Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện
Chương 84: Chuyện Kinh Thành
Ngày thứ hai giờ Thìn xuất phát, Lưu Kỳ nhìn Tuệ Quả đi theo mà không
khỏi hoảng sợ, biết được Mạc Ly muốn mang theo hắn, Lưu Kỳ thiếu chút
nữa chửi ầm lên, kéo Mạc Ly sang một bên, nói: “Quốc sư ngươi có thể
nghĩ ngợi cẩn thận, ngươi cũng đừng quên lúc trước hắn giết Chiêu Giác
pháp sư như thế nào.”
“Yên tâm, lúc trước hắn bị hồ yêu mê hoặc, hồ yêu chết rồi, yêu pháp mất
đi hiệu lực, ký ức của hắn hỗn độn, có rất nhiều chuyện đều quên mất,
ngươi đừng lo lắng.” Mạc Ly vỗ vỗ vai Lưu Kỳ, xoay người lên xe ngựa.
266
Lại thêm một người, xe ngựa liền có chút chen chúc, Lưu Kỳ và Tuệ Quả
tình nguyện đánh xe ngồi bên ngoài cũng không muốn cùng Mạc Ly cái bếp
lò này ngồi cùng nhau. Kim Triều cũng không muốn, mỗi lần nếu không
ngồi trên đùi Lưu Kỳ, thì lại ngồi trên đùi Tuệ Quả.
Tuệ Quả cùng mọi người quen thuộc nửa ngày, Lưu Kỳ liền tiếp nhận hắn,
vuốt cái đầu trọc lóc của người ta cười nói: “Chờ đến kinh thành ca ca làm
cho ngươi bộ tóc giả.”
“A di đà phật, đa tạ Lưu thí chủ.” Tuệ Quả vẫn không đổi được diễn xuất
hòa thượng kia, mỗi lần đều chọc đến Lưu Kỳ phải sửa lại cho hắn.
Tuệ Quả và Lưu Kỳ vóc người không kác biệt lắm, Lưu Kỳ hào phóng chia
cho hai bộ xiêm y để
hắn mặc, thay cho tăng bào, chỉ là nhìn quen hắn làm hòa thượng, nhìn hắn
mặc xiêm y bình thường thế nào cũng thấy kỳ quái.
Lưu Kỳ nhìn một hồi lâu, cảm thấy vấn đề lớn nhất vẫn là ở cái đầu trọc,
cân nhắc muốn dùng mực nước bôi đen cái đầu cho hắn thử xem hay không,
cái này ý tưởng làm cho Tuệ Quả sợ tới mức tình nguyện vào xe ngựa chịu
đựng Mạc Ly cực nóng, cũng không muốn cùng hắn ngồi chung nữa.
Kim Triều sờ sờ chút tóc trên đầu mình, may mắn chính mình có tóc, không
cần lo lắng bị độc thủ của Lưu Kỳ.
Mạc Ly đang muốn bảo Lưu Kỳ đừng nháo, đột nhiên nhận được một phần
thiên thư, Lưu Kỳ và Tuệ Quả là mắt thường phàm thai tất nhiên là không
thấy, chỉ có Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy, chờ Mạc Ly cẩn thận xem
xong, Thu Nhuyễn Nhuyễn mới hỏi: “Tướng công xảy ra chuyện gì?”
Mạc Ly buông tay, thiên thư liền biến thành hư ảo.
“Không có việc gì, hôm nay một thượng thần phi thăng, Thiên Đình phát
công văn thông tri khắp nơi.” Mạc Ly giải thích.
“Là thần tiên nào phi thăng thành thượng thần?” Thu Nhuyễn Nhuyễn hiếu
kỳ nói, phải biết rằng lần đầu độ thiên kiếp phi thăng gần nhất chỉ là phi
thăng thành tiên, giống Linh Thái lão nhân như vậy chỉ là một Địa Tiên nho
nhỏ, nếu muốn trở thành thượng thần còn phải tiếp tục tích đức tu luyện,
trước thành thần, lại tu luyện mới có thể thành thượng thần.
