Đầu mùa xuân, ánh mặt trời biếng nhác chiếu xuống, khẽ thổi qua một làn gió lạnh, làm cho người ta không khỏi co rúm người lại.
Mặc kệ dòng người chạy tới chạy lui không dứt, hai đứa bé sáu bảy tuổi một trước một sau chạy đuổi lẫn nhau, tiếng cười hài đồng không ngừng truyền đến, mọi người hai bên đường đi lại nghe thấy được tiếng cười, không khỏi quay đầu lại nhìn, đánh giá một phen.
Chỉ thấy đi ở phía trước là một nam hài, nữ hài đuổi theo ở phía sau. Qua cách ăn mặc, gọn gàng chói lọi, cho thấy rõ ràng là con cái nhà giàu nào đó ở xung quanh đây.
"Ca ca, huynh chậm một chút, muội không đi được nữa!" Tiểu nữ nhi bộ dáng thở hổn hên, kêu bé trai trước mặt.
Bé trai nghe tiếng, xoay người lại, không động đậy nói: "Tư Niệm, nếu muội đi không được nữa, thì để Lý thúc mang muội về"
"Không cần, muội mới không cần trở về, muội muốn cùng ca ca đi chơi ." Phong Tư Niệm vừa nghe vội ngồi thẳng lên, không còn thấy bộ dáng mệt mỏi vừa rồi nữa.
"Ha ha, cũng biết muội đang làm bộ, mẹ ngày ngày dạy muội khinh công, làm sao mới đi đường có xíu vậy mà đã mệt mỏi được?" Phong Thiên Nhai đắc ý chỉ vào mũi Phong Tư Niệm, cưng chìêu cười.
"Ca ca huynh thật là xấu, vạch trần muội. Nhưng mà, chúng ta len lén chạy đến đây, ngộ nhỡ trở về cha và mẹ trách cứ thì làm thế nào?" Tu Niệm nhếch miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng nói.
Phong Thiên Nhai vỗ ngực một cái, "Cha nói huynh đã sáu tuổi rồi, là nam tử hán rồi, nam tử hán dĩ nhiên là có thể một mình đi phố! Chỉ tiếc dẫn theo Tiểu Bất Điểm như muội, mới có thể liên lụy huynh!"
"Muội không phải Tiểu Bất Điểm nữa, muội cũng vậy sáu tuổi rồi !" Tư Niệm không chịu yếu thế đôi tay chống nạnh phản bác.
"Muội muội?" Phong Thiên Nhai giảo hoạt con ngươi đảo mấy vòng, lấy lòng ngồi xổm người xuống, nói: "Vậy lát nữa chúng ta trở về, nếu mẹ hỏi, muội phải đi tìm cha, muội vừa khóc, cha sẽ không mắng, cha đem mẹ dỗ dành dỗ dành, chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì?"
"Ha ha, muội hiểu rõ, lần trước muội nhìn thấy cha hôn mẹ, mẹ cũng không tức giận, hì hì, muội cũng trở về hôn mẹ một chút, nàng chắc chắn sẽ không mắng chúng ta đâu." Tư Niệm hưng phấn vỗ tay.
Phong Thiên Nhai dội cho một chậu nước lạnh, "Muội hôn thì có tác dụng gì chứ? Muội cũng không phải là cha! Thôi, đi thôi, chúng ta xem cuộc vui đi, huynh nghe Lý thúc nói, trong thành mới có một gánh hát mới tới, hát rất được!"
"Ừ, chúng ta nhanh đi."
Hai đứa bé lại bắt đầu vừa đi vừa chạy, Lý Tam đứng ở đàng xa thở dài, từ từ đi theo phía sau.
Gặp phải hai Tiểu Chủ Tử tinh quái như thế này, hạ nhân bọn họ chỉ có thể thở dài mà thôi, lần này trở về, Trang chủ lại nổi giận mất thôi!
. . . . . . . . .
Lạc Tuyết đã chính thức đổi họ thành họ Vân, trên giang hồ vẫn còn ở truyền thuyết truyền kỳ về công tử cụt tay năm đó, cuối cùng kết luận là, công tử cụt tay mất tích ở ngoài thành U Châu!
Nghe nói bốn nam nhân cường thế nhất trong thiên hạ đều yêu công tử cụt tay thần bí khó lường Vân Hận Thiên đó!
Vì đoạt Vân Hận Thiên, quân chủ hai nước tam quân đối đầu, Vân Hận Thiên không đành lòng thiên hạ đại loạn, vì vậy mất tích!
Từ đó, thiên hạ không có ai có bất kỳ tin tức gì về công tử cụt tay đó nữa, có người nói công tử cụt tay trên thân trúng nhiều đao, chết! Cũng có người nói, công tử cụt tay được người cứu đi, lại có người nói, cụt tay công tử hình như là nữ nhân !
Nhưng truyền thuyết chính là truyền thuyết, không có bất kỳ người nào có thể chứng thực rốt cuộc đâu mới là sự thật!
Hậu nhân cảm thấy hứng thú nhất thiên hạ đệ nhất trang —— thiếu chủ Liệt Diễm Sơn Trang rốt cuộc cũng thành thân, nghe nói phu nhân đến từ Kinh Thành, mỹ mạo có thể so với Dao Trì Tiên Tử; nghe nói, sau khi Phong thiếu chủ đón dâu , không còn bất cứ cô nương nào có thể để cho hắn ngoái đầu nhìn lại nữa; nghe nói, Phong thiếu chủ đối với vị phu nhân này 3000 sủng ái, che chở đầy đủ.
