Ngày hôm sau, sau khi Kiều Tịch ăn sáng xong, cô phải đi tập hợp với các bạn trong lớp, hôm nay vẫn phải lên núi.
Lúc Lục Hoặc đưa cô ra cửa, bên ngoài cửa đang đứng cậu con trai hôm qua đưa Kiều Tịch trở về.
Đối phương thấy Kiều Tịch đi ra, ánh mắt lập tức dừng trên người cô, vẻ ngoài của anh tuấn lãng cao lớn, đứng dưới ánh mặt trời, cười càng đẹp mắt.
“Kiều Tịch, chào buổi sáng, tớ đến tìm Diệp Tử Hân, thuận đường tới tìm cậu, còn có Phương Đường.” Giang Cảnh Trình nói.
Trên xe lăn, Lục Hoặc liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của đối phương, người cậu ấy muốn tìm chỉ có Kiều Tịch mà thôi.
Kiều Tịch tùy ý lên tiếng, “Chào.”
Giang Cảnh Trình giơ túi cầm trong tay lên, cậu ấy nói: “Nơi tớ ở có máy làm sữa đậu nành, tớ mượn nấu một ít sữa đậu nành, bỏ thêm đường, uống khá ngon, bây giờ vẫn đang ấm, mời các cậu uống.”
Cậu ấy sợ Kiều Tịch không cần, lại cười nói: “Mọi người đều có, nơi này có vài cốc, các cậu nếm thử xem sao, đánh giá một chút uống được không, không được thì ngày mai tớ lại cải tiến.”
Phương Đường có chút ngượng ngùng, cô ấy nhận cốc, “Cảm ơn nhé.”
Giang Cảnh Trình đưa một cốc sữa đậu nành khác cho Kiều Tịch, cười đẹp đẽ, “Cậu nếm thử.”
Kiều Tịch tiện tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
Giang Cảnh Trình cười càng thêm rực rỡ, “Chúng ta đi thôi, Diệp Tử Hân chắc đã ở bên cạnh chờ.”
Phương Đường gật đầu.
Kiều Tịch xoay người cầm lấy giá vẽ mà Lục Hoặc cầm theo giúp cô, “Em đi đây, anh ngoan ngoãn chờ em.”
Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn chiếc cốc trên tay cô một cái, gật đầu, “Lên núi phải chú ý an toàn.”
Kiều Tịch đồng ý.
Nhìn cô dần dần đi xa, Lục Hoặc thấy cậu con trai tên Giang Cảnh Trình kia nhìn trộm về phía cô, ánh mắt như vậy anh đã rất quen thuộc.
Đối phương thậm chí lén lút từ một bên khác, đi đến bên người cô.
Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, cô tốt như vậy, người thích cô nhất định rất nhiều.
Bọn họ cao lớn, rực rỡ, đẹp trai, thích cô.
Ngày nào đó, cô sẽ phát hiện, vẫn là người bình thường thích hợp với cô, dù sao đi đến đâu họ cũng có thể đi cùng cô.
Cô sẽ hối hận vì đã lãng phí thời gian trên người anh, hoặc là ảo não chính mình từng thích một quái vật.
Ánh mặt trời buổi sáng dừng trên người Lục Hoặc, bóng dáng anh vừa tịch mịch lại cô đơn.
Anh chỉ hy vọng, sự chán ghét và phiền chán của cô đối với anh, đừng đến quá nhanh.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Kiều Tịch, Lục Hoặc mới xoay người trở về phòng.
Mỗi ngày bà Lý đều sẽ chăm sóc rau trong vườn, bà chuẩn bị hái một ít rau để tối nay xào ăn, chớp mắt bà thấy người trẻ tuổi Lục Hoặc cầm một bộ quần áo đi ra.
“Bà Lý, xin hỏi ngài có kim chỉ không?” Lục Hoặc hỏi.
Bà Lý xoa tay, cười nói: “Trong phòng bà có, cháu chờ một chút, bà lấy cho cháu, cháu lấy kim chỉ làm gì?”
“Quần áo của cô ấy bị rách, cháu may lại một chút.” Lục Hoặc có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn thành thật nói với bà Lý.
Màu da anh rất trắng, lớn lên lại đẹp xuất sắc, môi mỏng hơi cong một cái đều vô cùng đẹp mắt.
