Chương 3: Lần sau nhất định giết chết nàng!
Chẳng lẽ nàng thật sự chính là phế vật trong truyền thuyết? Tô Lạc ngước nhìn mây trắng lửng lờ, đáy mắt hiện lên ý cười lạnh lẽo.
Tô Lạc nàng ở hiện đại đã trải qua vài chục năm huấn luyện để trở thành ma quỷ, coi như là không có thiên phú đi chăng nữa, nàng cũng có thể một thân một mình tung hoành thiên hạ!
Nàng còn nhớ rõ cái ngày mới xuyên qua, tình cảnh hai đứa nha đầu kia lăng nhục nàng như thế nào.
"Tiểu thư, hôm nay Tam tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư đến hoa viên tản bộ, hai người đều không mang theo nha hoàn, không biết đang nói chuyện gì." Lục la mang theo hộp cơm tiến đến, đem hộp đặt lên bàn, bày biện vài thứ ít ỏi ra đó.
Một mâm đồ ăn chỉ toàn rau cải thối nát, một chén đậu phụ khô mốc meo, còn có hai chén cơm.
"Không ăn, ta trước hết đi ra ngoài." Tô Lạc đem bát đũa đẩy ra, đáy mắt hiện lên một tia lãnh ý. Tô Lạc nàng cái bản lĩnh khác không có, đã từng yêu thành hận, hơn nữa có cừu tất báo.
Trong hoa viên, hai người Tam tiểu thư Tô Vãn cùng ngũ tiểu thư Tô Khê đang dọc theo ao hao sen đi tới.
Ngũ tiểu thư Tô Khê là do mẹ cả sinh ra, thân phận cao quý, hơn nữa tuổi còn nhỏ nhưng thiên phú kinh người, là con cưng của Tô gia.
Tam tiểu thư Tô Vãn, nàng giống với Tôc Lạc đều là thiếp sinh, bất quá miệng nàng nhanh nhạy, hơn nữa ngày thường đều là đi cùng nịnh bợ Tô Khê, hết thảy đều lấy Tô Khê làm tiêu điểm, cho nên quan hệ của hai người thoạt nhìn không tồi.
Thanh âm mập mờ của Tô Vãn truyền đến: "Ngũ muội, nghe nói tứ nha đầu kia đã tỉnh lại?"
Tô Khê cười lạnh: "Mệnh nàng thật ti tiện, hạ độc không bức tử được nàng, đánh cũng đánh không chết, thật là đáng ghét!"
Tô Vãn lại nói: "Vậy làm sao bây giờ? Hôn sự kia chẳng phải là..."
Tô Kê hung tợn xiết chặt tay: "Ngươi yên tâm, lần sau ta nhất định giết chết nàng!"
Giờ phút này, các nàng đang tản bộ dọc theo ao hoa sen, Tô Khê đi ở sườn trong, mà Tô Vãn thì đi ở sườn ngoài.
Tô Lạc miệng ngậm một cọng rơm, nghe thấy các nàng bàn bạc muốn mưu hại mình, đáy mắt hiện lên một tia lãnh ý, nàng thật muốn xem xem, hiện tại ai sẽ lại dám đối nàng động thủ!
Nghe nói Tô Khê này thiên phú rất cao, còn nhỏ tuổi đã là võ sĩ cấp hai. Hiện tại, tuy nàng không có năng lực báo thù nhưng thu chút lãi thì không vấn đề gì.
Tô Lạc núp phía sau cây ngô đồng, đáy mắt hiện lên một tia quang mang giảo hoạt.
Ống tay áo nàng tung bay, một viên đá nhỏ cực kỳ chuẩn xác văng đến bên chân Tô Vãn.
Tô Vãn nhìn phía trước mặt, làm sao để ý đến dưới chân? Nàng sải bước đi lên, trọng tâm cơ thể liền không được vững, xiên xiên vẹo vẹo lộn nhào về phía Tô Khê.
Thời điểm người đang ngã xuống, tay nàng theo bản năng bắt lấy bất cứ thứ gì chung quanh mình, cho nên Tô Vãn may mắn nắm được ống tay áo của Tô Khê.
Nhưng mà bất hạnh chính là, ngay tại thời điểm hai người nghiêng ngả, đột nhiên một cái Phật Sơn Vô Ảnh Cước hướng mông của Tô Vãn đánh tới!
Công kích không báo trước làm cho Tô Vãn trở tay không kịp, mà giờ phút này nàng lại níu chặt váy của Tô Khê.
Đột nhiên, hai người song song với nhau bay xuống ao nước, oành một tiếng, ngã thật mạnh xuống giữa ao, xối thành ướt sũng.
Mà Tô Lạc lúc này đã sớm trở về ẩn núp phía sau cây ngô đồng, hai tay lồng trước ngực, trong mắt tràn đầy quang sắc, ngồi chờ xem kịch vui.
Nàng nhất định phải xem một chút hảo tỷ muội hợp tác ăn ý bùng lên nội đấu sẽ phấn khích như thế nào.
Đối với việc tai bay vạ gió này, kỳ thực Tô Khê là người vô tội, nhưng ai bảo nàng đắc tội ai không đắc, lại cố tình đắc tội Tô Lạc nàng?
Nàng bị Tô Vãn liên lụy, một đầu đâm thẳng xuống nước, nàng vốn được cưng chiều nên nhất thời phát cáu mà kêu to, liền ném qua một cái bạt tai: "Ngươi làm gì vậy Tam tỷ? Bản thân ngã xuống coi như xong, vì sao còn liên lụy ta ngã cùng!!!".