Chính là, về nữ chủ nhân của Liệt Diễm Sơn Trang, người ngoài cũng có rất ít người tận mắt thấy qua.
Lạc Tuyết hôm nay ra cửa, không cần phải nói, chỉ vì đôi huynh muội Long Phượng Thai.
Vừa đúng lúc, nàng cũng rất lâu không đi dạo trong thành, cho nên, hôm nay nàng không ngồi xe ngựa, chỉ cưỡi một con ngựa một mình vào thành.
Lạc Tuyết không muốn người khác chăm chú nhìn mình, nên đã tìm một bộ y phục nha hoàn để đổi, cho dù như vậy, vẫn không có cách nào che đậy được ánh sáng tuyệt thế phát ra từ người của nàng.
Thời gian sáu năm, Lạc Tuyết trổ mã càng thêm đẹp, giữa nét thanh lệ còn nhiều hơn vẻ đẹp thành thục, mặc dù đứng ở ngoài một sân kịch không quá thu hút, nhưng vẫn như cũ khiến cả nữ nhân và nam nhân đều dừng chân lại nhìn.
Lạc Tuyết thở dài, xoay mặt, chờ hai đứa bé xem xong kịch lại trở lại thôi.
Vậy mà Lạc Tuyết trầm lặng, nhưng vẫn không tránh khỏi phiền toái.
Nhìn xem gương mặt bỉ ổi của hai kẻ không biết chết sống này, Lạc Tuyết nhíu mày.
"Ơ, đây là tiểu cô nương nhà ai ? Trước kia tại sao chưa từng thấy qua chứ!" Một nam nhân mập mạp một tay nhấc lồng chim, một tay đang muốn nâng cằm Lạc Tuyết lên.
Lạc Tuyết không để lại dấu vết lắc mình tránh ra.
"Chậc chậc, dáng dấp Thủy Linh, tiểu cô nương, nàng là nha đầu trong phủ nào vậy, đại gia dứt khoát mua ngươi làm tiểu thiếp thứ mười của ta!" Một người khác vóc người trung bình nhìn Lạc Tuyết, khóe miệng "Bành bạch" nhỏ xuống đất mấy giọt nước miếng.
Lạc Tuyết khẽ mỉm cười, nhìn hai người đang đùa giỡn nàng, nghe âm thanh hình như sắp kết thúc rồi.
"Các ngươi nên chạy nhanh đi, con của ta sắp ra rồi."
Âm điệu thường thường từ trong miệng Lạc Tuyết phát ra, giống như chim hoàng oanh xuất cốc, phệ nát tâm hồn người ta, hai nam tử giật mình, hai mắt tỏa ánh sáng, càng thêm cười trêu nói: "Con? Tiểu cô nương đừng nói đùa chứ? Không bằng theo hai anh em chúng ta đi thôi, các đại gia sẽ không bạc đãi ngươi!"
"Hả?" Lạc Tuyết khẽ cười, giống như một phụ nhân ngu ngốc, hỏi "Các ngươi tính toán đối xử ta ra sao?"
"Các đại gia là người có tiền, ngươi muốn cái gì đại gia cho ngươi cái đó, như thế nào? Trước hết để cho đại gia hôn một cái!" Cái đó nam nhân mập mạp kia đắc ý nói xong liền đem cái miệng đỏ đi qua.
Lạc Tuyết lẩn tránh lần nữa, người nọ nhào vào trống không, đang muốn nổi giận, lại nghe được mỹ nhân cười duyên nói: "Vậy ngươi trước phải hỏi một chút nhi tử và nữ nhi của ta muốn cái gì ! Nếu bọn họ đồng ý, ngươi còn phải hỏi một chút ý kiến của tướng công ta nữa !"
"Chậc chậc, càng ngày chơi càng hay, mỹ nhân, ngươi kêu đến trước mặt đại gia đi! Bọn họ ở đâu? Ngươi bảo bọn hắn ra ngoài !"
Lạc Tuyết nhìn Phong Thiên Nhai dắt tay Phong Tư Niệm đi ra, giận giận miệng, "Kêu la gì, không phải ra đó rồi sao?"
Tư Niệm vừa ngẩng đầu, thấy được Lạc Tuyết, mừng rỡ lôi kéo Phong Thiên Nhai chạy tới, "Mẹ, mẹ tới tìm con và ca ca sao?"
"Đúng vậy! Nhưng mẹ bị người cản đường rồi, làm thế nào bây giờ?" Lạc Tuyết nhìn về phía hai nam nhân kia một cái, tươi cười nói nói.
"Mẹ, là bọn hắn sao?" Thiên Nhai hiểu được ý, ngây thơ nhìn về phía người chặn đường.
"Thiên Nhai, Tư Niện, bọn họ nói bọn họ rất có tiền, muốn cho mẹ làm thiếp bọn hắn, các con nói, chúng ta cần bao nhiêu tiền mới đủ?" Lạc Tuyết giống như nghiêm túc tự hỏi.
Tư Niệm đã không nhịn được cười lên, "Mẹ, con muốn ánh trăng bầu trời!"
"Mẹ, con không có ý kiến, nhưng mà con lại sợ cha muốn nhiều hơn nhé! Không biết các ngươi có thể cấp nổi không?" Câu cuối cùng của Thiên Nhai chuyển về phía hai người kia.