Bà Lý vẫn là lần đầu gặp được người trẻ tuổi muốn may quần áo giúp bạn gái, bà vội vàng gật đầu, “Để bà đi lấy kim chỉ tới.”
“Được nhé, dù sao bà cũng đang nhàn rỗi không có việc gì, cần bà may giúp cháu không?”
Lục Hoặc từ chối, “Không cần, ngài dạy cháu là được.”
Bà Lý vào nhà đeo kính lão lên, bà ngồi trên ghế nhỏ ở cửa, bắt đầu dạy Lục Hoặc.
Ánh mặt trời buổi sáng ấm áp, thiếu niên cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, vụng về đâm từng sợi chỉ để may quần áo cho Kiều Tịch.
“Lại đâm trúng? Có phải chảy máu rồi không?” Bà Lý thấy động tác trên tay Lục Hoặc tạm dừng một chút, liền biết anh lại đâm vào đầu ngón tay.
Lục Hoặc không thèm để ý, “Không sao, không đau.”
Trên đỉnh đầu anh, lá mầm non lặng lẽ hiện ra.
Bà Lý thở dài, bị kim đâm sao mà không đau được? Bà xem như nhìn ra, người trẻ tuổi này là kiểu người có khổ có đau đều thích nghẹn không nói.
Tính cách như vậy là hiền lành, nhưng mà có hại.
“Chỗ này của cái đuôi là may như này sao?” Lục Hoặc hỏi Lý bà bà.
“Đường kim này phải vòng qua, xuyên qua bên trong là được, đúng, bên này còn muốn phải may bù một đường……” Bà Lý đẩy kính lão, lúc bà còn trẻ học qua thêu thùa, may vá còn không tệ, không nghĩ tới lần đầu tiên dạy người, thế mà là một cậu nhóc.
Đối phương rất nhẫn nại, từng đường kim mũi chỉ nghiêm túc may vá, đâm bị thương đầu ngón tay cũng không kêu rên.
Động tác của anh có chút vụng về, nhưng cũng học được ra dáng ra hình, một chút đã hiểu, rất thông minh, so với khi bà học thêu thùa lúc còn trẻ thì khá hơn nhiều.
Mặt trời dần dần lên cao, càng ngày càng mãnh liệt.
Bà Lý đã đi phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
Lục Hoặc ngồi ở cửa, cúi đầu, yên tĩnh may từng đường kim mũi chỉ.
Tay của anh giống với khuôn mặt anh, rất đẹp.
Ngón tay anh thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, đầu ngón tay lộ ra cảm giác lạnh lùng, bàn tay được Kiều Tịch cho rằng thích hợp đàn piano, thích hợp cầm khăn trải giường thế nhưng khi cầm lấy chiếc kim tinh tế, lại không có một chút đàn bà.
Đầu ngón tay trắng nõn của anh bị kim đâm rất nhiều lần, trên đầu ngón tay có thêm không ít lỗ kim.
Cũng không biết qua bao lâu, bà Lý nấu xong cơm, bà gọi Lục Hoặc ngồi ở cửa vào ăn cơm.
Trong mắt đen nhánh của Lục Hoặc chứa ý cười, “Ừm.”
Sau khi ăn cơm xong, Lục Hoặc đưa quần áo đã may xong đi giặt.
Quần áo màu trắng phơi trên cây trúc, chỗ bị rách nơi vạt áo đã được may lại, hơn nữa phía trên còn thêu một chú cá vàng nhỏ béo múp míp, chỉ lớn bằng đốt ngón tay.
Cơ thể chú cá vàng nhỏ có chút lệch, đôi mắt màu đen rất lớn, xấu xí dễ thương, vô cùng đáng yêu.
Ánh nắng chiều rơi xuống, Lục Hoặc cầm sách, vẫn luôn ngồi trong sân chờ đợi.
Trong phòng đã sáng đèn.
Cũng không biết qua bao lâu, nắng chiều hoàn toàn xuống núi, dần dần biến mất nơi chân trời, màn đêm đen dần dần bao lấy không trung, sắc trời tối lại.
Kiều Tịch còn chưa về.
Bà Lý đã làm xong cơm chiều, “Hai cô gái còn chưa về sao?”
Bà vừa nói xong, ở cửa liền xuất hiện mấy bóng người.
Cửa gỗ bị đẩy ra, cậu con trai cao lớn bước nhanh vào, trên người cậu ấy cõng một cô gái.
