Thẩm Quân ở trong phòng, vùi đầu trong chăn để giảm bớt tình cảnh xấu hổ, chờ mãi Thẩm Ảm vẫn chưa quay về, nàng còn cho rằng hắn thật sự bốc hơi khỏi thế gian rồi, ai ngờ, lúc này, bóng dáng Thẩm Ảm trầm ổn xuất hiện.
"Tiểu cữu..." Nàng thấp giọng ấp úng kêu, Thẩm Ảm sắc mặt cứng nhắc, thật là nhìn không biết hắn nghĩ gì, nhìn chằm chằm Thẩm Quân quấn chặt chăn, giống như cố làm cho mình giảm bớt cảm giác tồn tại.
Thẩm Ảm ở mép giường, tinh tế đánh giá mặt mày Thẩm Quân, sau đó mới mở miệng: "Thật là rất giống."
Nói xong, Thẩm Ảm nghĩ đến tình cảm của mình, Thẩm Nhu vừa mới qua đời một ngày, bản thân mình đã đi bá chiếm nữ nhi của nàng, không khỏi cười khổ.
"Tiểu cữu..." Thẩm Quân sợ hãi rụt rè, so với bộ dạng lúc hoan hảo hoàn toàn khác nhau, Thẩm Ảm buồn bực, bộ dạng này có điểm hơi nhu nhược, hắn đành phải từng bước từng bước một chậm rãi đi.
"Khụ khụ...Thẩm Quân đúng không? Bên trong chỉ có hai chúng ta, ngươi có thể gọi ta là tiểu cữu. Nhưng phải nhớ kỹ điều này, chúng ta không phải là cậu cháu thật sự. Ngươi là nữ nhân của ta, điều này nhất định không được quên mất. Sự tình ngươi duy nhất có thể làm, đó chính là lưu lại bên người ta, không thể ra ngoài chạy loạn."
Thẩm Ảm ngữ điệu giống như là bọn buôn người dụ dỗ tiểu hài tử, vừa thấy là biết hắn không có hảo tâm, không có một tí nào đáng tin cậy.
Nhưng hiện nay, Thẩm Quân là đang đảm nhiệm vai trò tiểu bạch hoa không nơi nương tựa, Thẩm Ảm cho dù nói bất cứ điều gì, nàng cũng đều đồng ý không do dự, tựa như một đoá thố ti chặt chẽ leo lên Thẩm Ảm.
Do dù xuất phát từ loại mục đích nào, Thẩm Ảm nói hắn có biện pháp, đại khái là cùng với nàng không mưu mà hợp.
Chỉ cần đi theo hắn, hắn làm cái gì sau này nàng sẽ biết.
"Ngươi có chữ nhỏ không?" Thẩm Ảm hỏi.
"Có, tên Vân Vân."
Theo lý, Thẩm Quân tới tuổi cập kê, mới lấy chữ nhỏ.
Thẩm Quân hiện giờ tròn mười bốn, còn sớm hơn thời điểm bình thường.
Thẩm Ảm chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ nàng đúng là có: "Chữ nhỏ là do mẫu thân ngươi lấy cho sao?"
"Ân, đúng vậy." Thẩm Quân gật đầu, trong lòng có chút ẩn ẩn bất an.
"Khi nào?"
Thẩm Quân ấp úng, da đầu căng cứng, nghẹn ngào mà nói ra mấy chữ: "Khi xuất giá...."
"Hử?" Thẩm Ảm ngây ngẩn cả người, không thể tin được mà nhìn nàng: "Khi xuất giá...Là có ý gì?"
Ý rõ là ở trong lời nói, Thẩm Ảm không thể nào không hiểu. Thẩm Nhu xuất giá không có khả năng cấp chữ nhỏ cho Thẩm Quân, nhưng khi hôm qua bọn họ gặp mặt, hắn rõ ràng nhìn thấy Thẩm Quân có lạc hồng. Nhưng lúc hoan ái cái huyết hồng chói mắt kia, hắn như thế nào có thể nhìn lầm được?
"Dân phụ thật ra là quá thân." Thẩm Quân cúi đầu, tâm loạn như ma.