Hai người nghe cảm thấy có điểm là lạ, nhất ba mẹ con này không có một chút ý sợ nào, khiến bọn họ cũng sinh ra một phần ý sợ hãi.
"Được rồi được rồi, không nói với các ngươi nữa, các đại gia còn có việc." Hai người nháy mắt lẫn nhau, đang muốn nhấc chân đi.
"Hả? Các ngươi muốn đổi ý sao? Không muốn cho?" Thân thể Thiên Nhai chuyển một cái, liền chặn lại đường đi của hai người, hơn vô tâm cười một chút.
"Tiểu hài nhi, cút ngay!" Nam Tử vóc người trung đẳng nổi giận, tát một cái về phía Thiên Nhai.
Khóe miệng Lạc Tuyết vẫn duy trì nụ cười, nhưng đôi mắt đẹp trong nháy mắt đã biến thành lạnh lùng, nhưng nàng vẫn không động, ngược lại đổi lại vẻ mặt xem trò vui.
Chỉ thấy Tiểu Thiên Nhai dưới chân bất động, thân thể nghiêng sang một bên, giây phút nam nhân kia đánh tới, song chưởng đều xuất hiện, nam nhân kia thẳng tắp té lăn trên đất phía sau, đầu đụng vào mặt đất, phát ra âm thanh "Phanh" rất lớn.
Thiên Nhai đứng ngay ngắn, vỗ vỗ tay nhỏ bé, chán ghét từ trong ngực lấy ra một tấm khăn lụa thượng hạng, xoa xoa tay, sau đó tiện tay ném một cái, ném tới nam nhân có khuôn mặt mập mạp kia.
Trong miệng còn sợ hãi kêu , "Mẹ, thật là thúi đó! Sớm biết trên người vị lão gia gia này thúi như vậy, con đã dùng nó rồi!"
Thiên Nhai đá một cước lên tảng đá lớn cố định khắc thẻ bài ở ngay bên cạnh, uất ức oán trách.
Lão gia gia?
Nam nhân té trên mặt đất vừa sợ sợ lại bị thương, nhưng mà cảm thấy kinh khủng! Tiểu hài này đại khái mới mấy tuổi đi, trong người lại có vỗ công như vậy? Hơn nữa tâm cơ lại quá sâu!
Lạc Tuyết và Tư Niệm nghe thấy vậy "Ha ha" cười lên, Lý Tam đứng ở đầu đường đối diện, cũng vừa cười lớn vừa thông suốt. Vừa rồi hắn nhìn thấy Phu nhân cũng không dám đi tới thỉnh an, chỉ sợ chịu trách nhiệm, đợi đến khi hai nam tử hạ lưu đến đùa giỡn phu nhân, hắn cũng bày ra bộ dáng xem kịch vui ngồi chồm hổm xuống, chờ coi. Quả nhiên, tiểu thiếu gia quả thực là thiên tài nhé!
Hừ, dám đùa giỡn trang chủ phu nhân của gia hắn? Phu nhân chỉ cần khêu khêu ngón tay, này tên không biết sống chết kia chỉ sợ không còn mạng để sống nữa rồi! Lý Tam đang đắc ý, nghe thấy sau lưng quát lạnh một tiếng, "Lý Tam!"
Là Trang chủ! Lý Tam bị sợ đến vội vàng xoay người, quỳ xuống thỉnh an, "Lý Tam thỉnh an Trang chủ!"
Phong Liệt Diễm một thân ý lạnh, xuống ngựa, "Thiếu gia và tiểu thư ở đây?"
"Ở đây. . . . . . Ở bên kia!" Lý Tam bị sợ đến toàn thân phát run.
Phong Liệt Diễm theo ánh mắt nhìn sang, Lạc nhi cũng ở đây? Ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa thân thiết, mang theo nụ cười đi tới trước mặt, dùng giọng nói dịu dàng vô cùng, kêu lên: "Lạc nhi! Thiên Nhai! Tư Niệm!"
"Cha!"
"Cha!"
Lạc Tuyết cười một tiếng, "Tướng công! Sao chàng lại tới đây?"
Hai người đàn ông này thấy trang chủ Liệt Diễm Sơn Trang Phong Liệt Diễm tới đây, lại nghe đến người ta người một nhà chào hỏi nhau, trong chớp mắt bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, vậy nên hai người đang ngồi dưới đất kia, lại càng giống như bãi bùn vậy, không có một chút hơi sức nào để đứng lên nữa.
"Cha, bọn họ muốn cho con và muội muội đổi cha !" Thiên Nhai cười hì hì nhìn hai người kia run càng ngày càng lợi hại, nhếch cái miệng nhỏ vô hại lên.
Phong Liệt Diễm nghe vậy, trên mặt lập tức lo lắng, hai mắt nheo lại, giống như kiếm bắn về phía hai người kia, lời nói ra càng thêm lạnh lẽo ngoan tuyệt, "Người đâu! Kéo xuống thiến, đưa vào hoàng cung làm thái giám!"
Hai thủ hạ sau lưng, lập tức tiến lên túm hai người kia lên.
"Tha mạng! Phong trang chủ, tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm tôn phu nhân, tiểu nhân không dám nữa! Van cầu Trang chủ khai ân é!" Hai người kia bị người túm mang về phía trước, xoay người lại kêu gào.
