Sáng sớm Phong Liệt Diễm đã dậy, an vị ở trong sãnh đường xanh mặt, phải nói sắc mặt một lát xanh, một lát trắng, ở trên ghế dây mây ngồi một lát, lại đứng lên, đi đi lại lại xung quanh, hình như đang lo lắng.
Ngó ngó tấm thiếp mời trên bàn, Phong Liệt Diễm chỉ hận không thể xé nát nó, thật đúng là không thời khắc nào để hắn bớt lo lắng! Thật vất vả mới qua sáu năm không có ai dành Lạc Nhi với hắn, vào lúc này lại nhô ra làm gì?
"Tướng công?" Lạc Tuyết vòng qua bình phong gọi Phong Liệt Diễm đang suy nghĩ thất thần.
"Hả? Lạc nhi!" Phong Liệt Diễm thấy Lạc Tuyết, nhanh chóng kéo qua, cũng không cố kỵ trong đại sảnh có hạ nhân, đem Lạc Tuyết ôm vào trong ngực.
"Chàng làm gì vậy? Nghiêm chỉnh một chút! Cũng không phải ở trong phòng. . . . . ." Lạc Tuyết vội vàng muốn đẩy Phong Liệt Diễm ra, liếc mắt nhìn đám nha hoàn gia đinh hai bên.
Bọn hạ nhân ở Liệt Diễm Sơn Trang sớm đã thành thói quen Trang chủ bọn họ thỉnh thoảng lại như vậy, lập tức thức thời tự giác lui xuống.
"Lạc nhi, ta sợ mất đi nàng, không cho phép rời khỏi ta! Nàng chỉ có thể là của mình ta, đồng ý ta!" Phong Liệt Diễm dùng mặt cọ vào cổ Lạc Tuyết, giọng nói mang theo lo lắng.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Tuyết nghi ngờ hỏi.
Những năm này, Phong Liệt Diễm vẫn luôn nằm mơ: "Lạc nhi, ta yêu nàng, nàng không cần bỏ lại ta. . . . . ."
Lạc Tuyết mỗi lần nghe đến mấy câu này, trái tim lại bắt đầu đau đớn, sau đó ôm thật chặt Phong Liệt Diễm, nói cho hắn biết, "Sẽ không, Lạc nhi sẽ không rời khỏi Phong Đại Ca, sẽ không rời đi, ta cũng yêu chàng. . . . . ."
"Nàng xem một chút." Phong Liệt Diễm cầm tấm thiệp qua, đưa cho Lạc Tuyết, nói.
Lạc Tuyết mở ra, lại là quốc quân của Nam Chiếu muốn mời nàng và Phong Liệt Diễm đến Nam Chiếu quốc, tham gia ngày lễ lớn hàng năm ở Nam Chiếu quốc—— bách hoa tiết .
Đúng, Yến Băng Hàn bốn năm trước đã chính thức thừa kế ngôi vị hoàng đế Nam Chiếu quốc, trở thành Đế Vương.
Nam Chiếu quốc ở dưới thống trị của hắn, thực lực của nước càng lúc càng cường thịnh, Nam Chiếu và Đại Kim hợp tác buôn bá, thông thương trao đổi thường xuyên, làm cho hai nước trở nên giàu có hơn.
Lạc Tuyết đem thiệp mời ném ở một bên, nhàn nhạt nói: "Đưa tới lúc nào?"
"Nửa canh giờ trước, do Yến Hoàng đế phái người đưa tới!" Phong Liệt Diễm lên tiếng.
"Không đi! chàng không phải đã nói muốn tổ chức sinh nhật cho ta sao?" Lạc Tuyết biết vì sao Phong Liệt Diễm lo lắng, liền tươi cười nói
"Thật sự không đi? Hắn. . . . . . Cũng sáu năm không gặp nàng. . . . . ." Phong Liệt Diễm cân nhắc kỹ cách dùng từ, cẩn thận nói.
Lạc Tuyết đáp lại một nụ cười thân thiết, "Nếu sáu năm không gặp, thì dứt khoát không gặp nữa!"
