Chương 4: Kẻ ác đều có kẻ ác trừng trị.
Tô Vãn vất vả trồi lên mặt nước, nghênh đón nàng chính là một cái tát thật mạnh của Tô Khê.
Tô Vãn thực vô tội, nàng cũng không biết vì sao mình đột nhiên bị té, bất quá nàng khẳng định sở dĩ bản thân ngã vào trong ao nước, là bởi vì có người ác độc đạp một cước vào mông nàng.
Tô Vãn oán hận che má phải vừa mới bị đánh mà khóc, khóc không ra nước mắt: "Ngũ muội, có người đá ta, ta không có muốn té."
Tô Khê cười lạnh: "Nơi này chỉ có ta với ngươi, ngươi cảm thấy ai có thể đá ngươi? Ngươi còn không mau đi lên tìm áo choàng tới cho ta khoác?"
"Nhưng mà..." Tô Vãn đáng thương rũ mí mắt xuống.
Váy bằng lụa mỏng Lưu Tiên bị nước xối vào giờ phút này đang dán sát trên người nàng, đem đường cong thân thể của nàng phô bày ra lung linh lạ thường, cái yếm đỏ bên trong hiện lên rõ ràng. Nếu nàng để như thế này đi ra ngoài, bị người ta nhìn thấy rồi nói này nói nọ, cũng đủ bức chết nàng?
"Vậy, chúng ta gọi người tới giúp đi?" Tô Vãn ôm đầu nghĩ nửa ngày, cuối cùng đưa ra cái đề nghị kém cỏi này.
"Không được! Nếu đem nam nhân gọi tới, bị bọn hắn thấy hết thì biết làm sao? Ngươi đi nhanh đi!" Tô khê thần tình hung ác!
"Không, không thể..." Tô Vãn liều mạng lắc đầu, như thế nào cũng không đáp ứng.
"Vậy thì đem y phục trên người ngươi tháo xuống cho ta mặc!" Tô Khê thở phì phì bước đến tính lấy đi ngoại y của Tô Vãn.
"Ngũ muội, dừng tay, mau dừng tay..." Tô Vãn ôm chặt ngực sống chết không cho, bên ngoài nàng chỉ có một mảnh sa mỏng, bên trong mặc một cái yếm a!
"Ngươi còn không nhanh đi?!" Tô Khê không lưu tình một phen nhắc Tô Vãn ném lên bờ.
Tô Vãn ngồi ở trên bờ, y phục dán sát lên người, hai quảbồ đào(1)nhỏ trước ngực bị gió thổi qua, đón gió mà đứng, quả thực ngạo thị quần hùng
Cả người nàng lạnh run, đang muốn liều mạng chạy ra bên ngoài.
Nhưng mà không biết tại sao, lúc này trong rừng bỗng nhiên cháy.
Tựa hồ đằng xa có người hô: "Đi lấy nước...đi lấy nước trong rừng...mọi người mau đến dập tắc lửa a..."
Rừng cây nhỏ ngay cạnh bên ao sen này, khoảng cách rất là gần. Chung quanh vừa nhìn liền thấy ngay, không có núi giả cũng không có tảng đá lớn nào, căn bản không có chỗ trốn.
Mắt thấy vô số người hướng bên này mà đến, Tô Vãn bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, hoang mang lo sợ, hai tay nàng che trước ngực, gấp đến độlượn vòng(2)tại chỗ.
"Chạy mau! Chạy mau a!" Tô Khê trốn ở rong hoa sen gấp đến độ lớn tiếng thúc giục! Nếu không chạy sẽ không kịp mất!
Chỉ là, hiện tại đã không còn kịp rồi.
Nghe được vô số tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tô Vãn bị dọa run cầm cập, nàng một lần nữa làm theo bản năng hướng trong ao nhảy vào, "bùm" một tiếng, nước trong hồ vùng lên thật cao.
Tô Lạc thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Chẳng qua lựa chọn này của Tô Vãn cũng không tính là ngu dốt. Dù sao ao nước cũng không sâu, có thể đứng thẳng hai chân, hơn nữa hoa sen nở đầy trong ao, che che đậy đậy, nếu không nhìn thật kĩ căn bản sẽ không phát hiện được bên trong có người ẩn núp.
"Ngươi lại nhảy ngược trở vào làm chi!" Tô Khê tức đến nỗi tóc đều muốn dựng thẳng lên, nàng liền vung một cái tát thật mạnh lên mặt Tô Vãn.
Tô Vãn cũng không cao hứng nói: "Ngũ muội, ngươi đừng quá đáng!" Nàng cũng biết không tức giận là không tốt?
Tô Khê hung ác trừng lớn con mắt: "Quá đáng, ai quá đáng? Nếu không phải ngươi đem ta đẩy xuống đây, ta sẽ chật vật như vầy sao? Ngươi nhớ cho kỹ, sau khi rời khỏi đây ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!"
"Ta đối với ngươi không phải cố ý, thực sự là có người đẩy ta!"
"Ai đẩy ngươi a, nếu vậy ngươi lôi ra cho ta nhìn một cái!"
Bất chấp tiếng bước chân hỗn loạn, thế nhưng hai tỷ muội giờ phút này trực tiếp ở trong ao nước làm ầm lên.
Tô Lạ lạnh lùng nhìn, lộ ra ý cười bât hảo, thản nhiên mà nhìn màn tỷ muội tương tàn hiếm thấy này, nàng rất chờ mong được xem tiết mục tiếp theo, nhất định phải diễn thật phấn khích mới tốt, như vậy sẽ không uổng công nàng chạy tới chỗ kia phóng hỏa.
*Chú thích:
(1) bồ đào: là nho đó
(2) lượn vòng: đi qua đi lại