"Thôi, tướng công, bọn họ cũng không chiếm được tiện nghi, không nên so đo nữa !" Lạc Tuyết cau mày, cảm thấy trừng phạt như vậy hơi nặng.
"Hừ! Nếu chiếm tiện nghi, bọn họ chết ngàn lần cũng không xong! Sẵn có sắc tâm lại có sắc đảm, nếu bỏ qua cho bọn chúng, bọn chúng lại tiếp tục khi dễ những nữ tử khác, phải dứt khoát chặt đứt từ gốc rẽ, tránh mất mạng có ngày!" Phong Liệt Diễm hừ lạnh một tiếng, chuyện khác đều dễ thương lượng, nhưng dám động người Phong gia hắn, cũng đừng trách lòng hắn độc ác!
"Phi! Cũng không nhìn một chút bản thân là gì, mẹ ta là người mà bọn cẩu vật như bọn chúng có thể nhúng chàm hay sao?" Thiên Nhai nhìn về phía sắc lang càng lúc đi càng xa kia, khinh thường mắng.
"Thiên Nhai, Tư Niệm, tại sao lại lén ra khỏi trang?" Phong Liệt Ddiễm sưng mặt lên, chuyển sang hai đứa con của hắn nói.
Hai tiểu tử kia đều cúi đầu, không nói được lời nào.
"Nói đi, tại sao không báo cho cha mẹ mà đã đi ra ngoài?" Sắc mặt Lạc Tuyết cũng lạnh xuống.
"Oa!" Tư Niêmh khóc rống lên, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, đi đến trước mặt Phong Liệt Diễm, đôi tay ôm lấy chân cha nàng, "Cha, ngươi không thương Niệm nhi nữa! Ưmh ưmh ưmh. . . . . . Mẹ không phải nói nữ nhi là cục cưng của các người sao? Ưmh ưmh ưmh. . . . . . Phụ thân không muốn Niệm nhi nữa. . . . . ."
Tiểu nha đầu khóc lên, Phong Liệt Diễm lập tức mềm lòng, thay bằng khuôn mặt tươi cười, ôm lấy Tư Niệm, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, "Ngoan, Niệm nhi đừng khóc, cha thương nhất là Niệm nhi, đừng khóc nữa!"
"Ưmh ưmh ưmh, mẹ vẫn không vui. . . . . ." Tiểu nha đầu tiếp tục phát huy công phu khóc, chui vào trong ngực Phong Liệt Diễm không chịu ra ngoài.
Vẻ mặt Lạc Tuyết buồn bực, vừa tức lại vừa buồn cười, tính cách của nàng không phải như thế này? Nha đầu này giống đây trời?
"Lạc nhi, nàng xem, Niệm nhi cũng sợ khóc rồi, không cần phạt hai đứa nhóc nữa!" Phong Liệt Diễm đau lòng sờ sờ cái trái Thiên Nhai, giúp đỡ hai bé biện hộ.
"Thật không biết đứa nhỏ này là của ai, mà lại xảo quyệt như vậy!" Lạc Tuyết vẫn trầm mặt, bỏ lại phụ tử ba người, đi thẳng đến xe ngựa Phong gia.
"Đương nhiên là con của Phong Liệt Diễm ta rồi!" Phong Liệt Diễm ôm Tư Niệm, một tay lôi kéo Thiên Nhai, đuổi theo.
"Ai biết có phải hay không!" Lạc Tuyết thuận miệng trả lời một câu, lên xe ngựa.
Phong Liệt Diễm trên mặt hiện lên vạch đen, "Thiên Nhai, Tư Niệm, các con ngồi ở chiếc xe ngựa phía sau đi, cha có lời gì muốn nói cùng mẹ."
"Oh! Cha, ngươi lại hôn hôn mẹ, mẹ sẽ không tức giận nữa!" Tư Niệm vừa đi vừa quay đầu lại, dạy cha nàng.
Người làm hai bên đều ẩn nhẫn mỉm cười, tất cả mọi người trong Sơn Trang có ai không biết, Trang chủ của bọn họ uy nghiêm lãnh khốc, nhưng lại không có cách nào với ba người, phu nhân, thiếu gia và tiểu thư!
Phong Liệt Diễm choáng váng lên xe ngựa, hạ màn xe xuống, người đánh xe đã bắt đầu đánh xe đi.
Lạc Tuyết tựa vào cửa sổ, lờ đi Phong Liệt Diễm.
Khuôn mặt Phong Liệt Diễm mang theo tươi cười, ngồi xuống trước mặt nàng, bàn tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Lạc Tuyết, tựa đầu vào cổ Lạc Tuyết, "Lạc nhi, sau này không thể nói những câu nói làm tổn thương lòng ta như vâth! Năm đó ở trong cốc, ta rất vất vả mới để cho nàng mang bầu đứa bé, mệt mỏi ta. . . . . ."
"Chàng thích thú, còn kêu mệt mỏi? Nếu như chàng không giải độc cho ta, còn có rất nhiều người tranh giành, nhưng chàng vẫn vô lại quấn quýt lây ta, dây dưa cho đến bây giờ!" Lạc Tuyết giả vờ tức giận nói.
Phong Liệt Diễm vươn lưỡi liếm lên tai Lạc Tuyết, Lạc Tuyết khẽ run, âm thanh Phong Liệt Diễm êm ái truyền đến hơi thở nguy hiểm, "Phu nhân thân ái, chẳng lẽ nàng lại suy nghĩ đến ba nam nhân đáng chết kia? Lúc ấy là ai lôi kéo tay của tướng công, nói Phong Đại Ca chàng lại hôn hôn ta. . . . . ."