"Ừ, ta càng không muốn nàng đi, ngộ nhỡ hắn lại muốn tranh đoạt nàng với ta, thì phiền toái!" Phong Liệt Diễm yêu thương khẽ hôn một cái lên trán Lạc Tuyết nói.
. . . . . . . . . . . .
Đại Kim hoàng cung Thượng Thư Phòng.
"Hoàng huynh, biên quan báo lại, Hoàng đế Nam Chiếu mặc thường phục tiến vào biên dưới nước ta!" Long Ngạo Thiên cau mày bẩm báo nói.
"Hả? Đi đâu vậy?" Long Ngự Thiên ngẩng lên, hỏi.
"Theo hướng Tề Châu. Chắc chắn là đi Liệt Diễm Sơn Trang rồi." Long Ngạo Thiên khẳng định gật đầu một cái.
Long Ngự Thiên trầm mặc một hồi, mới nói: "Đệ đoán xem hắn đi làm gì?"
"Hoàng huynh, ngày mai là sinh nhật Lạc nhi. Sáu năm qua, Thần Đệ cũng không dám đi quấy rầy cuộc sống của nàng, hiện tại, đệ cũng muốn đi Tề Châu một chuyến, thuận tiện đem Khuynh Nhã mang tới gặp Lạc nhi, nàng cuối cùng vẫn là gì của Khuynh Nhã, hơn nữa Thượng Quan Vũ Điệp trước khi chết, giao phó Khuynh Nhã đi gặp Lạc nhi. Hoàng đế Nam Chiếu nhất định cũng biết sinh nhật Lạc nhi, mới đem mặc thường phục xuất hành ."
Long Ngạo Thiên trầm ngâm, cố ý ra vẻ trải qua suy nghĩ thận trọng rồi hạ quyết tâm.
"Hả? Không phải đệ sợ Hoàng đế Nam Chiếu lại có chủ ý gì với Lạc nhi? Ha ha, trải qua nhiều năm như vậy, hắn đã sớm chết tâm rồi! Có phải không, trong lòng của chính đệ cũng muốn đi, cho nên mới kéo Khuynh Nhã Quận chúa ra hay sao?" Long Ngự Thiên hài hước, trước mắt đã hiện lên gương mặt tuyệt mỹ, tâm trở nên nhu hòa, khóe miệng tự nhiên tràn một nụ cười.
Nụ cười này rơi vào trong đáy mắt Long Ngạo Thiên, hắn khổ sở cười một tiếng, "Hoàng huynh chẳng lẽ không muốn đi sao? Này sáu năm huynh cũng không nạp thêm bất cứ phi tần nào!"
"Huynh đệ chúng ta đều hủy trong tay một nữ nhân rồi! Được, muốn đi thì cứ đi đi!" Long Ngự Thiên đứng lên, nhìn về phía bầu trời ngoài cửa, "Tuyết lại rơi rồi?"
"Thần Đệ tính toán đi bây giờ, đã sai người đi vương phủ đón Khuynh Nhã rồi, hoàng huynh không đi sao?" Long Ngạo Thiên hỏi tới.
"Trẫm, không đi! Đệ đem quà trẫm đưa cho nàng!" Long Ngự Thiên chần chờ một chút, lấy ngọc bội hình rồng bên hông xuống, đặt vào trong tay Long Ngạo Thiên.
"Hoàng huynh muốn đem cái này cho nàng sao?" Long Ngạo Thiên cười hiểu rõ.
"Ừ. Trẫm sợ nàng quên trẫm." Long Ngự Thiên bi ai nhắm mắt lại, ngọc bội hình rồng này là vật của thiên tử, cũng vật đính hôn hoàng thượng đưa cho hoàng hậu.
"Nhưng, Đệ đừng nói cho nàng biết hàm nghĩa ngọc bội kia ." Long Ngự Thiên bổ sung.
"Ừ, Thần Đệ biết."
Huynh đệ hai người nhìn nhau buồn bã cười.
Có một loại người, một khi đã yêu, chính chuyện cả đời, không bỏ được, bỏ không xong, cũng hận không được.
. . . . . . . . .
Mùng bốn tháng mười hai.
