Quản lý nói với Tiêu Cù rằng Thành Khoảnh đã không còn trở ngại gì hiển nhiên là tránh nặng tìm nhẹ. Thực tế thì Thành Khoảnh bị dằn vặt không ít, sốt cao đến mơ hồ, phía dưới sưng tấy xuất huyết, lại thêm vết thương cũ mới khỏi chưa lâu, cần phải hết lòng tĩnh dưỡng, không phải ngày một ngày hai là khỏi được.
Nhưng Thành Khoảnh không dám lãng phí thời gian để dưỡng thương. Không ai rõ ràng hơn cậu, bản thân vất vả lắm mới được ở bên Tiêu Cù, những ngày còn lại qua một ngày là ít đi một ngày.
Được ở cạnh nhau là chuyện đời trước Thành Khoảnh không dám vọng tưởng. Thời gian của cậu không nhiều, nếu lãng phí vào việc dưỡng thương ở bệnh viện hai tháng nữa, đến một ngày nào đó nói tiêu tán là tiêu tán thì lần xa nhau này chính là vĩnh biệt.
Hai chữ "vĩnh biệt" tựa như ác mộng. Thành Khoảnh giãy giụa tỉnh lại, thay áo ngủ ướt đẫm mồ hôi lạnh vừa mặc không bao lâu, cảm giác dinh dính y như máu tươi từ cơ thể trào ra năm đó.
Thành Khoảnh đứng dậy, đau đớn như xát muối dưới hạ thể truyền tới. Cậu nhíu chặt mày, cố gắng nghiêng người thật chậm, tận lực không đè lên nơi vừa bị sử dụng quá độ kia.
Nhưng không có tác dụng, đau đớn giống như đột nhiên bị đánh thức, bất luận là cậu ép buộc bản thân không nghĩ đến mức nào, không chấp nhận đến mức nào thì nó vẫn như phát cuồng mà làm loạn trong cơ thể cậu.
Thành Khoảnh quỳ gối trên giường, nửa người trên nằm trên ga trải giường, tựa như chỉ có tư thế này mới không làm mình khó chịu. Nhưng tư thế này lại khuất nhục vô cùng, giống như đang chờ đợi bị tiến vào vậy.
Về phương diện giường chiếu, Thành Khoảnh không có chút kinh nghiệm nào. Nhưng ít ra là cậu nhớ rõ mình học được kĩ xảo từ thầy dạy dỗ, biết được nên làm thế nào để dùng miệng hầu hạ Tiêu Cù, làm thế nào dùng thân thể phối hợp với xâm phạm của Tiêu Cù.
Tuy là làm đến khúc sau thì tất cả đã thuộc về bản năng.
Nhưng hiện tại, Thành Khoảnh không biết phải làm gì cả.
Hối hận bản thân không học đến nơi đến chốn, chỉ học cách làm sao để hầu hạ người ta, lại không để ý làm sao để phía sau cảm thấy dễ chịu. Lúc ấy vốn cậu không nghĩ tới, sau khi rời khỏi giường Tiêu Cù mình sẽ thế nào, căn bản không thèm để ý có phải bản thân sẽ bị bệnh rồi được đưa tới bệnh viện hay không.
Tình huống tệ nhất, không chừng là sau khi làm xong, thân thể này sẽ không còn thuộc về cậu nữa.
Nhưng hiện giờ đau đớn rõ ràng như vậy, nó giống như một thanh âm vang vọng thức tỉnh cậu: Đừng sợ, mình vẫn còn ở đây.
Đây là một gian phòng phổ thông ở Hoa Thập, trống rỗng không có phục vụ, mùi thuốc đông trong không khí y như có như không.
Nằm nghỉ một đêm, cơn sốt của Thành Khoảnh đã lui rồi, nhưng thân thể vẫn vô lực đến cực điểm.
Cậu nằm sấp trong chốc lát, nén cơn đau đớn khi vừa tỉnh lại, rốt cuộc cũng nhớ tới bản thân nên đi tắm rửa.
Lúc xuống giường lại là một trận trời đất xoay chuyển, Thành Khoảnh dẫm chân trần trên nền đất lạnh lẽo, hai chân yếu ớt không cẩn thận động tới vết thương, đau đến mức ngã lảo đảo trên đất, đầu gối cũng đập mạnh xuống sàn nhà.