Lạc Tuyết 囧 bận rộn che miệng Phong Liệt Diễm, gắt giọng: "Có người bên ngoài! Bọn họ đều là vua của một nước, làm sao chàng có thể nói đáng chết? Còn nữa, đừng nhắc lại chuyện khi đó nữa. . . . . . Sớm biết ta đã không nói câu nói kia rồi, chàng cũng sẽ không được như ý!"
"Hừ, ai bảo bọn hắn liều mạng muốn cướp người từ bên cạnh ta đi? Có thể không tức giận sao? Lạc nhi, không cần nhớ bọn họ, có được không? Một chút cũng không được nghĩ! Nàng chỉ có thể nghĩ đến một mình ta, có biết không?"
"Ha ha, nếu sớm biết nàng là nữ nhân, ta đã sớm trộm ngọc trộm hương rồi, hại ta hàng đêm ở bên cạnh mỹ nhân mà chỉ có thể xem không thể ăn. . . . . ."
Phong Liệt Diễm vừa nói bàn tay không an phận đã đưa vào trong áo Lạc Tuyết, đôi môi cũng không nhàn rỗi, hôn qua vành tai, di chuyển đến đôi môi đỏ mọng của Lạc Tuyết, Lạc Tuyết rất dễ dàng đã bị Phong Liệt Diễm khiêu khích. Khơi dậy ham muốn, nhưng lý trí đã thắng nàng nhỏ giọng nói: "Tướng công, chúng ta đang ở trên xe ! Bên ngoài còn có bọn hạ nhân !"
"Ừ, lát về nhà bổ sung, hiện tại tướng công muốn thỏa mãn đã. . . . . ." Phong Liệt Diễm cười nhẹ, tiếp tục trận chiến chiếm đoạt này. . . . . .
Hai chiếc xe ngựa dừng lại trước Liệt Diễm Sơn Trang.
"Trang chủ! Bên trong trang có một lão đầu tóc bạc, nói muốn gặp ngài, còn nói. . . . . . Còn nói muốn ngài và phu nhân ngay lập tức cút đến trước mặt hắn!" Vẻ mặt quản gia hoảng sợ chờ ở dưới chân núi, nhớ tới lúc lão đầu kia tức giận, trên trang nhiều cao thủ liên hợp lại đấu nhưng vẫn không phải là đối thủ của hắn, hắn lại cuồng vọng đến cực điểm!
"Hả?" Cánh tay Phong Liệt Diễm ôm Lạc Tuyết dừng lại, "Lạc nhi! lần này hai ta phải bị mắng rồi !"
"Trang chủ, lão đầu này là ai vậy? Ngài và phu nhân chưa trở lại, tiểu nhân không dám để cho bạn họ hạ sát thủ. . . . . ." Quản gia vẫn còn thao thao bất tuyệt .
Phong Liệt Diễm trầm mặt xuống, "Người mà người mà các ngươi có thể động đến hay sao?"
Quản gia bị câu nói này của hắn dọa sợ: "Tiểu nhân không dám!"
"Tướng công, nhanh lên một chút!" Lạc Tuyết vội la lên.
"Được. Các ngươi mang theo thiếu gia tiểu thư đi theo sau!" Phong Liệt Diễm phân phó một tiếng, ôm lấy Lạc Tuyết hai người trực tiếp vận khởi khinh công bay về phía đại môn Sơn Trang.
Vừa mới vào đại sảnh, Lạc Tuyết đã vội vàng kêu: "Sư công!"
Ngọc Trần Tử vốn đang ở híp mắt ngồi trên ghế mây ở chính giữa đại sảnh, nghe được Lạc Tuyết gọi hắn, tức giận quay đầu vào phía bên trong, không trả lời.
"Sư công!" Lạc Tuyết lặng lẽ đi tới, ôm lấy Ngọc Trần Tử, "Sư công, tại sao người lại lặn lội xa xôi tới đây?"
"Hừ, nha đầu, sư công thấy con có tướng công liền quên lão già ta rồi ! Cũng đã hơn một năm không tới "Hồi hồn cốc" thăm sư công rồi, còn muốn sư công tự mình chạy tới đây xem các ngươi sao?" Ngọc Trần Tử mở mắt ra, quở trách nói.
"Sư công! Ngươi không cần tức giận, Lạc nhi chính là muốn sư công ở đây với chúng con vài năm, biết lão nhân gia người sẽ không nhịn được, cho nên chờ người đến đây!" Lạc Tuyết vội vàng vỗ lưng cho Ngọc Trần Tử, cũng nhận nước trà trong tay hạ nhân, đưa đến bên khóe miệng Ngọc Trần Tử.
"Sư công! Không nổi giận nữa à!" Phong Liệt Diễm cũng đi tới trước mặt, săn sóc giúp đỡ đấm chân, cười hì hì dụ dỗ Ngọc Trần Tử càng lúc càng giống Lão Ngoan Đồng.
"Đi, cái tên tiểu tử này, lại lấy lòng lão già ta." Ngọc Trần Tử liếc Phong Liệt Diễm một cái, tức giận nói.
"Sư tổ công công!" Thiên Nhai và Tư Niệm đi vào, vừa nhìn thấy Ngọc Trần Tử vừa gọi vừa hưng phấn vọt tới.
