng người ta nhưng dáng người hơi bị chuẩn đấy, có gì buồn cười chứ?
“Dạo này tôi cũng muốn tìm chỗ tập thể hình, cậu biết chỗ nào ổn không?”
“Phòng tập của bạn tôi không tệ đâu.”
“Vậy à? Tôi hôm nay không có việc gì bận, tiện đưa tôi đi cùng được chứ?”
Lâm Hưởng gật đầu đồng ý. Nguyên cục cưng à, thấy anh em tốt chưa, tôi mang trai đẹp nhà giàu hàng ngon tới cho cậu nè.
Lâm Hưởng không ra tầng một nữa mà theo Chung Thành Lâm xuống bãi đỗ xe B2.
Lâm Hưởng không có ý định nói chuyện với anh ta, lên xe đọc địa chỉ phòng tập xong liền quay đầu sang một bên giả vờ ngủ. Thực ra cậu vốn không ngủ nổi, lông mi run rẩy như vậy Chung Thành Lâm có thể không nhận ra sao? Có điều như vậy cũng tốt, hắn cũng không có ý định nói nhiều với Lâm Hưởng. Trước khi hắn rất ghét người này, trong mắt không giấu nổi sự khinh thường, nhưng dạo này lại khác, con người này hiện giờ không tệ cho lắm nhưng chưa tới mức để hắn quan tâm. Trừ việc cảm thấy cậu ta đối xử với Lâm Tự không tệ, còn lại cũng chẳng thấy gì nữa.
Nếu bây giờ người ngồi cạnh hắn là Lâm Tự thì cho dù cậu bé có ngủ hay không, chắc chắn hắn sẽ đem áo khoác cho cậu, điều chỉnh điều hòa cho nhiệt độ trong xe ấm hơn để cậu bé khỏi bị cảm. Nhưng người này là Lâm Hưởng, tất nhiên hắn chẳng việc gì phải bỏ công chăm sóc. Tuy rằng hai người họ là anh em ruột, bộ dạng cũng có phần na ná nhau, Lâm Hưởng cũng chẳng to cao hơn Lâm Tự được mấy cân thịt nhưng lại khác biệt về đôi mắt. Nếu ánh mắt Lâm Tự luôn ướt sũng, nhìn vào là khiến người khác đau lòng muốn ôm cậu bé vào lòng thì Lâm Hưởng ngược lại, ánh mắt luôn quật cường như thế, chỉ cần đứng trước mặt cậu ta phô trương thanh thế đừng mong nhận lại một chút nhún nhường từ người này.
( Anh bảo không quan tâm mà sao anh hiểu em nó thế =))))
Chung Thành Lâm tự nhận bản thân là người biết ứng phó với nhiều loại người nhưng với Lâm Hưởng, hắn hoàn toàn không biết phải đối xử thế nào vì vậy chỉ có thể không mặn không nhạt với cậu. Giống như hai người trước kia, khi đó Lâm Hưởng tạo cho người ta cảm giác thằng đàn ông này thật đáng khinh, hắn luôn luôn chán ghét , mỗi lần gặp mặt cũng chỉ lạnh nhạt bỏ qua.
Đến nơi, Lâm Hưởng tự giác “tỉnh giấc” khỏi cần Chung Thành Lâm nhọc lòng gọi. Cậu gọi Trần Nguyên tới tiếp đón Chung Thành Lâm, Trần Nguyên cao hứng lắm, nhịn không được nhéo tay cậu, cười tít cả mắt : Anh em tốt, rốt cuộc có hàng ngon cũng nhớ đến thằng bạn này rồi.
Lâm Hưởng buồn bực. Cậu coi bạn mình là má mì dẫn trai đi tiếp khách đấy à. Ghê quá đi mất.
Lâm Hưởng thay đồ tập chuẩn bị đạp xe. So với những máy tập khác tiêu hao thể lực như muốn giết con nhà người ta, cậu thích loại vận động thoải mái nhẹ nhàng này hơn. Cậu tính đi ra chỗ xe tập thì thấy Trương Chí, Trương Chí đứng sẵn đó chờ, vừa thấy cậu liền vội vàng chạy tới.