“Nói nàng cũng không biết, là Thanh Hạc, trăm năm tới nay phi thăng
nhanh nhất chỉ có ngài.”
Mạc Ly nói, dừng một chút, lại tiếp tục: “Ngài giống Xa Gia lão tổ, đều là
đệ tử của Loan Quân thượng thần, mấy năm nay ta cũng chưa từng nghe nói
chuyện tích của ngài, cũng không biết ngài làm thế nào phi thăng nhanh
như thế.”
Kim Triều nghe hắn nói lời này thì cười không phúc hậu, chính mình phi
thăng cũng không biết, cũng coi như là trăm ngàn năm qua lần đầu mới có
đi.
Gặp thời cũng gặp vận, nếu hắn không thu thập hai con hồ yêu này, hồ yêu
ỷ vào thân phận chủ
trì chùa Bồ Đề mà tác loạn thì có thể rất nghiêm trọng. Không nói cái khác,
không chỉ có danh dự chùa Bồ Đề hoàn toàn tổn hại, bá tánh xung quanh
đều bị tao ương, càng đừng nói việc này hoàn toàn vì Bồ Đề lão tổ mà ra.
Bồ Đề lão tổ khẳng định thoát không được quan hệ, một khi 267
việc này thành hậu quả, Loan Quân chính là ví dụ, đây cũng là duyên cớ Bồ
Đề lão tổ lại tặng Kim Đan.
Mạc Ly lần này nhìn như chỉ thu hai con hồ yêu, không nghĩ tới chính mình
đã hoàn thành đại công đức, công đức này không kém với thủy họa của
Linh Thái lão nhân lần đó.
Tiểu tử ngốc thật là có phúc khí, đánh bậy đánh bạ thế nhưng phi thăng
thành thượng thần.
Địa Tiên gì đó còn không có tư cách khai sơn lập phái, chỉ có trở thành
thượng thần rồi mới có thể thu đồ đệ lập phái, mới vừa phi thăng, duyên
phận đồ đệ liền tới rồi, đầu tiên là Đạo Khư, lại là Tuệ Quả, hai người này
có duyên với hắn, đều sẽ do hắn độ hóa nhập đạo.
Mạc Ly hoàn toàn không biết những chuyện này, còn đang buồn bực Thanh
Hạc là phi thăng như
thế nào, đối với thần tiên này hắn biết cũng không nhiều, chỉ biết đó là Loan
Quân thượng thần độ cho phi thăng, Loan Quân thượng thần còn vì ngài ấy
mà bị biếm, sau đó liền không có tin tức của ngài nữa, không nghĩ tới lại
phi thăng nhanh như thế.
Bất quá nếu thành thượng thần, hẳn ngài ấy cũng muốn đến nhân gian khai
sơn lập phái, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.
Mạc Ly nghĩ như vậy liền không tiếp tục rối rắm.
Đến nơi đặt chân tiếp theo đã là năm ngày sau, lại nhờ Lưu Kỳ giúp Tuệ
Quả phá tửu giới, huân giới xong, sau đó Lưu Kỳ mang theo hắn đi kỹ viện
địa phương, phải phá sắc giới cho hắn.
Mạc Ly cười nhìn bọn họ một chạy một đuổi, ôm lấy tiểu tức phụ đi lên lầu,
còn không quên xách Kim Triều lên. Lão tổ tông tuy rằng là tổ tông, nhưng
rốt cuộc hiện tại là bộ dáng tiểu hài tử, không thích hợp đi những chỗ đó.
Tuệ Quả vừa không làm hòa thượng, những giới luật đó liền không cần giữ
nữa, đi theo Lưu Kỳ thấy việc đời cũng khá tốt, đến nỗi có thể bị Lưu Kỳ
dạy hư hay không, hoàn toàn xem tạo hóa của chính hắn.
Mạc Ly trở về phòng, lấy giấy và bút mực ra, gửi công văn cho Thuần Cốc,
hỏi hắn mấy ngày nay kinh thành có sự tình gì phát sinh.
Theo lý có thể lập tức nhận được hồi âm của Thuần Cốc, lại không nghĩ
rằng mãi cho đến sau nửa đêm mới nhận được, toàn bộ nhìn đến đều là
châm chước lại châm chước mới viết xuống.