"Oh, hai bảo bối!, để cho sư tổ công công ôm nào, một năm không thấy, lại cao hơn rồi! Ha ha ha. . . . . . Ơ, dáng dấp Niệm nhi càng lúc càng giống mẹ con rồi, lớn lên nhất định rất đẹp. . . . . ." Ngọc Trần Tử giờ phút này vui mừng sớm quên mất Lạc Tuyết Phong Liệt Diễm đứng bên cạnh.
"Thì ra sư công không phải nhớ đến hai chúng ta, là nhớ đến hai tiểu quỷ này rồi !" Phong Liệt Diễm chép chép mồm, cười nói.
"Đúng vậy, sư công một mình sống ở hồi hồn cốc, là rất tịch mịch." Lạc Tuyết có chút khổ sở nói tiếp.
Sáu năm qua, làm cách nào Ngọc Trần Tử cũng không chịu theo chân bọn họ ở tại Tề Châu, bởi vì hắn không bỏ được Như Mi và Vân Thiên Ca. Bọn họ một năm đi đến Uyển An thăm người một lần, năm nay không đi, chính là muốn Ngọc Trần Tử chủ động đi đến đây ở với bọn họ một thời gian!
Phong Liệt Diễm mấp máy môi với Thiên Nhai, ám hiệu một chút, Thiên Nhai thông minh gật đầu một cái, leo lên lưng Ngọc Trần Tử, làm nũng nói: "Sư tổ công công, ngươi không cần đi, ở đây cùng con và muội muội được không? Mẹ con rất hung dữ, nàng không chơi cùng bọn con, ngươi không cần đi về, ba người chúng ta ở nơi này chơi có được không? Con còn muốn sư tổ công công dạy con võ công !"
"Sư tổ công công, Niệm nhi muốn học thổi tiêu, ngươi dạy cho con đi, sư tổ công công không cho ngươi trở về Uyển An, bằng không Niệm nhi sẽ khóc đến chết. . . . . ." Tư Niệm lại vận dụng chiêu khóc, khóc đến đau lòng, tiếng sau to lớn tiếng trước, Ngọc Trần Tử chịu không nổi nhất là cái này, đau lòng muốn chết, ôm lấy Tư Niệm làm trò hề , tiểu Tư Niệm thấy Ngọc Tử không nói gì, dứt khoát khóc lợi hại hơn.
Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết nhìn lẫn nhau, liều mạng chịu đựng mới không bật cười, Phong Liệt Diễm kìm nén đến khó chịu, kéo Lạc Tuyết qua, tựa đầu giấu ở trong tóc Lạc Tuyết len lén cười không ngừng.
Bọn hạ nhân đứng hai bên đại sảnh, lúc này mới biết lão đầu náo loạn cả trang là người phương nào, tất cả đều kinh sợ úi đầu, chỉ sợ Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết trách tội xuống.
Thiên Nhai không khóc nổi, vẫn cứ lôi kéo vạt áo Ngọc Trần Tử, lau mắt, thân thể nhún nhún, nức nở, Ngọc Trần Tử hoảng sợ đến mức không biết nên dỗ như thế nào mới tốt.
"Trời ơi, tất cả đừng khóc! Sư tổ công công không đi, có được không?" Ngọc Trần Tử quýnh lên bật thốt lên.
"Thật?"
"Sư tổ công công thật sự không đi? Quá tuyệt vời! Chúng ta móc tay! Ai cũng không cho phép đổi ý!" Tư Niệm giống như ca diễn giống nhau, nói không khóc cũng không khóc, ngược lại hưng phấn kéo ngón tay Ngọc Trần Tử, đánh ngoắc ngoắc.
"Trời ạ! Liệt Diễm, đây đứa bé của con sao? Không phải nhầm chứ?" Ngọc Trần Tử kêu.
"Khụ khụ" Phong Liệt Diễm nghe vậy ngẩng đầu lên, bị lời nói của Ngọc Trần Tử sặc đến dở khóc dở cười, lúc nãy mới bị Lạc Tuyết chế nhạo, lúc này lại có người nói nói.
"Sư công, người nói cái vậy? Bọn họ không phải con của con, thì của ai?" Phong Liệt Diễm buồn bực vô cùng.
"Đúng vậy, không phải của ngươi thì của ai? Bốn người người này so với người kia mặt càng lạnh hơn, chỉ có con còn giống ánh mặt trời một chút, hắc hắc, xem ra hai đứa bé đều giống như ngươi!" Ngọc Trần Tử nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tư Niệm, trêu tức nói.
"Sư tổ công công, còn có bốn người sao?" Tư Niệm nghe thấy vậy hiếu kỳ hỏi lại.
"Chuyện này con phải hỏi cha con đi rồi! Cha rất lợi hại đó, vì đuổi kịp mẹ con, đem thủ đoạn vô lại lưu manh phát huy vô cùng tinh tế!" Ngọc Trần Tử càng nói càng buồn cười, nhìn về phía Phong Liệt Diễm, quả nhiên mặt Phong Liệt Diễm đen thui, gầm nhẹ nói: "Sư công!"
"Tên tiếu tử nhà ngươi cũng không nên trách sư công, đây là năm xưa Lạc nhi nói với ta." Ngọc Trần Tử vội dùng một ngón tay chỉ về phía Lạc Tuyết đang mím môi cười ở phía sau.