"Shhh-..."
Thành Khoảnh nắm lấy đầu gối, chậm rãi dùng sức đứng lên, chống vách tường đi men theo hướng nhà tắm.
Phòng tắm phổ thông chỉ có vòi hoa sen, không có bồn tắm. Cho dù có thì với tình trạng không ai ở bên giúp đỡ như thế này, Thành Khoảnh cũng rất khó vào được trong bồn tắm.
Đứng dưới vòi sen một lát, Thành Khoảnh không thấy bên nào nước nóng bên nào nước lạnh, mơ hồ vặn vòi nước ra. Trong khoảnh khắc, nước lạnh xối từ trên đầu xuống, phản ứng của cậu ngưng trệ. Giây phút nước lạnh chạm tới ngực, cậu cảm thấy trái tim mình gần như ngừng đập.
Thành Khoảnh chống đỡ tường gạch trơn nhẵn thở dốc, ngón chân và ngón tay cuộn lại, đầu đau như bị kim đâm.
Lát sau, cậu vươn tay run rẩy gạt nước sang bên ấm. Trong phòng tắm dần bốc lên hơi nước mờ ảo, Thành Khoảnh uể oải bóp cánh tay chẳng có bao nhiêu thịt của mình.
Làn da trắng như bạch ngọc bị bóp chẳng bao lâu đã hiện lên vệt đỏ.
Đừng yếu ớt như thế, Thành Khoảnh yên lặng nói thầm với bản thân một câu như vậy. Chút vết thương này đã là gì, những vết thương trước kia mình phải chịu còn...
"Không!" Thành Khoảnh vội lắc đầu, lại bắt đầu thở gấp, giống như không thể hô hấp được nữa.
Cậu cầm lấy cổ tay chính mình, ngăn không cho bản thân tiếp tục bóp chặt nó nữa.
Đây không phải là cơ thể của mình.
Nước ấm theo sống lưng trượt xuống, thấm vào giữa hai bắp đùi. Vết thương được bôi thuốc mỡ, kích thích của dòng nước làm cậu vừa đau vừa ngứa.
Thành Khoảnh càng ngày càng choáng váng, mồ hôi vừa lau sạch lại túa ra một tầng, cuối cùng cậu chỉ đành qua loa tắt nước đi, khó khăn trở lại bên giường ngủ.
Tủ đầu giường có hai gói thuốc, một là thuốc trị cảm, một là thuốc bôi giúp huyệt khẩu bớt sưng. Thành Khoảnh lấy hộp thuốc mỡ ra, quỳ gối trên giường tự mình bôi thuốc.
Ngón tay đụng tới nơi đó mới biết được nó sưng tấy đến chừng nào.
Khuôn mặt Thành Khoảnh nóng lên, tay phải không kìm được run rẩy, sờ sờ vài lần ngón tay vẫn không dám tiến vào.
Mà thuốc kia nhất định phải bôi vào bên trong.
Nơi sưng to ấy bị ấn xuống một chút đã khó chịu chứ đừng nói là đưa cả ngón tay vào. Thành Khoảnh nhớ tới hình ảnh bản thân bị Tiêu Cù đâm ra rút vào không ngừng, tim đập nhanh khó có thể hồi phục.
Vẫn miễn cưỡng bôi thuốc, thắt lưng và đùi lại ướt một mảng lớn, ban nãy tắm rửa trở nên vô ích.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, Thành Khoảnh nhanh chóng mặc quần vào, áo còn chưa mặc thì cửa đã bị mở ra.
Quản lý nhìn thấy cậu lập tức đóng cửa lại: "Sao rồi? Còn đau không? Đã hết sốt chưa?"
"Không đau nữa rồi." Thành Khoảnh cười đáp: "Anh, cảm ơn anh, em không sao."
Quản lý thở dài, vừa hối hận vì đã đưa cậu cho Tiêu Cù, vừa lo lắng cậu không làm Tiêu Cù thỏa mãn.
Dù sao cũng rất mâu thuẫn.
Thành Khoảnh và quản lý không có nhiều lời để nói, nguyên chủ của thân thể này là người quản lý nhìn lớn lên, cậu lôi kéo làm quen với anh chỉ vì muốn có cơ hội tiếp cận với Tiêu Cù thôi.
"Nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày tới không cần đi làm." Quản lý ngồi một lát đã phải đi.
"Tiêu tiên sinh đâu ạ?" Thành Khoảnh đột nhiên hỏi: "Tiêu tiên sinh còn đến nữa không?"
"Em hi vọng ngài ấy tới à?"
Thành Khoảnh gật đầu.
Quản lý không rõ trong lòng mình bây giờ có cảm giác gì: "Vết thương của em vẫn chưa tốt lên..."
"Anh, nếu ngài ấy tới, anh sẽ để em đi chứ?"
"Anh..."
"Em muốn đi." Ngữ khí Thành Khoảnh có một loại kiên định khó hình dung, quản lý nhất thời không tìm thấy lý do cự tuyệt.
Một lúc lâu sau, anh vỗ vai Thành Khoảnh: "Bác sĩ nói vết thương của em cần phải tĩnh dưỡng cho tốt. Chỗ ấy... chỗ ấy của em bị thương rất nghiêm trọng."
"Anh, nếu Tiêu tiên sinh tới," Thành Khoảnh rất thành khẩn: "Vẫn xin anh sẽ thông báo cho em một tiếng. Còn nữa, em không thấy quân phục đâu cả, anh có thể..."
Cuối cùng quản lý cũng nhớ tới chuyện quân phục, sắc mặt hơi thay đổi: "Lần trước anh hỏi em nghe ai nói Tiêu tiên sinh thích đàn ông mặc quân phục, hiện giờ đã đưa em đến trước mặt ngài ấy rồi, em có thể nói rồi chứ?"
Nghe thấy mấy chữ "thích đàn ông mặc quân phục", con ngươi Thành Khoảnh thoáng buồn bã, làm như khó chịu đến cực điểm, cúi đầu nói: "Em nghe người trong club nói."
"Ai nói?"
Thành Khoảnh nắm chặt tay, khuôn mặt bỗng nhiên trắng bệch.
Quản lý thấy vậy trái tim lại mềm xuống, không đành lòng ép hỏi cậu nữa: "Em nghỉ ngơi cho tốt, quân phục anh sẽ bảo người giặt sạch rồi đưa đến chỗ em."
Quản lý còn nói gì đó nữa nhưng Thành Khoảnh đã nghe chẳng lọt tai, anh đi lúc nào cậu cũng không biết.
Tiêu Cù thích đàn ông mặc quân phục, cái này còn cần hỏi ai sao?
Không phải cả đoàn đều biết chuyện này ư?
Thành Khoảnh lắc đầu cười khổ.
Rất nhiều năm trước, cậu không vừa mắt người mà Tiêu Cù thích, giễu cợt đối phương suốt ngày ẻo lả, cho dù mặc quân phục cũng không giống quân nhân.
Lúc ấy Tiêu Cù đã nói gì nhỉ?
"Nhưng mà cậu ấy xinh đẹp, ai như cậu, người đâu mà thô kệch từ đầu đến chân. So với cậu ấy, cậu chỉ là cục than thôi."
Vận đổi sao dời, bây giờ cậu muốn tiếp cận Tiêu Cù thế mà lại chỉ có thể giống cái tên ẻo lả kia, giả tạo mặc quân phục trước mặt Tiêu Cù.
Đây là cách nhanh nhất, hiệu quả nhất.
Cậu không có nhiều thời gian, không thể suy nghĩ cặn kẽ tính chuyện lâu dài, chỉ có làm như vậy mới không để lại tiếc nuối.
Sau khi rời khỏi Hoa Thập, Tiêu Cù không đến thăm Thành Khoảnh nữa.
Hắn rất bận, cuộc sống bận đủ loại chuyện với đủ loại người, ngay cả thiếu niên mặc quân phục gợi lại hoài niệm từ tận xương tủy của hắn cũng không có thời gian để ý nhiều hơn.
Hoặc là nói, Tiêu Cù cho rằng bản thân mình sẽ không nhìn người nọ thêm một lần nào nữa.
Nhưng sau ba ngày, một hồi xã giao cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Cù tựa vào ghế xe nhắm mắt dưỡng thần, hình ảnh Thành Khoảnh mặc quân phục lại vô thức hiện lên trong đầu.