Trước sau như một ngàn trập âm thanh ngây thơ, có tiếng nữ tử vừa than vừa khóc, uyển chuyển như ngâm thơ, tựa như một cọng lông vũ nhẹ nhàng cào vào tim gan người nghe, cồn cào đến khó chịu.
Đặc biệt vào buổi tối, âm thanh như hiện rõ hơn, nhưng càng nghe càng làm lòng người thêm khó chịu, giống như chỉ có thể nghe thấy chứ không được ăn, cũng không được chạm vào.
Một tiếng "lạch cạch" phá tan xung quanh tĩnh lặng, cộng theo tiếng một nữ tử rên rỉ: "A....Tiểu cữu..."
Ở một nơi tối đen như mật mà ba người bên ngoài không thể nhìn thấy, có một nữ tử dáng người nhỏ nhắn xinh xắn ghé vào trên bệ cửa sổ, hai viên thuỷ nhũ không ngừng lay động, tinh tế mà kiều mị, trên đó tràn ngập dấu vết bị răng cắn, xung quanh quầng vú ướt dầm dề nước miếng.
Nam tử vòng tay rộng lớn, một vòng tay có thể ôm trọn nữ tử đối diện vào lòng, tựa như một cái gông xiềng xích, nam tử kia dùng một tay nâng cao hai cái đùi thon dài, ở nơi riêng tư bị nam tử kia ra sức đâm vào, dâm thuỷ liên tục chảy ra, tựa như vô cùng kích thích.
"Tiểu tao hoá, nhìn xem xung quanh đều là dâm thuỷ của ngươi..."
Thẩm Ảm cố ý hạ sát bên tai Thẩm Quân mà nói, nhưng đôi mắt chăm chú nhìn về phía núi giả cách đó không xa, trong mắt giấu không được tà tứ.
Xung quanh đều tối đen như mực, nhưng lỗ tai Sở Tuyết lại cứ chú ý về phía căn phòng gần đó, âm thanh thân thể va chạm vào nhau, một chút lại một chút đánh vào bên trong cơ thể Sở Tuyết.
Không bàn đến chuyện nam tử kia hành động phóng đãng, lỗ mãng lại hạ lưu, lời nói vô cùng thô tục. Làm thân thể nàng không thể nhịn được mà nóng lên, nhiệt huyết cũng quay cuồng giống như bị hàng vạn con kiến nhỏ gặm nhấm, thật sự ngứa ngáy đến khó nhịn.
Sở Tuyết kìm lòng vuốt ngực, ảo tưởng người đang được âu yếm kia chính là thân thể của nàng, chịu đựng không bất giác mà phát ra tiếng rên rỉ, Sở Tuyết duỗi tay thăm dò nơi riêng tư của mình, đầu ngón tay xoa nắn âm hộ đã sớm chảy thành nước.
"Ngươi nói xem, kêu đến dâm đãng như vậy, muốn cho người khác nghe thấy sao? Muốn làm nam nhân khác nghe đến chướng căng, nữ ướt hết đũng quần sao? May mắn, bộ dáng của ngươi như vậy cũng chỉ có thể để một mình ta nhìn thấy, ngươi nói xem có đúng hay không?"
Thẩm Ảm bỗng nhiên nói ra câu này, ba người đang lén lút trốn bên ngoài cả thân thể đều cứng đờ, bọn họ không chỉ nghe thôi, mà còn để ý đến lời Thẩm Ảm vừa nói, cái gì mà nam thì chướng căng, nữ thì ướt cả đũng quần.
Mùa hạ, trời nóng, nhiệt huyết bên trong làm người ta nghe xong chỉ muốn nhảy xuống nước mà bơi hai vòng, Ám Nhất và Ám Tam cả thân thể thật lạnh, yên lặng đem thân thể lui vào nơi tối đen mà ẩn nấp. Sở Tuyết cũng dừng động tác, hoàn toàn tỉnh ngộ việc làm của chính mình, hận không thể tìm cái hầm mà chui vào.
Thẩm Quân biết hắn cố ý nói ra câu này, là muốn chỉ vào Sở Tuyết, nhưng mà nàng vẫn không nhịn được cảm thấy thẹn trong lòng.