Lạc Tuyết chớp chớp mắt, "Chẳng lẽ không đúng sao? Phong —— đại —— ca?"
Một tiếng "Phong Đại Ca" này vừa gọi ra, Phong Liệt Diễm lập tức yên tĩnh lại, cười theo, giọng nói mềm mại đến mức không thể mềm hơn được nữa, "Dạ dạ dạ! Nếu không dùng thủ đoạn này, có lẽ Lạc nhi đã là lão bà của người khác rồi! Ha ha, vẫn là tướng công ta lợi hại nhé!"
"Đi, dát vàng lên mặt mình đi!" Lạc Tuyết hờn dỗi đánh cánh tay Phong Liệt Diễm đang ôm bả vai nàng.
"Thiên Nhai, Niệm nhi, đi, chúng ta đi chơi !" Ngọc Trần Tử nhìn bộ dáng hai người liếc mắt đưa tình, vội lôi kéo hai Tiểu Bất Điểm không ngừng quay đầu lại nhìn đi ra ngoài.
"Hai con nói một chút, là mẹ lợi hại hay cha lợi hại hơn?"
"Mẹ lợi hại! Mẹ tức giận, cha sẽ mềm nhũn!"
"Không đúng, là cha lợi hại! Mẹ tức giận, cha đem mẹ ôm trở về nhà, trở ra, mẹ thay đổi thành dịu dàng. . . . . ."
Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết nghe âm thanh càng lúc càng đi xa của ba người, mặt của hai người đều hung hăng co quắp lại, Lạc Tuyết gầm nhẹ nói: "Đều là lỗi của chàng, luôn trước mặt đứa bé táy máy tay chân."
"Lạc nhi? Tức giận à? Vậy dễ làm, Thiên Nhai không phải đã nói rồi sao? Phong Đại Ca ôm nàng vào nhà, trở ra nàng liền thay đổi dịu dàng. . . . . ." Phong Liệt Diễm nhân lúc Lạc Tuyết vừa mới bắt đầu rống, đã phẩy tay với bọn hạ nhân, sau đó trong nháy mắt người đã đi sạch.
Lạc Tuyết còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị Phong Liệt Diễm bay lên không ôm lấy, hơi thở ấm áp truyền đến bên tai.
"Không được ...! Ban ngày. . . . . ." Mặt của Lạc Tuyết "xoát" đỏ au, gắt giọng.
"Hết cách rồi, vì để cho nàng vui vẻ, tướng công là ta đây phải làm tận nghĩa vụ!" Phong Liệt Diễm chạm khẽ vào môi Lạc Tuyết dụ hoặc, cười nhẹ , bước đi thật nhanh về phía sau.
. . . . . . . . . . . .
Chín tháng sau.
Sáng sớm Phong Liệt Diễm đã dậy, an vị ở trong sãnh đường xanh mặt, phải nói sắc mặt một lát xanh, một lát trắng, ở trên ghế dây mây ngồi một lát, lại đứng lên, đi đi lại lại xung quanh, hình như đang lo lắng.
Ngó ngó tấm thiếp mời trên bàn, Phong Liệt Diễm chỉ hận không thể xé nát nó, thật đúng là không thời khắc nào để hắn bớt lo lắng! Thật vất vả mới qua sáu năm không có ai dành Lạc Nhi với hắn, vào lúc này lại nhô ra làm gì?
"Tướng công?" Lạc Tuyết vòng qua bình phong gọi Phong Liệt Diễm đang suy nghĩ thất thần.
"Hả? Lạc nhi!" Phong Liệt Diễm thấy Lạc Tuyết, nhanh chóng kéo qua, cũng không cố kỵ trong đại sảnh có hạ nhân, đem Lạc Tuyết ôm vào trong ngực.
"Chàng làm gì vậy? Nghiêm chỉnh một chút! Cũng không phải ở trong phòng. . . . . ." Lạc Tuyết vội vàng muốn đẩy Phong Liệt Diễm ra, liếc mắt nhìn đám nha hoàn gia đinh hai bên.
Bọn hạ nhân ở Liệt Diễm Sơn Trang sớm đã thành thói quen Trang chủ bọn họ thỉnh thoảng lại như vậy, lập tức thức thời tự giác lui xuống.
"Lạc nhi, ta sợ mất đi nàng, không cho phép rời khỏi ta! Nàng chỉ có thể là của mình ta, đồng ý ta!" Phong Liệt Diễm dùng mặt cọ vào cổ Lạc Tuyết, giọng nói mang theo lo lắng.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Tuyết nghi ngờ hỏi.
Những năm này, Phong Liệt Diễm vẫn luôn nằm mơ: "Lạc nhi, ta yêu nàng, nàng không cần bỏ lại ta. . . . . ."
Lạc Tuyết mỗi lần nghe đến mấy câu này, trái tim lại bắt đầu đau đớn, sau đó ôm thật chặt Phong Liệt Diễm, nói cho hắn biết, "Sẽ không, Lạc nhi sẽ không rời khỏi Phong Đại Ca, sẽ không rời đi, ta cũng yêu chàng. . . . . ."
"Nàng xem một chút." Phong Liệt Diễm cầm tấm thiệp qua, đưa cho Lạc Tuyết, nói.
Lạc Tuyết mở ra, lại là quốc quân của Nam Chiếu muốn mời nàng và Phong Liệt Diễm đến Nam Chiếu quốc, tham gia ngày lễ lớn hàng năm ở Nam Chiếu quốc—— bách hoa tiết .