Mạc Ly xem kỹ, nhưng thật ra không có đại sự gì, đều là chút việc vụn vặt,
chỉ có một chút, Thuần Cốc nhắc tới Đoan Dương Vương hiến mấy mỹ
nhân cho hoàng đế rồi, hoàng đế liền hàng đêm xuân tiêu, đã một thời gian
chưa từng vào triều sớm.
Theo lý không nên như thế, từ đầu năm tính quẻ kia xong, hoàng đế vì một
câu hồng nhan họa thủy đến nữ nhi nhà mình còn kiêng kị, càng đừng nói
hậu cung, hàng đêm ở lại ngự thư phòng, ít khi gọi phi tần thị tẩm, lần này
vì sao lại đột nhiên hàng đêm xuân tiêu, sa vào tình sự?
Hỏi Thuần Cốc, Thuần Cốc cũng không biết, hắn nói hắn cũng từng đi vào
hoàng cung xem xét, mấy mỹ nhân kia đẹp thì thật sự là đẹp, nhưng cũng
không có dị thường gì khác, nghĩ đến duyên cớ hẳn là vì hoàng đế cấm dục
quá lâu.
Mạc Ly vẫn cảm thấy quái dị, có vẻ giải thích không thông.
268
Thuần Cốc còn nhắc tới trưởng công chúa, nói là trưởng công chúa định
hôn kỳ rồi, chính là trưởng tử Hứa Độ của Đoan Dương Vương.
Lại là Đoan Dương Vương, Mạc Ly không khỏi nhíu mi, Đoan Dương
Vương là một vương khác họ duy nhất, tổ tiên là đại tướng khai quốc,
truyền tới đời này đã là một thế hệ không bằng một thế hệ, chỉ có hư danh
thôi, lại không nghĩ rằng hiện giờ thế nhưng bằng vào mấy mỹ nhân lại lần
nữa được hoàng đế thưởng thức, cũng không biết hoàng đế nghĩ như thế
nào.
Thu Nhuyễn Nhuyễn mơ hồ tỉnh lại, thấy Mạc Ly còn ngồi ở bên bàn xem
cái gì, không khỏi tỉnh dậy.
Động tĩnh làm Mạc Ly phục hồi tinh thần, vội đi đến mép giường, đỡ nàng
ngồi xong, xin lỗi nói: “Đánh thức nàng rồi.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn thuận thế dựa vào trong lòng ngực hắn ngáp một cái,
hỏi: “Sao muộn như
vậy còn đang xem cái gì đâu?”
“Ban đầu không phải ta truyền tin cho Thuần Cốc sao, hắn vừa mới hồi âm
cho ta.” Mạc Ly lên giường, ôm nàng lại nằm xuống, nhẹ nhàng búng tay,
tắt nến.
“Chính là trên thư nói cái gì không tốt? Ta thấy trên mặt chàng có chút
nghiêm túc.”
Mạc Ly vừa nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, vừa đem chuyện trên thư nhẹ nhàng
nói cho nàng nghe.
Vốn dĩ Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe đến mơ màng sắp ngủ, nhưng nghe được
trưởng công chúa đính hôn thì nháy mắt đã không còn buồn ngủ, ngẩng đầu
nhìn về phía Mạc Ly.
Đèn tắt, nàng cũng không thể thấy rõ biểu tình trên mặt Mạc Ly, lại chui
vào trong lòng ngực hắn nằm yên, lặng lẽ hỏi: “Vừa mới chàng chính là bởi
vì việc nàng ấy đính hôn mà nhíu mày?”
Mạc Ly ngẩn người, mới hiểu được đây là tiểu tức phụ có ý tứ gì, nhịn
không được cười nói:
“Miên man suy nghĩ cái gì đâu?”
Nói rồi véo véo khuôn mặt nhỏ của tiểu nương tử đang tức giận.
“Hừ, ta còn nhớ rõ trước kia chàng chỉ cười với nàng ấy thôi!” Thu Nhuyễn
Nhuyễn bây giờ mới tính sổ.
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị