Trong bữa cơm này Lâm Nhụy vô cùng dày vò, chỉ muốn thật nhanh thoát khỏi cái cảnh tượng xấu hổ này.
Cơm nước xong, Hàn Vũ xuân phong đắc ý ôm eo thon của Lâm Nhuỵ rời đi.
Bà xã, chút nữa chúng ta đi đâu?
Lâm Nhụy suy nghĩ một chút: Đi dạo phố đi, em còn phải mua quà cho Tiểu Mỹ. Sau đó ngày mai phải trở về, không bao giờ muốn ngây ngốc ở Thái Lan này nữa!
Ừm được. Hàn Vũ gật đầu, chỉ là trước mắt còn phải dọn sạch cái tên đáng ghét trước mặt này đi đã.
Anh quay đầu lại nhìn Lục Trạch, biểu tình ngay lập tức biến thành hung thần ác sát: Uy, nghe thấy không, không được đi theo chúng tôi nữa.
*sao nghe đáng yêu vậy chời >< #Va
Lục Trạch đang đi chậm rì rì ở đằng sau nhướng mày: Con đường này là đường nhà cậu sao?
Một con đường cái lớn như vậy, người đến người đi, ai có thể nói đây chính là đường của nhà mình?
Thấy Hàn Vũ không nói nên lời, Lục Trạch văn nhã cười cười, hôm nay anh ăn mặc vẫn nhẹ nhàng như cũ, cái loại khí chất ôn hòa tuấn nhã trên thân càng chọc người đến người đi ngang qua đều nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.
Mọi việc đều phải có chứng cứ, nếu không phải của nhà cậu, vậy cậu dựa vào cái gì cho rằng tôi đang đi theo hai người a? Tôi tùy thời đều có thể tố cáo cậu tội phỉ báng.
Chưa từng gặp qua một người mặt dày vô sỉ như thế này, tuy rằng Lục Trạch cũng không nói nặng lời gì, nhưng thắng ở cách ứng xử a.
Hàn Vũ giận cực: Mẹ kiếp, anh có bệnh à, không thấy nhà người ta đang ân ái sao, một hai cứ muốn thọc gậy bánh xe phải không? Nói cho anh biết, nằm mơ! Bảo bối nhà tôi vĩnh viễn đều sẽ không thích anh!
Nga.
Lục Trạch không hề phản ứng với Hàn Vũ mà là chuyển ánh mắt về hướng Lâm Nhụy vẫn luôn yên lặng đảm đương phông nền kia, sau đó dùng giọng điệu thâm tình nói: Bảo bối nhỏ, chẳng phải em từng nói thích anh nhất sao? Sao mới chỉ trải qua một đêm mà em liền thay lòng đổi dạ a, aizzz... Giống như là đang lên án Lâm Nhụy hoa tâm.
Phi, cô từng nói như vậy khi nào?!
Lâm Nhụy đang muốn phản bác nhưng Hàn Vũ lại xù lông trước cả cô, anh chém đinh chặt sắt nói: Không có khả năng! Người cô ấy thích nhất rõ ràng là tôi đây!
Phải không? Trong giọng điệu của Lục Trạch mang theo một tia trào phúng: Không bằng vấn đề này giao cho đương sự trả lời một chút thì như thế nào?
Cũng không thế nào.
Lâm Nhụy tỏ vẻ mẹ kiếp tôi thích yên lặng, đừng hỏi tôi yên lặng là ai!
Nhưng cố tình Hàn Vũ lại cũng cho rằng là lời Lục Trạch nói có đạo lý, anh cư nhiên thật sự quay đầu vẻ mặt chờ mong mà hỏi Lâm Nhụy: Bà xã, em mau nói cho anh ta biết, người em thích nhất là ai?
Lâm Nhụy: ... Em có thể không trả lời hay không?
Hàn Vũ nói: Không được, nhất thiết phải trả lời!
Thấy vẻ mặt Lâm Nhụy lộ ra vài phần do dự, Hàn Vũ đột biến sắc mặt, hai mắt nguy hiểm mị lên: Đừng nói là em muốn chọn anh ta nhé?
Haha, đâu có... Lâm Nhụy cười gượng: Đương nhiên là... Anh a.
Lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đã bị một thanh âm trầm thấp đánh gãy.
Chỉ thấy Lục Trạch bày ra bộ dạng cao thâm khó đoán, anh thâm trầm nhìn vào mắt đen của cô: Bảo bối nhỏ, em tốt nhất nên nghĩ kỹ rồi hãy nói.
Được rồi, đừng tưởng rằng cô không hề nghe ra sự uy hiếp ở trong giọng nói của Lục Trạch.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ ánh mắt của 2 người đàn ông đều ngưng tụ ở trên người Lâm Nhụy, ánh mắt sáng quắc, chờ đợi cô lựa chọn, làm Lâm Nhụy trong nháy mắt cảm thấy áp lực cực lớn.
Chọn Hàn Vũ? Lục Trạch sẽ mỉm cười đưa cô đi chết.
Chọn Lục Trạch? Hàn Vũ sẽ cười lạnh đưa cô với Lục Trạch cùng đi chết.
Thật là vấn đề toi mạng a...
Lâm Nhụy nhìn lên trời, cô cảm thấy cuộc sống thật gian nan.
Lâm Nhụy thì đang do dự, Hàn Vũ chịu đựng nỗi nghẹn khuất trong lòng xong bắt đầu phát động câu từ châm chọc mỉa mai Lục Trạch: Có tên đàn ông nào đó có vợ ăn trong chén, con cái đã có thể tự đi mua nước tương rồi mà còn quấn lấy bạn gái của người khác, cũng đúng thật là không cần mặt mũi a!
Sớm tại tối hôm qua, Hàn Vũ liền liên hệ bạn bè trong nước điều tra thân phận của Lục Trạch, ngoài việc là Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thịnh ra thì lại còn là đàn ông đã có vợ, muốn đoạt phụ nữ với Hàn Vũ anh sao, a, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.
Lục Trạch biểu tình nhàn nhạt, môi mỏng trào phúng nói lời đáp trả: Không nhọc cậu phiền lòng, một tên con nhà có quyền có thế không học vấn không nghề nghiệp mãi núp dưới bóng cha chú, không biết rời khỏi Hàn thị trưởng thì còn có ai biết cậu không nhỉ?
Anh... Hàn Vũ nắm chặt hai tay, gân xanh hiện rõ.
Lục Trạch cũng vén tay áo lên rồi cười khinh miệt.
Một hồi chiến tranh là đủ rồi, đây cũng không phải là trong thang máy mà là trên đường cái a, mắt thấy hai người họ lại sắp không màng hoàn cảnh vồ lấy nhau đánh đá, não Lâm Nhụy căng chặt.
Cô thanh giọng khụ một tiếng: Đủ rồi!
Em đã có lựa chọn!
- ---------
Ami về rồi đây hé hé >< đoán xem chị chọn ai nè ><