Từ sáng sớm Phong Liệt Diễm đã thức dậy, mắt phải đã điên cuồng dật ng, hắn có một loại dự cảm xấu, trong lòng bất ổn, bây giờ chỉ cần nhìn thấy tấm thiệp của hoàng đế Nam Chiếu quốc ở trên bàn là hắn đã thấy phiền lòng.
"Quản gia! Hôm nay là sinh nhật phu nhân, truyền lệnh xuống, bất luận ai tới thăm, đều mời về!" Phong Liệt Diễm dứt khoát phân phó .
"Dạ!"
Hôm nay Liệt Diễm Sơn Trang, toàn bộ từ trên xuống dưới rất vui sướng. Trên mặt bọn hạ nhân đều mang theo tươi cười, ra ra vào vào bận rộn, mang theo dây lụa đỏ thẫm treo toàn bộ Sơn Trang, đại sảnh lại càng được bố trí lộng lẫy chói mắt hơn.
Lạc Tuyết cũng bị bọn nha hoàn ăn mặc trang điểm lộng lẫy, một chút cũng không nhìn ra nàng đã hai mươi tám tuổi.
"Phu nhân, người thật là xinh đẹp! Tất cả tiên tử trên trời đều thua kém người!" Nha hoàn Tử nhi vẻ mặt ngạc nhiên.
"Hả? Tử nhi đã từng thấy tiên nữ trên trời rồi sao?" Lạc Tuyết cười nói.
"Không có, nhưng đã từng được nghe nói, nhưng mà, làm sao cũng không đẹp bằng phu nhân!" Tử nhi bay ra vẻ mặt ước ao.
"Lạc nhi?" Phong Liệt Diễm đứng ở cửa, nhìn Lạc Tuyết trong gương đồng , thất thần kêu lên.
Lạc Tuyết quay đầu, "Hả?"
Tử nhi khẽ cười vội vàng lui xuống.
"Hôm nay Lạc nhi xinh đẹp không giống một cô nương nhân gian nữa!" Phong Liệt Diễm nói xong không nhịn được hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át của nàng.
"Đâu phải là cô nương nữa? Ta cũng đã có con trai, con gái rồi!" Lạc Tuyết đỏ mặt, gắt giọng.
"Vậy thì như thế nào? Cho dù một ngày nào đó nàng trở thành một bà lão, thì ở trong mắt ta nàng vẫn đẹp nhất!" Phong Liệt Diễm hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn Lạc Tuyết, nói những lời âu yếm.
"Ha ha. . . . . ."
"Lạc nhi, chúng ta sinh thêm một đứa nhỏ nữa nhé?"
"Tại sao đột nhiên lại muốn sinh thêm đứa nhỏ nữa? Không phải chàng nói có hai con là đủ rồi sao?" Lạc Tuyết kỳ quái nói.
Con ngươi giảo hoạt của Phong Liệt Diễm xoay tròn, "Có đứa nhỏ, Yến Băng Hàn sẽ càng không đoạt được nàng nữa!"
"Đứa ngốc! Không cần cả ngày lẫn đêm luôn lo lắng người khác sẽ đoạt ta đi...trái tim của ta vẫn luôn là của chàng mà, chỉ cần ta không đi, người khác không ai có thể miễn cưỡng được ta!" Lạc Tuyết giận trách.
"Ta biết rồi, nhưng ta lại càng sợ nàng tổn thương chính mình để thoát khỏi bọn họ!" Phong Liệt Diễm nhớ tới chuyện ở bên ngoài thành U Châu năm đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
"Sẽ không, Lạc nhi của chàng bảo đảm sẽ không, có được hay không?" Lạc Tuyết chủ động hôn Phong Liệt Diễm một cái để hắn an tâm.
"Mẹ! ——" Tư Niệm vừa chạy đến cửa, đã nhìn thấy cha mẹ lại bắt đầu chơi trò chơi, vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé che mắt.
Hai người lúng túng buông ra, Phong Liệt Diễm "Khụ khụ" hai tiếng, "Niệm nhi, sao vậy?"
"Cha, có người bên ngoài tới, nói là vội tới đây để tham dự sinh nhật mẹ!"
"Không đã phân phó xuống, không cho người ngoài vào trang rồi sao?" Phong Liệt Diễm nghi ngờ chau mày lại.
"Chúng ta đi xem một chút là biết." Lạc Tuyết xen vào nói.
Mới vừa tới đại sảnh, quản gia đã "Bùm" quỳ xuống, "Trang chủ, phu nhân, những người này nhất định vào trang, thuộc hạ không ngăn được, bọn họ. . . . . ."
"Hả? Người nào lại dám to gan như vậy?" Phong Liệt Diễm mí mắt lạnh xuống, nhìn về phía lưng người mặc trường y tối màu đứng ở cửa đại sảnh, bên ngoài đại sảnh, hai bên là những thị vệ xa lạ, toàn bộ mặc thường phục.
Lạc Tuyết theo ánh mắt Phong Liệt Diễm nhìn về phía bóng dáng cao lớn kia.
Yến Băng Hàn chậm rãi xoay người lại, khẽ mỉm cười, "Phong huynh! Sáu năm không thấy, đã lâu không gặp!"
"Yến. . . . . . Phong Liệt Diễm bái kiến bệ hạ!" Phong Liệt Diễm kinh ngạc, khẽ khom người lại ôm quyền nói.
Lạc Tuyết vẫn ngốc trệ đứng ở đó, ánh mắt Yến Băng Hàn nhìn qua, tương tư nơi đáy mắt cũng dần biến mất, cười nhạt nói: "Lạc. . . . . . Tuyết, thế nào không biết ta nữa sao?"
Hắn đem tên gọi quen thuộc "Lạc nhi" đổi thành " Lạc Tuyết" , trong giọng nói mang theo khổ sở.
"Ngươi. . . . . . Ngươi không phải là. . . . . . Muốn chúng ta tới Nam Chiếu quốc sao? Tại sao. . . . . ." Lạc Tuyết phục hồi lại tinh thần, có chút cà lăm nói.
"Các ngươi sẽ đi sao?" Yến Băng Hàn hỏi ngược lại.
"Sẽ không!" Phong Liệt Diễm trực tiếp đáp hai chữ.
"Vậy không phải sao? Các ngươi đã không đi, thì ta không còn cách nào khác là đành phải đến chứ sao!" Yến Băng Hàn đúng lý hợp tình liếc mắt nhìn Phong Liệt Diễm, sau đó nhìn về phía Lạc Tuyết, "Chúc nàng sinh nhật vui vẻ!"
"Cám ơn ngươi! Ta vẫn chưa biết xưng hô với ngươi như thế nào cho tốt!" Lạc Tuyết ngượng ngùng nói.
"Gọi tên ta hoặc gọi là Yến Đại Ca đều tốt, nhưng đừng gọi bệ hạ!" Yến Băng Hàn cười nói. Lạc nhi trong lòng hắn càng ngày càng đẹp, trước kia hắn chưa từng thấy Lạc Tuyết mặc nữ trang, hôm nay gặp mặt, trái tim của hắn lại nhảy lên, chú ý tới cánh tay trái của nàng, Yến Băng Hàn lập tức vui mừng nói: "Lạc nhi, tay trái của nàng đã được nối lại rồi hả?"
Phong Liệt Diễm nghe vậy "Khụ khụ" hai tiếng, đi tới bên cạnh Lạc Tuyết, bàn tay nắm cả bả vai Lạc Tuyết, không khách khí nhắc nhở: "Ngươi đường đường là vua của một nước, cần gì phải hạ mình đến sơn trang nho nhỏ này của ta? Bây giờ Lạc nhi là thê tử của ta, ngươi có phải nên thu hồi xưng hô trước kia lại không?"
"Hừ! Yến mỗ cố tình không đổi. Từ nơi xa như vậy tới cái sơn sách của nhà ngươi, ngươi cho rằng là tới để gặp ngươi hay sao?" Yến Băng Hàn chịu đựng ghen tỵ cùng Phong Liệt Diễm nói xóc nhau.
Lạc Tuyết choáng váng, thấy Phong Liệt Diễm rõ ràng bắt đầu nổi giận, hất tay áo lên, lạnh lùng nói với hai người: "Muốn đánh nhau thì ra bên ngoài mà đánh, đã lớn như vậy rồi!"
Hai người nhìn Lạc Tuyết nổi đóa, "Xì" một tiếng đều nở nụ cười, Phong Liệt Diễm đắc ý kéo Tư Niệm qua nói: "Nhìn xem, đây là nữ nhi chúng ta, còn có nhi tử nữa, người đâu, đi mời thiếu gia và Ngọc Trần Tử tiền bối ra đây!"
Quản gia vội đáp lời rồi quay đi tìm người.
Yến Băng Hàn và Liệt Diễm đang trừng mắt lẫn nhau, thì nghe được tiếng hạ nhân báo lại: "Khởi bẩm Trang chủ, dưới chân núi lại có tới người, cũng là người cứng rắn, nhất định phải vào trang!"
"Cái gì? Là ai?" Phong Liệt Diễm hơi giận nói.
"Trang chủ, người này còn mang theo rất nhiều thủ hạ, hắn nói, hắn họ Long!" Hạ nhân hồi báo nơm nớp lo sợ, phải biết, họ Long là họ hoàng tộc đó!
"Long?" Phong Liệt Diễm tức giận tới cực điểm, cắn răng rất không tình nguyện phân phó: "Mời hắn vào!"
Lạc Tuyết lại càng thêm choáng váng, không trách được Phong Liệt Diễm vẫn cảm thấy lo lắng !
Long Ngạo Thiên bước thật nhanh đi vào, giọng điệu không tốt trực tiếp quát: "Phong Liệt Diễm, ngươi lại dám ra lệnh không để cho Bổn vương vào trang?"
Phong Liệt Diễm ngước mắt, dửng dưng trả lời: "Không phải Trang vương gia cũng tiến vào rồi sao? Đối với hai người các ngươi, vẫn là những người nên hạn chế lui tới!"
Yến Băng Hàn và Long Ngạo Thiên đều đen mặt, hai người đều không nghĩ đến sẽ gặp mặt đối phương, lại là một phen sóng mãnh liệt, sau đó họng súng nhất trí nhắm ngay Phong Liệt Diễm, "Nhìn ngươi đắc ý thành cái dạng gì rồi! Ngươi không cho chúng ta đến, từ nay chúng ta mỗi ngày đều đến, xem ngươi làm như thế nào?"
Lạc Tuyết day day huyệt thái dương, ba nam nhân này vừa gặp nhau đã đấu không ngừng, phiền quá!
Nhưng mà ngay lập tức bọn họ lại càng thêm buồn bực, bởi vì, một người khác không cần thông báo đã trực tiếp được đám hạ nhân của Liệt Diễm Sơn Trang cúi đầu cúi người cung nghênh tiến vào!
"Hoàng thượng!" Ba nam nhân kinh ngạc, cả kinh kêu lên.
"Hoàng huynh, làm sao huynh có thể trực tiếp tiến vào?" Long Ngạo Thiên phản ứng chậm một nhịp, kỳ quái hỏi.
"Trẫm trực tiếp nói rõ thân phận, còn không vào được sao? Trong thiên hạ, đều là vương thổ, ở đâu mà trẫm không thể đi được?" Long Ngự Thiên nói hào hùng.
Phong Liệt Diễm âm thầm than thở, mệnh lệnh này của hắn hữu dụng đối với người bình thường, nhưng mà đối với ba người dậm chân một cái cũng làm đất rung núi chuyển này, một chút hữu dụng cũng không có!
"Hoàng huynh, ngươi không phải nói không tới sao?" Long Ngạo Thiên khinh bỉ nói.
"Trẫm cứ muốn tới, không được sao?" Long Ngự Thiên ngước mắt lên, vừa nói vừa tìm kiếm bóng dáng của Lạc Tuyết.
"Khụ khụ, đầu tiên nói trước, ba người các ngươi hôm nay ai cũng không được có ý đồ gì, bằng không, ta gọi Lạc nhi đem các ngươi đánh đuổi ra ngoài hết!" Phong Liệt Diễm cả gan mang Lạc Tuyết ra uy hiếp nói.
Quả nhiên ba nam nhân kia đều đen mặt, khó chịu vô cùng, thân phận của bọn họ cao cao tại thượng, nhưng đối với hai vợ chồng này không hề có tác dụng!
"Thiên Nhai, Tư Niệm, tới đây, bái kiến mấy vị thúc thúc!" Phong Liệt Diễm chào hỏi.
Ai ngờ ba người đồng thanh hô: "Gọi cha nuôi!"
"Hả. . . . . . Thúc thúc?" Thiên Nhai bị dọa sợ, Tư Niệm chớp đôi mắt nhỏ, chợt "Xì" một tiếng cười lên, "Ta biết rồi, các ngươi đều muốn làm cha ta và ca ca, có đúng không? Lần trước có hai người muốn làm cha chúng ta, bị phụ thân cho thiến, các ngươi phải cẩn thận đó! Bằng không cha ta sẽ đem các ngươi thiến sạch đấy!"
"Cái gì? Phong Liệt Diễm?" Ba nam nhân rống giận chuyển sang ánh mắt sang Phong Liệt diễm.
"Khụ khụ, đồng ngôn vô kị mà, hơn nữa, ta nào dám thiến các ngươi? Nhưng mà, các ngươi nếu trở thành thái giám, ta cũng có thể vĩnh viễn yên tâm!" Phong Liệt Diễm cả gan một lần nữa chọc giận , vẻ mặt của ba nam nhân càng ngày càng đen.
Lạc Tuyết sợ bốn người muốn đánh nhau, vội tự bình phong bên cạnh bước ra.
"Thiên Nhai, Tư Niệm, gọi cha nuôi!" Lạc Tuyết phân phó.
Hai đứa bé ngoan ngoãn tiến lên quỳ xuống, vái ba lạy, kêu lên: "Cha nuôi!"
Ba người "Ha ha" cười lớn, Phong Liệt Diễm nở nụ cười..
Mấy người thấy Ngọc Trần Tử mặc dù thân phận bọn họ tôn quý, nhưng thân phận của Ngọc Trần Tử đặc biệt, nên ba người đều cung kính cùng nhau bái lạy Ngọc Trần Tử.
"Được rồi, đừng bái lạy lão già này nữa, lão già ta còn muốn sống thêm hai năm, ba người các ngươi không cần làm lão già ta tổn thọ!" Ngọc Trần Tử trêu ghẹo khoát tay nói.
"Tiền bối Tiên Phong Đạo Cốt, chính là người có tướng trường thọ, chúng ta lạy tiền bối càng có thể Tăng Thọ!" Long Ngự Thiên cười nói.
"Nha đầu, bọn họ đều ở nơi xa tới, con không muốn nói chuyện sao!" Ngọc Trần Tử nhìn Lạc Tuyết vẫn giữ yên lặng nói.
Lạc Tuyết than thở, bởi vì nàng thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải, nói nhiệt tình một chút, sợ Phong Liệt Diễm lại ghen, lạnh nhạt chút, lại sợ trong lòng ba người này không dễ chịu, đang suy nghĩ cân nhắc lại nghe Ngọc Trần Tử nói như vậy, chỉ đành phải ngẩng đầu lên, nhìn về phía mọi người.
"Lạc nhi, cánh tay của nàng đã chữa khỏi rồi sao?" Mở miệng là Long Ngạo Thiên, dáng vẻ rất vui mừng.
"Ừ, là sư công chưa cho ta, nhưng nó chỉ có thể nhìn, không thể dùng ." Lạc Tuyết cười cười, chỉ vào cánh tay trái nói.
"Ta xem một chút." Yến Băng Hàn kinh ngạc đi tới bên cạnh Lạc Tuyết, nhẹ nhàng sờ lên tay áo trái của Lạc Tuyết , nhìn kỹ một lát, phát hiện quả nhiên là nó mềm nhũn, không có sức sống.
"Khụ khụ" Phong Liệt Diễm ho khan hai tiếng, lần nữa ôm lấy Lạc Tuyết, hừ hừ nói: "Này, Lạc nhi là lão bà của ta, xem một chút là được, không cần nhìn lâu như vậy đâu?"
"Thôi đi, máu ghen của ngươi cũng hơi quá rồi đấy!" Yến Băng Hàn lành lạnh đáp lại một câu, vẫn chưa buông cánh tay của Lạc Tuyết ra, lui một bước nói.
"Nếu các ngươi không phải là lòng muôn dạ thú, thì làm sao ta phải khẩn trương như vậy?" Phong Liệt Diễm trách móc, giống như che chở trân bảo đưa tay lên ôm lấy Lạc Tuyết.
"Phong Liệt Diễm, ngươi lại dám nói trẫm lòng muông dạ thú? Lá gan cũng quá lớn rồi nhỉ!" Long Ngự Thiên tức giận tay run run chỉ.
"Hoàng thượng, nếu ngươi không có tạp niệm gì, thì tới Sơn Trang của ta làm gì?" Phong Liệt Diễm không chút khách khí vạch trần Long Ngự Thiên.
"Trẫm chỉ muốn tới thăm các ngươi một chút mà thôi, hơn nữa còn muốn nói mấy câu với Lạc Tuyết, không được sao?" Long Ngự Thiên cắn răng, hận hận nhìn về phía Phong Liệt Diễm.
"Ta cũng có lời muốn nói với Lạc nhi." Yến Băng Hàn nói theo.
"Ta đây càng có chuyện muốn nói hơn!" Long Ngạo Thiên nói tiếp.
"Được rồi, các ngươi không cần ầm ĩ nữa! Tranh đi cãi lại tất cả đều cút ra ngoài!" Lạc Tuyết rốt cuộc không chịu nổi tức giận, hét lớn.
Lần này đổi lại bốn nam nhân cùng nhau than thở, trong thiên hạ có lẽ cũng chỉ có nữ nhân này mới có này bản lãnh, dám hét lên bắt bọn họ cút ra ngoài! Nhưng bọn họ đều là Chu Du đánh Hoàng Cái, mỗi một người đều tự nguyện chịu đựng!
"Cái đó, Lạc nhi, ta thật sự có việc muốn nói với nàng." Long Ngạo Thiên ngượng ngùng nói.
"Vương Gia, ngươi đi theo ta!" Lạc Tuyết gật đầu, đi về phía sau .
Long Ngạo Thiên không lập tức đuổi theo, mà ra khỏi đại sảnh, dẫn theo Khuynh Nhã đi vào, sau đó mới đi ra phía sau.
Trên hành lang, Lạc Tuyết đứng ở một bên chờ Long Ngạo Thiên. Thấy nữ hài nhi sau kưng Long Ngạo Thiên, trong lòng Lạc Tuyết căng thẳng.
"Lạc nhi, nàng còn nhớ nàng không?"
"Nàng là. . . . . . Khuynh Nhã Quận chúa?" Lạc Tuyết hốt hoảng kêu lên, tiểu nha đầu năm đó mới tám, chín tuổi, hôm nay đã là một cô nương duyên dáng yêu kiều rồi ! Trên gương mặt còn có rất nhiều bóng dáng của Thượng Quan Vũ Điệp, xinh đẹp đáng yêu.
Long Khuynh Nhã tiến lên, quỳ xuống trước mặt Lạc Tuyết, nói: "Khuynh Nhã gặp qua di nương!"
"Di nương?" Lạc Tuyết che kín miệng, trong nhất thời không phản ứng kịp.
"Lạc nhi, Thượng Quan Vũ Điệp nửa năm trước đã qua đời vì bệnh rồi, trước khi đi nàng giao phó, muốn Khuynh Nhã thay nàng nói lời xin lỗi, còn nói, bất luận như thế nào, đều là máu mủ, các ngươi cuối cùng vẫn ra tỷ muội ruột, nàng nhận thức rồi!" Long Ngạo Thiên giải thích.
Lạc Tuyết trong nháy mắt ngốc trệ, Thượng Quan Vũ Điệp chết? Nàng không không còn hận nàng nữa rồi ư?
Nhìn nước mắt của Khuynh Nhã, thân thể Lạc Tuyết run rẩy, từ từ đỡ Khuynh Nhã dậy, giọng nói mang theo nghẹn ngào, "Khuynh Nhã, để di nương nhìn con kỹ một chút nào, ta cũng không hận mẹ con nữa, không hận. . . . .