Mấy ngày nay cậu vẫn tránh mặt hắn, từ lần đi chơi lần trước hắn cho cậu leo cây, đây là lần đầu hai người gặp lại.
“ Tôi xin lỗi, Lâm Hưởng.” Trương Chí chạy lại gần, dùng bả vai đẩy khẽ Lâm Hưởng “Mấy ngày nay bận quá không có thời gian tìm em, lần trước là tôi hẹn mà lại tự ý hủy, xin lỗi nhé.”
“Anh có việc bận mà, tôi không sao.”
“Vậy lát nữa tôi mời em ăn cơm đền tội, được không?”
Lâm Hưởng ngồi lên xe đạp quay đầu lại nhìn hắn, cười cười : “ Khỏi cần, cũng không phải chuyện gì lớn, không cần phải thế. Tôi đi tập một lát là phải về rồi,em tôi còn ở nhà chờ về ăn cơm.”
“Lâm Hưởng….. Em giận tôi đấy à?”
“Tôi không giận, thật đấy.”
“Chắc chắn là em giân.”
Lâm Hưởng dở khóc dở cười. Đã bảo không giận mà cứ không tin là thế nào? Cậu quả thật không nói mát mà, cậu không cảm thấy gì thật.
Thực ra mấy ngày nay không gặp, cậu cũng từng suy nghĩ về chuyện hai người, cảm thấy hai người họ đến với nhau chỉ là đúng thời điểm chứ về phương diện tình cảm cậu cũng chẳng dám chờ mong, dù sao tuổi tác cũng đã lớn nên trong lòng sợ hãi cô đơn, muốn tìm một người để an ủi bản thân. Đối với chuyện Trương Chí bỏ bom lần này, cậu không tức giận, chi bằng nói rằng chính mình vì cô đơn nên thấy không cam lòng thôi.
Bởi vì không yêu nên mới không giận, không quan tâm. Lâm Hưởng không phải thằng đần, tự cậu hiểu được điều đó. Nhưng không phải vì thế mà cậu chấm dứt với Trương Chí,có đôi khi ở bên một người chỉ cần hợp là được, cần gì thứ tình yêu mãnh liệt chết đi sống lại đâu.
Trương Chí nắm tay cậu, hai người có hành động thân mật như vậy là lần đầu tiên. Lâm Hưởng có hơi không quên, động tác dưới chân ngừng lại. Trương Chí nắm bả vai cậu hơi dùng sức, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, nói : “ Lâm Hưởng, tôi thích em.”
Chẳng có cảm giác gì gọi là tim đập thình thịch, Lâm Hưởng chỉ thấy ngượng ngùng, chưa từng có ai tỏ tình với cậu như vậy. Cậu nhìn đi nơi khác, trên mặt có chút không được tự nhiên.
“Mấy ngày nay tìm hiểu đôi bên, tôi cảm thấy chúng mình rất hợp nhau. Nếu em thấy ổn, hai ta thử xem, được không Lâm Hưởng?”
Lâm Hưởng không nói, gật gật đầu.
Cậu phản ứng không nhiều nhưng đủ khiến Trương Chí cao hứng, hắn nói cuối tuần này chắc chắn phải bỏ thời gian ra cùng cậu đi chơi. Lâm Hưởng bị niềm vui của người yêu ảnh hưởng, trong lòng cũng thấy vui lấy.
Lúc Chung Thành Lâm tới vừa hay chứng kiến một màn hai bạn tình thương mến thương dựa vào nhau thân mật.
Lâm Hưởng liếc hắn một cái, lưng thẳng, ưỡn ngực tự hào, còn dám cười nhạo ông đây không, ông cũng có người theo đuổi đấy nhá!
Chung Thành Lâm nhìn cậu một cái rồi quay đi .
Nếu không phải không đúng với tình cách nhân vật, Lâm Hưởng còn tưởng cái bộ dáng vừa rồi của hắn là khinh thường , trào phúng cậu cơ đấy.
Lâm Hưởng buồn bực, cái số cậu sao lại khổ như vậy chứ. Cả ngày bị thằng anh cho nếm trải mùi vị đau khổ của lao động khổ sai, sống ở thế kỉ XXI mà như quay lại chế độ nô lệ hà khắc. Được một giây phút làm điểm sáng được người ta coi trọng thì bị thằng em khinh bỉ. Ông giận rồi đấy!
Trương Chí sớm đã nhìn thấy cảm xúc lẫn lộn trên gương mặt cậu, hắn nhìn về hướng đó thấy người đàn ông điển trai kia hơi trừng mắt nhìn lại phía này.
Hắn xoay người bỏ đi rồi mà biểu hiện của Lâm Hưởng càng phong phú hơn.
Trương Chí nhịn không được hỏi : “ Em quen anh ta à?”
Lâm Hưởng khom người giữ chặt tay cầm, dồn mạnh lực xuống chân, nghiến răng nghiến lợi nói : “ Ai? Không quen.”
“…”
Lâm Hưởng không nhìn thấy chút cảm xúc lóe lên trong mắt Trương Chí, cậu quay sang nói : “ Anh còn đứng đây làm gì, đi tập đi chứ.”
Trương Chí không đi mà trèo lên cái xe đạp bên cạnh cùng cậu tập. Lâm Hưởng đạp được dăm mười phút là thở không ra hơi, thể lực Trương Chí tốt hơn cậu nhiều, hắn cười cậu tập lâu như vậy mà thể lực vẫn yếu xìu.
Lâm Hưởng cầm bình nước ra chỗ nghỉ, mở di động lên, có vài tin nhắn chưa đọc, toàn bộ là của Triệu Nhạc. Lâm Hưởng nhìn qua một lượt không biết nên cười hay nên khóc, thằng nhóc này đúng là đồ dở hơi.
Chẳng hiểu cậu ta tìm ở đâu ra QQ của Lâm Hưởng, Lâm Hưởng vốn định không kết bạn thì bị cậu ta nhắn tin quấy hàng ngày, Lâm Hưởng để offline cậu ta lại gọi điện đòi Lâm Hưởng online tâm sự, ngày nào cũng hỏi một câu không biết chán : Anh, hôm nay anh có yêu em hông? Hông yêu à? Không yêu mai em lại hỏi.
Lâm Hưởng nhắn lại cho cậu ta : Anh cậu hôm nay được người ta tỏ tình, đồng ý rồi, cậu cũng mau tìm một cường công rồi gả đi, đừng để tôi làm lỡ dở.
Không biết bao lần cậu nói với Triệu Nhạc hai người tuyệt đối không có cơ hội nhưng Triệu Nhạc toàn bơ sạch, bây giờ cũng nên nghiêm túc một lần đi nhỉ?
Triệu Nhạc hồi âm : Ai dám ở trước mắt em cướp đi người của em? Mang ra đây xem mặt mũi ngang dọc thế nào.
Sau đó lại một tin nữa : Dù sao cũng có phải kết hôn đâu, bên nhau rồi cũng có thể chia tay mà, không sao cả, anh cứ nói cho em đó là ai, để em cho hắn một trận, bảo đảm hắn không dám dây dưa với anh nữa, không cần sợ nha.
Lâm Hưởng: …
Triệu Nhạc : Hắc hắc, anh à, chúng ta mấy ngày rồi không gặp em nhớ anh lắm . Lúc nào anh rảnh? Không cần khao em đâu, em đãi anh.
Lâm Hưởng: Anh quỳ cậu.
Triệu Nhạc : Cầu hôn em đấy à? Không cần đâu anh, anh chỉ cần ngỏ lời thôi không cần nhẫn hay hoa gì đâu, vả lại có cầu hôn cũng phải để em chứ.
Lâm Hưởng: Mẹ nó, con mắt cậu của cậu thấy anh cầu hôn hả? Fuck!
Triệu Nhạc: Em hiểu mà, em hiểu mà. Yêu anh nhiều! MOAH