Chỉ tiếc, bữa cởm trưa vui sướng cũng không tiếp tục được lâu.
Hàn Vũ xanh mặt nhìn về phía vị khách không mời mà đến —— Lục Trạch, tức khắc ăn uống không vô..
Mẹ nó! Cái âm hồn không tan này.
Lục Trạch ưu nhã ngồi xuống ở đối diện hai người, cười ngâm ngâm nhìn Lâm Nhụy cùng Hàn Vũ, không hề cảm thấy mình đang phá hủy không khí.
Hàn Vũ giận dữ hô to gọi phục vụ: Chúng tôi không quen biết người này, đuổi anh ta đi đi.
Nhưng đến khi phục vụ mời Lục Trạch đến khác chỗ ngồi, cũng không biết Lục Trạch đã nói gì với người phục vụ đó, mà chỉ chốc lát sau người phục vụ kia đã rời đi.
Hàn Vũ lại kêu phục vụ, tên phục vụ kia lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: Anh à, nếu anh là bạn bè với vị kia, thì không cần cãi nhau, hà tất phải làm một người phục vụ như tôi khó xử như vậy.
Cái rắm, ai là bạn bè với tên đó. Hàn Vũ xù lông, nhưng mà người phục vụ đã đi mất.
Hàn Vũ giận đến ngứa răng, đặc biệt là khi anh nhìn thấy trên mặt Lục Trạch xuất hiện biểu cảm nhộn nhạo tươi cười, thật chói mắt đến hận không thể đánh qua một đấm.
Lúc này, ai thiếu kiên nhẫn trước thì thua, lúc nãy anh đã xúc động, bây giờ không thể lại để hạ phong rơi xuống.
Hàn Vũ cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, trở lại ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhụy.
Được, nguyện ý xem đúng không, lão tử để anh xem cho đã!
Đối với việc Lục Trạch ngồi ở đối diện Lâm Nhụy mà nói xác thật là rất xấu hổ, nhưng bây giờ dù sao cô cũng đã là một con cá mặn không sợ chỗ nào, cho nên đơn giản là mặc kệ coi như không có gì, trước ăn cơm cho no quan trọng hơn.
Ai ngờ cô mới vừa mới cắt xong một miếng bò bít tết, đang chuẩn bị cho vào trong miệng, đột nhiên bị cánh tay dài của Hàn Vũ bao trùm, cường thế bá đạo kéo vào trong lòng ngực.
Lâm Nhụy sợ tới mức tay run lên, bò bít tết thiếu chút nữa rơi: Anh làm gì vậy?
Không có việc gì. Lời nói thì như thế, nhưng Hàn Vũ lại nâng đầu lên cao hơn, mặt mang theo cảm xúc đắc ý nhìn Lục Trạch.
Lâm Nhụy nháy mắt đã hiểu.
Cô yên lặng trợn trắng mắt ở trong lòng, cô dùng nĩa ghim vào khối bò bít tết kia, tiếp tục vùi đầu ăn.
Ha ha... Các người vui vẻ thì sao cũng được.
Mà Lục Trạch, tự nhiên cũng thấy được động tác khiêu khích của Hàn Vũ.
Anh hơi hơi mỉm cười, tựa hồ cũng không để ý đến tư thế Hàn Vũ ôm chặt Lâm Nhụy như đứa trẻ, chỉ là bưng lên ly cà phê từ bàn lên, ưu nhã nhấp một ngụm, sau đó lại đặt trở về bàn.
Trên gương mặt anh tuấn kia, trước sau bình thản như mây trôi nhẹ nhàng.
Tốt, rất tốt.
Hàn Vũ cười lạnh một tiếng, anh không tin Lục Trạch thật sự không thèm để ý.
Bảo bối nhỏ, ông xã cũng đói bụng, đút ông xã ăn một miếng được không? Hàn Vũ cúi đầu, thâm tình nói với Lâm Nhụy.
Làm gì mà buồn nôn vậy?
Lâm Nhụy tức giận ghim xuống một miếng bò bít tết, chuẩn bị đút cho Hàn Vũ.
Chỉ là thời điểm tay mới vừa nâng lên, liền cảm giác được tầm mắt không bỏ qua ở đối diện dừng ở trên người cô.
Lạnh lùng, mang theo một tia uy hiếp cùng áp bách.
Đó là Lục Trạch.
Chỉ thấy Lục Trạch cười như không cười nhìn chằm chằm cô, chuẩn xác là nhìn miếng bò bít tết trong tay cô, ánh mắt kia rõ ràng đang nói nếu đút cho Hàn Vũ cô nhất định sẽ chết .
Lục Trạch như vậy thật đáng sợ.
Lâm Nhụy chần chờ, Hay là, tự anh ăn...
Vừa mới chuẩn bị lùi về đột nhiên lại bị Hàn Vũ nắm chặt tay, anh hạ giọng hung bạo nói: Không cho từ chối!
Bò bít tết bị nĩa treo ở giữa không trung, bây giờ Lâm Nhụy đúng là cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, đút cũng không được mà không đút cũng không xong.
Tại sao con người lại khó khăn như vậy, không thể để cô yên tĩnh ăn bò bít tết sao!
Cô thở dài, cuối cùng vẫn là mềm lòng.
Bởi vì cô thấy được ở nơi đáy mắt của cặp mắt đào hoa kia của Hàn Vũ, ngầm có ý chờ mong còn có khẩn trương, nếu lúc này cô làm trò từ chối anh trước mặt Lục Trạch, chỉ sợ thật là hoàn toàn làm tổn thương đến tim của Hàn Vũ.
Vì thế, đối với tầm mắt sắc bén lạnh như băng của Lục Trạch, cô run rẩy giơ nĩa đút bò bít tết vào trong miệng Hàn Vũ.
Hàn Vũ nhai hai cái rồi nuốt, lông mày đắc ý dào dạt khơi mào, lớn tiếng nói: Bà xã đút bò bít tết chính là ngon như vậy!
Kỳ thật thời điểm anh ăn căn bản là như nuốt cả quả táo, bò bít tết ăn ngon hay không, không quan trọng, quan trọng nhất chính là ở trước mặt Lục Trạch anh đã thắng!
Lâm Nhụy: ... Đây là ngại cô chết còn chưa đủ nhanh hay sao?
Nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này ánh mắt Lục Trạch nhất định la như dao nhỏ mà bay vèo vèo vào người cô.
Đột nhiên cảm giác trên cổ lạnh lạnh, Lâm Nhụy không tự giác rụt rụt đầu.