Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy tấm tắc khen lạ, đến biểu diễn phía dưới cũng không nghe vào, chuyên tâm nghe dã uyên ương cách vách nói chuyện.
Mạc Ly cũng tỏ vẻ thập phần khiếp sợ, tuy hắn thường xuyên xuất nhập cung, lại cũng chưa từng nghe thấy thứ này.
Phương diện này so với Thu Nhuyễn Nhuyễn, hắn càng biết hơn một ít, lại cũng không hiểu được đầy đủ, sư phụ không dạy, hắn cũng chưa thử, người tu hành vốn không nặng dục, nhu cầu về phương diện này không nhiều lắm, hơi khắc chế một chút cũng không nghĩ đến nữa.
Hôm nay nghe thấy những việc này, thật ra gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn, cân nhắc rút thời gian đi nghiên cứu thử, đừng để về sau lúc phải dùng đến thì cái gì cũng không biết.
Mạc Ly theo bản năng nhìn Thu Nhuyễn Nhuyễn, thành thân lâu như vậy, nên suy xét có hài tử.
Thu Nhuyễn Nhuyễn hoàn toàn không phát hiện, toàn bộ tâm tư đều đặt ở cách vách, chỉ nghe nam nhân kia lại nói: “Gia không chỉ trải qua nữ nhân, còn từng thao nam nhân, Tứ hoàng tử mặt ngoài là chính nhân quân tử, sau lưng chính là một đồ ẻo lả, còn uy hiếp lão tử, lão tử không thao lỗ đít hắn, hắn liền chém đầu lão tử, lão tử bị buộc bất đắc dĩ đành phải làm gậy thọc cứt một lần.
Con mẹ nó! Kêu so với nữ nhân còn hăng hái hơn.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn tự mình não bổ một phen, khóe miệng hơi rút, không khỏi tò mò nam nhân này đến tột cùng là người phương nào, có thể ở trong cung kiêu ngạo như vậy.
Mạc Ly hơi hơi rũ mắt, lại lần nữa nhìn Thu Nhuyễn Nhuyễn, lần đầu mang tiểu nương tử ra ngoài chơi, lại gặp phải loại chuyện này, vốn dĩ chuyện với trưởng công chúa còn chưa nói rõ ràng lắm, nàng có thể hiểu lầm cái gì hay không?
Mạc Ly không khỏi đau đầu, tuy nói hai người bọn họ xem như thanh mai trúc mã, nhưng cũng không tiếp xúc quá nhiều, từ nhỏ nàng bệnh tật ốm yếu, lại vì hồng đồng, hàng năm không mấy ra cửa, không tiếp xúc cùng người khác, bọn họ dưới cùng một mái hiên cũng chưa nói chuyện gì. Sau đó sư phụ qua đời, bọn họ tiếp xúc mới nhiều hơn, nàng cũng mang thêm mũ có màn che, cúi đầu không nhìn ai, sợ nàng tính tình mẫn cảm, hắn cũng vẫn chưa có quá nhiều giao lưu với nàng, chỉ theo ý tứ sư phụ, cùng nàng bái thiên địa.
Vì thân thể nàng không tốt, so với bạn cùng lứa tuổi nhìn nhỏ hơn rất nhiều, khi bọn họ thành thân, nàng tuy đã tới tuổi có thể thành thân, nhưng thể cốt nhìn vẫn là đứa bé, vì thế hắn vẫn chưa cùng nàng viên phòng, nàng cũng chưa hỏi, cứ thế rốt cuộc không nhắc tới việc này.
Đến kinh thành, sự tình nhiều, phòng ở rộng, cơ hội bọn họ chạm mặt càng ít, một tháng gặp ba lần đã xem như không tồi, càng miễn bàn chuyện khác.
Hiện giờ cũng tốt, dựa vào chuyện hiểu lầm với trưởng công chúa, làm cho bọn họ có thể thân cận hơn.
Tiếng động phòng cách vách càng lúc càng lớn, hắn muốn làm như không nghe thấy cũng không được, Mạc Ly nghĩ nghĩ, từ trong tay áo cầm một cái người giấy, đang muốn niệm chú, bị Thu Nhuyễn Nhuyễn cản lại.
“Nháo ra động tĩnh không tốt.”
Tiểu tức phụ không đồng ý, Mạc Ly cũng không kiên trì, thu người giấy, lại vẫn đứng dậy cho tiểu nhị gọi quản sự tới xử lý.
Quản sự đi vào giao thiệp một phen, bọn họ liền thành thật, không bao lâu có người gõ cửa bọn họ, là nam nhân cách vách kia.
“Cửu An quấy phá nhã hứng của quốc sư và phu nhân, đặc biệt tới bồi tội.”
“Quốc công gia cũng biết họa từ miệng mà ra?” Thấy là Lưu Kỳ, Mạc Ly cũng không cảm thấy kinh ngạc, Lưu Kỳ trong kinh thành có tiếng là hoàn khố, cũng là cháu trai ruột của Thái Hậu, ở
trước mặt Thái Hậu cực kỳ vào mắt, Hoàng Thượng hiếu thuận, ngoan ngoãn phục tùng Thái Hậu, đối với đại biểu đệ giống như nhi tử mình, cũng là yêu ai yêu cả đường đi, Lưu Kỳ cũng bởi vậy ở kinh thành không kiêng nể gì.
“Quốc sư giáo huấn đúng, là Cửu An say rượt lỡ lời, nói chút lời hỗn hào, xin quốc sư chớ để
trong lòng.”
Hỗn Thế Ma Vương Lưu Kỳ này đối với Mạc Ly có thể hảo ngôn hảo ngữ như vậy, nguyên nhân không đơn giản, khi Mạc Ly mới tới kinh thành tuổi không lớn, rất nhiều người đều không tin hắn có thể đảm nhiệm quốc sư, đặc biệt là Lưu Kỳ càng nhảy nhót lợi hại, bảy ngày bàn luận chính là hắn gây ra, sau đó hắn vẫn luôn quấn lấy Mạc Ly muốn bái sư.
Việc này là thật hay giả Mạc Ly cũng không có tư cách quản, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thuận miệng đáp ứng.
Lưu Kỳ thấy hắn không để vào trong lòng, liền thu hồi bộ dáng đứng đắn, cũng không hỏi người ta có đồng ý hay không đã ngồi xuống, mở quạt xếp trong tay, ra vẻ phong lưu lắc hai lần, cười nói cùng Thu Nhuyễn Nhuyễn: “Phu nhân thật là khó gặp.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn chưa bao giờ ứng phó tình cảnh này, theo bản năng trốn về chỗ Mạc Ly bên kia, bắt lấy tay áo Mạc Ly.
ánh mắt Mạc Ly đảo qua, Lưu Kỳ liền thu khóe miệng cười, ho hai tiếng, nhìn về trên đài, nhưng an phận chỉ được khoảng nửa chén trà nhỏ, lại nói thêm: “Mang theo mũ có màn che làm sao xem diễn, đều là người một nhà, sao phu nhân không lấy ra?”
Mạc Ly gõ gõ mặt bàn, âm thanh lạnh lùng nói: “Làm cái gì?” Người sáng suốt đều nhìn ra hắn đây là tức giận.
Lưu Kỳ nhịn cười, không dám trêu chọc hắn nữa, bất quá vẫn thường thường ngó tới chỗ Thu Nhuyễn Nhuyễn, hắn thật tò mò phu nhân của Mạc Ly trông như thế nào, cất giấu như vậy, tới kinh mười năm thế nhưng chưa ai từng thấy gương mặt nàng. Trong lòng hắn cho rằng phu nhân này khẳng định là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, bằng không vì sao cất giấu không cho ai xem?
Thu Nhuyễn Nhuyễn bị hắn nhìn chằm chằm mà mười phần không được tự nhiên, đặc biệt là vừa mới nghe xong chuyện hoang đường của hắn.