Đúng, Yến Băng Hàn bốn năm trước đã chính thức thừa kế ngôi vị hoàng đế Nam Chiếu quốc, trở thành Đế Vương.
Nam Chiếu quốc ở dưới thống trị của hắn, thực lực của nước càng lúc càng cường thịnh, Nam Chiếu và Đại Kim hợp tác buôn bá, thông thương trao đổi thường xuyên, làm cho hai nước trở nên giàu có hơn.
Lạc Tuyết đem thiệp mời ném ở một bên, nhàn nhạt nói: "Đưa tới lúc nào?"
"Nửa canh giờ trước, do Yến Hoàng đế phái người đưa tới!" Phong Liệt Diễm lên tiếng.
"Không đi! chàng không phải đã nói muốn tổ chức sinh nhật cho ta sao?" Lạc Tuyết biết vì sao Phong Liệt Diễm lo lắng, liền tươi cười nói
"Thật sự không đi? Hắn. . . . . . Cũng sáu năm không gặp nàng. . . . . ." Phong Liệt Diễm cân nhắc kỹ cách dùng từ, cẩn thận nói.
Lạc Tuyết đáp lại một nụ cười thân thiết, "Nếu sáu năm không gặp, thì dứt khoát không gặp nữa!"
"Ừ, ta càng không muốn nàng đi, ngộ nhỡ hắn lại muốn tranh đoạt nàng với ta, thì phiền toái!" Phong Liệt Diễm yêu thương khẽ hôn một cái lên trán Lạc Tuyết nói.
. . . . . . . . . . . .
Đại Kim hoàng cung Thượng Thư Phòng.
"Hoàng huynh, biên quan báo lại, Hoàng đế Nam Chiếu mặc thường phục tiến vào biên dưới nước ta!" Long Ngạo Thiên cau mày bẩm báo nói.
"Hả? Đi đâu vậy?" Long Ngự Thiên ngẩng lên, hỏi.
"Theo hướng Tề Châu. Chắc chắn là đi Liệt Diễm Sơn Trang rồi." Long Ngạo Thiên khẳng định gật đầu một cái.
Long Ngự Thiên trầm mặc một hồi, mới nói: "Đệ đoán xem hắn đi làm gì?"
"Hoàng huynh, ngày mai là sinh nhật Lạc nhi. Sáu năm qua, Thần Đệ cũng không dám đi quấy rầy cuộc sống của nàng, hiện tại, đệ cũng muốn đi Tề Châu một chuyến, thuận tiện đem Khuynh Nhã mang tới gặp Lạc nhi, nàng cuối cùng vẫn là gì của Khuynh Nhã, hơn nữa Thượng Quan Vũ Điệp trước khi chết, giao phó Khuynh Nhã đi gặp Lạc nhi. Hoàng đế Nam Chiếu nhất định cũng biết sinh nhật Lạc nhi, mới đem mặc thường phục xuất hành ."
Long Ngạo Thiên trầm ngâm, cố ý ra vẻ trải qua suy nghĩ thận trọng rồi hạ quyết tâm.
"Hả? Không phải đệ sợ Hoàng đế Nam Chiếu lại có chủ ý gì với Lạc nhi? Ha ha, trải qua nhiều năm như vậy, hắn đã sớm chết tâm rồi! Có phải không, trong lòng của chính đệ cũng muốn đi, cho nên mới kéo Khuynh Nhã Quận chúa ra hay sao?" Long Ngự Thiên hài hước, trước mắt đã hiện lên gương mặt tuyệt mỹ, tâm trở nên nhu hòa, khóe miệng tự nhiên tràn một nụ cười.
Nụ cười này rơi vào trong đáy mắt Long Ngạo Thiên, hắn khổ sở cười một tiếng, "Hoàng huynh chẳng lẽ không muốn đi sao? Này sáu năm huynh cũng không nạp thêm bất cứ phi tần nào!"
"Huynh đệ chúng ta đều hủy trong tay một nữ nhân rồi! Được, muốn đi thì cứ đi đi!" Long Ngự Thiên đứng lên, nhìn về phía bầu trời ngoài cửa, "Tuyết lại rơi rồi?"
"Thần Đệ tính toán đi bây giờ, đã sai người đi vương phủ đón Khuynh Nhã rồi, hoàng huynh không đi sao?" Long Ngạo Thiên hỏi tới.
"Trẫm, không đi! Đệ đem quà trẫm đưa cho nàng!" Long Ngự Thiên chần chờ một chút, lấy ngọc bội hình rồng bên hông xuống, đặt vào trong tay Long Ngạo Thiên.
"Hoàng huynh muốn đem cái này cho nàng sao?" Long Ngạo Thiên cười hiểu rõ.
"Ừ. Trẫm sợ nàng quên trẫm." Long Ngự Thiên bi ai nhắm mắt lại, ngọc bội hình rồng này là vật của thiên tử, cũng vật đính hôn hoàng thượng đưa cho hoàng hậu.
"Nhưng, Đệ đừng nói cho nàng biết hàm nghĩa ngọc bội kia ." Long Ngự Thiên bổ sung.
"Ừ, Thần Đệ biết."
Huynh đệ hai người nhìn nhau buồn bã cười.
Có một loại người, một khi đã yêu, chính chuyện cả đời, không bỏ được, bỏ không xong, cũng hận không được.