Dù là ai, tức phụ bị người ta đánh giá như vậy đều sẽ không nguyện ý, đặc biệt đối phương còn là dâm tặc chay mặn không kỵ, Mạc Ly gõ cái bàn một chút một chút, sắc mặt trầm dọa người, 21
dù Lưu Kỳ da mặt dày như tường thành cũng không chịu nổi, nhưng lần này cơ hội tốt như vậy, đã bỏ lỡ là không thể có!
“Quốc sư và phu nhân chậm rãi xem, Cửu An còn có việc, đi trước một bước.”
Mạc Ly vẫn chưa nhìn hắn, trầm giọng đáp: “Quốc công gia đi thong thả.”
Lưu Kỳ nhấc chân liền đi, lại cố ý đi qua bên người Thu Nhuyễn Nhuyễn, đột nhiên duỗi tay ra xốc mũ có màn che trên đầu Thu Nhuyễn Nhuyễn, hắn mới chỉ vừa đụng tới, tay đã bị Mạc Ly chế trụ, làm hắn không thể động đậy.
Thu Nhuyễn Nhuyễn bị hắn tập kích đột nhiên mà hoảng sợ, theo bản năng trốn ra sau, lại không ngờ lụa trắng bị tay Lưu Kỳ móc lấy, nàng lui ra như vậy, mũ có màn che đã bị xả xuống, đối mặt cùng với Lưu Kỳ.
“Quỷ…” Lưu Kỳ hoảng sợ thét ra tiếng lại đột nhiên im bặt… Bị Mạc Ly gõ hôn mê.
Chờ Lưu Kỳ tỉnh lại, buổi diễn đã tan cuộc, trong nhã gian chỉ còn một mình hắn, nhớ tới một màn vừa mới kia, lòng hắn còn sợ hãi, đâu còn dám một mình ở chỗ này, vừa định gọi người, liền nghe một tiếng âm âm trắc trắc: “Tỉnh?”
Mới vừa đứng lên, Lưu Kỳ lại bị dọa sợ tới mức ngồi xuống đất, hoảng sợ nhìn lại, là Mạc Ly!
“Ha hả… Quốc sư ngài chưa đi nha…” Lưu Kỳ theo bản năng lui lui ra sau.
Mạc Ly đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, biểu tình âm trầm đáng sợ nói không nên lời, Lưu Kỳ trong lòng hoảng sợ, quốc sư đây là muốn giết hắn diệt khẩu?!
“Quốc sư, vừa mới cái gì ta cũng chưa thấy, cái gì cũng chưa thấy, ta thề! Nếu ta thấy, ta… ta là nhi tử của ngươi!”
Hắn phát thề quỷ cũng không tin, Mạc Ly không muốn dây dưa nhiều cùng hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi biết thủ đoạn của ta, nếu ngươi dám nói ra ngoài, ta nhất định làm ngươi sống không bằng chết.”
“Nhất định! Nhất định!” Lưu Kỳ liên tục gật đầu.
Mạc Ly dặn dò xong liền rời đi, Lưu Kỳ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng bắp chân mềm đứng dậy không nổi, vẫn là thị vệ tùy thân tiến vào nâng hắn dậy.
Lưu Kỳ không dám ở lâu, nhanh chóng bảo thị vệ đỡ hắn đi.
Lưu Kỳ tới xe ngựa mới thở hổn hển ra tiếng, theo bản năng muốn lắc cây quạt, mới phát hiện cây quạt rớt ở nhã gian quên cầm, càng không dễ chịu,
ai có thể nghĩ đến khẩu vị quốc sư độc đáo như vậy, thế nhưng thích nữ quỷ.
Thị vệ thấy chủ tử thần sắc không tốt, do dự hỏi: “Gia, còn muốn đi Noãn Hương Các.”
“Đi cái gì mà đi!” Đêm nay ba cái chân của lão tử đều không thể nhấc nổi! 22
Thị vệ ngậm miệng, lại từ trong ngực lấy ra một vật trình cho hắn, nói: “Gia, đây là lúc quốc sư