Mái tóc đen thật dài của cô gái rũ xuống, cọ vào bên mặt cậu ấy.
Giang Cảnh Trình sốt ruột hỏi: “Phòng của cậu ở đâu?”
Vẻ mặt bà Lý nghi hoặc, “Đây là bị sao vậy? Cháu ấy ở phòng trong cùng.”
Giang Cảnh Trình cõng người bước nhanh vào.
Ở phía sau, Diệp Tử Hân và Phương Đường cầm giá vẽ và một túi dụng cụ vẽ tranh to đùng, thở hổn hển đi vào.
Diệp Tử Hân đuổi theo vào.
Phương Đường thấy bóng người đứng ở chỗ tối, cô ấy nói với Lục Hoặc: “Lúc Tiểu Tịch xuống núi bị té ngã một cái, bị trật chân, anh đừng hiểu lầm.”
Lục Hoặc gật đầu, anh nhanh chóng di chuyển xe lăn đi vào.
Trong phòng, Giang Cảnh Trình đặt Kiều Tịch ở mép giường.
“Thuốc đâu? Đưa cho tớ.” Giang Cảnh Trình duỗi tay lấy thuốc.
“Cậu đứng một bên đi, tay chân vụng về, tớ bôi thuốc giúp Tiểu Tịch cho.” Trong tay Diệp Tử Hân cầm thuốc vừa mua về từ trong tiệm, cô ấy bỏ giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh xuống, muốn tiến lên bôi thuốc.
“Bôi thuốc phải dùng sức xoa nắn mới có thể phát huy tác dụng, cứ để tớ làm đi.” Giang Cảnh Trình kiên trì.
Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc xuất hiện ở cửa, cô mở miệng nói: “Lục Hoặc có thể giúp tớ bôi thuốc.” Cô nói với Giang Cảnh Trình và bọn Diệp Tử Hân: “Hôm nay rất cảm ơn các cậu, hôm nào tớ mời các cậu ăn cơm.”
Diệp Tử Hân xoay người thấy được Lục Hoặc, cô ấy đưa thuốc cho đối phương.
“Cảm ơn.” Lục Hoặc tiếp nhận bao đựng thuốc.
Sắc mặt Giang Cảnh Trình cũng không quá đẹp, trước khi đi, cậu ấy dặn dò: “Nếu ngày mai chân Kiều Tịch càng sưng lên, tốt nhất đưa cậu ấy đi bệnh viện xem một cái.”
Lục Hoặc đáp một tiếng.
Giang Cảnh Trình quay đầu nhìn về phía cô gái ở mép giường, “Nngày mai tớ lại đến thăm cậu.”
Kiều Tịch nói: “Không cần phiền phức như vậy, ngày mai các cậu còn phải lên núi, tớ sẽ xin thầy nghỉ mấy ngày.”
Giang Cảnh Trình mất mát rời đi.
Phương Đường đứng ở cửa, “Tiểu Tịch, cậu có gì cần giúp đỡ thì nhớ gọi tớ.”
Dù sao bây giờ chân Kiều Tịch bị thương, bạn trai cô hành động cũng không tiện.
“Cảm ơn.”
Cửa bị đóng lại, trong nhà yên tĩnh xuống.
Kiều Tịch đáng thương nhìn về phía thiếu niên yên tĩnh ngồi trên xe lăn, “Lục Hoặc, chân em đau.”
Lục Hoặc vội đi qua, “Anh bôi thuốc giúp em, chân nào đau?”
Kiều Tịch dùng ngón tay chỉ, “Chân trái.”
Lục Hoặc khom lưng cầm mắt cá chân của cô gái lên đặt trên đùi anh.
Anh cởi giày ra cô, “Rất đau à?”
Kiều Tịch vẫn luôn sợ đau, cô gật đầu, “Đau.”
Lục Hoặc bôi thuốc lên mắt cá chân của cô, dùng sức xoa nắn.
Kiều Tịch đau đến lập tức muốn rút chân về, lại bị bàn tay của thiếu niên gắt gao đè lại, “Lục Hoặc, anh nhẹ một chút.”
Cô chớp chớp mắt, một hồi lâu mở miệng nói: “Lục Hoặc, có phải anh ghen không?”
“Lúc Giang Cảnh Trình cõng em, nửa người trên của em cách cậu ấy rất xa, không đụng vào cậu ấy.” Cô giải thích, vốn dĩ cô muốn chống gậy đi về, nhưng những người khác đều khuyên cô đừng để bị thương nặng thêm, cô mới bị cõng về.
Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, che đậy sắc thái trong mắt anh, “Không phải.”
Lá mầm non lặng lẽ từ đỉnh đầu của anh hiện ra.
Trong mắt Kiều Tịch mang theo ý cười, anh đúng là ghen rồi.
Lời nói ngọt ngào cứ thế đi ra từ trong miệng Kiều Tịch, dỗ anh, “Anh yên tâm, em sẽ không thích người khác, chỉ thích anh.”
Lục Hoặc cũng không xấu hổ giống như ngày thường, anh nhỏ giọng lên tiếng, “Ừm.”
“Anh đang giận?” Kiều Tịch cứ cảm thấy anh có chút khác thường.
Lục Hoặc: “Không có.”
Trên đỉnh đầu, lá mầm non đã biến mất, anh thật sự không giận.
Trái tim đàn ông như kim đáy biển, Kiều Tịch có chút không đoán ra thiếu niên đang nghĩ cái gì.
Ban đêm, Lục Hoặc đi tắm rửa.
Lúc này, cửa phòng bị gõ.
Người mở cửa chính là bà Lý.
“Chân cháu thế nào? Ngã có nghiêm trọng không?” Bà Lý đi vào.
“Quần áo của cháu khô rồi, ban đêm có sương, bà lấy vào giúp cháu.” Bà Lý đưa quần áo trong tay cho Kiều Tịch.
Kiều Tịch dựa vào trên đầu giường, bây giờ chân cô không tiện xuống đất, chỉ có thể duỗi tay nhận lấy, “Cảm ơn ngài ạ.” Cô tiện tay đặt quần áo ở một bên.
Cô cầm lấy quần áo một lần nữa, nhận ra đây là bộ bị rách hôm qua của cô, bởi vì chỗ rách rất lớn nên cô chuẩn bị vứt bỏ.
Thế mà bây giờ đã được giặt sạch sẽ.
Ngày hôm qua cô đã biết chuyện Lục Hoặc giúp cô giặt quần áo, cô không nghĩ tới anh sẽ tự mình giặt giúp cô.
Cho nên đêm qua cô mới có thể trêu ghẹo anh hiền huệ.
“Cháu nhìn kỹ xem.” Bà Lý cười nói.
Kiều Tịch nghiêm túc nhìn một lần, cô phát hiện chỗ bị rách ngày hôm qua đã được may lại, thế mà lại có thêm một chú cá vàng.
“Đây là ngài thêu giúp cháu?” Kiều Tịch có chút kinh ngạc.
“Không phải bà.” Bà Lý nói cho cô, “Là Lục Hoặc giúp cháu thêu, sáng sớm cậu ấy đã cầm quần áo hỏi bà nên may thế nào, còn học thêu hình.”
Lục Hoặc giúp cô may áo?
Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch đầy khϊếp sợ.
“Cháu cũng rất kinh ngạc?” Bà Lý cười nói: “Bà vẫn là lần đầu tiên thấy người thanh niên chú tâm may vá quần áo cho bạn gái như vậy, cậu ấy rất nhẫn nại, đầu ngón tay đều bị kim đâm cũng không kêu than.”
Kiều Tịch vuốt chú cá béo bép múp míp, hai mắt nhô ra xấu xấu trên vạt áo, tưởng tượng đến cảnh thiếu niên buồn đầu, ngồi trên xe lăn yên tĩnh giúp cô may áo, đôi mắt cô có chút chua xót.
“Bà Lý, cảm ơn bà đã nói với cháu.”
“Không cần cảm ơn, bà thấy đứa nhỏ Tiểu Hoặc này tính tình tương đối nặng nề, chỉ sợ sẽ không nói với cháu mấy thứ này, cháu đừng trách bà già ta lắm miệng là được.” Bà Lý rất thích cặp đôi trẻ tuổi này.
Cô gái không chê hai chân thiếu niên có vấn đề, thiếu niên yên lặng thích cô gái, hai người cũng rất đẹp, bề ngoài đều đẹp tuyệt đỉnh, giá trị nhan sắc rất xứng đôi.
Nếu Lục Hoặc không thích cô như cô thích anh, thì cô rất thiệt nha.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lục Hoặc đã tắm rửa xong trở về.
Kiều Tịch lặng lẽ giấu quần áo ở phía sau, cô ngẩng đầu nhìn thiếu niên đi vào.
Mới vừa tắm xong, trên người anh mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh biển, cổ áo mở ra, tóc ẩm ướt, bọt nước nhỏ giọt, khiến khuôn mặt anh thêm vài phần thanh lãnh.
Trên tay anh bưng một ly sữa bò, đi đến bên cạnh cô gái, đưa cho cô, “Uống trước rồi ngủ.”
Màu môi của Lục Hoặc hơi nhạt, khóe môi hơi mím, có chút lạnh lẽo.
Cô uống xong sữa bò, trả cái ly cho anh.
Lục Hoặc bưng cái ly đi ra ngoài.
Chờ đến khi anh đi vào, cô gái dựa vào đầu giường đang nhìn vào anh chằm chằm.
“Anh đi ra ngoài làm gì thế? Sao lâu như vậy mới đi vào?” Kiều Tịch chờ đến buồn ngủ rồi.
Lục Hoặc chuyển động xe lăn đi qua, “Thật xin lỗi, em mệt thì mau ngủ đi.”
Trong phòng tắt đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ trốn sau đám mây, chỉ lộ ra góc nhòn nhọn.
Lục Hoặc di chuyển từ xe lăn đến trên giường, vừa nằm xuống, cô gái ngay lập tức xích lại gần anh.
Cơ thể mềm như bông của cô chủ động chui vào trong lòng ngực anh, tay tùy ý để trên eo anh.
Cơ thể hai người dựa rất sát nhau.
“Không phải buồn ngủ à?” Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc rất rõ ràng trong ban đêm yên tĩnh.
“Anh không vui, em không ngủ được.”
Giọng nói Lục Hoặc hơi thấp, “Anh không hề không vui.”
Kiều Tịch ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn về đỉnh đầu anh, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, cô mơ hồ thấy được lá mầm non lay động kia.
“Em và Giang Cảnh Trình không có chút quan hệ nào cả.” Kiều Tịch tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Em chỉ thích anh.”
Hơi thở ấm áp phả lên lỗ tai anh, lỗ tai Lục Hoặc rất ngứa.
“Lục Hoặc, quần áo em thấy rồi, cá vàng nhỏ rất đáng yêu.” Cô nói bên tai anh, “Em rất thích rất thích đó.”
Trong bóng đêm, cô duỗi tay tìm tay anh, nắm lấy.
Cô đặt tay anh tới bên môi, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của anh, “Lục Hoặc, anh vừa biết giặt quần áo, lại biết may vá, bắn súng giỏi, chơi bài cũng giỏi, thi đại học còn là thủ khoa, sao anh giỏi vậy chứ.”
Trong đên yên tĩnh, cô gái nói lời ngọt ngào bên tai anh, lỗ tai Lục Hoặc đều mềm nhũn.
Anh không hề giỏi.
Đêm nay lúc nhìn thấy Giang Cảnh Trình cõng cô về, so với ghen, càng nhiều là không biết làm sao và đầy bất lực.
Anh không thể không thừa nhận, anh không thể giống Giang Cảnh Trình, vào lúc cô xảy ra chuyện, cõng cô hoặc bế cô lên trước tiên.
Kẻ tàn phế hai chân không thể đi giống anh, không có tác dụng nào đối với cô.
Nhưng mà, anh rất ích kỷ, kẻ tàn phế như anh vẫn muốn ở bên cạnh cô, cho đến khi cô ghét bỏ anh.
Không có được sự đáp lại, Kiều Tịch buông tay Lục Hoặc ra, hàm răng khẽ nhếch, cắn một ngụm vào cằm Lục Hoặc, “Em đang khen anh đó, không có chút phản ứng gì, anh không thích nghe?”
Cảm giác đau đớn truyền đến, ánh mắt Lục Hoặc tối lại, anh thấp giọng trả lời: “Thích.”
Làm sao có thể không thích chứ.
Cằm anh thấp xuống, môi anh đặt lên miệng nhỏ của cô, anh muốn tranh thủ một chút, ở bên cạnh cô lâu một chút.
Buổi sáng ngày hôm sau, Kiều Tịch bị ngã trật chân nên không thể đi tập hợp, cô ngủ nướng.
Ăn xong bữa sáng, cô ngồi trong sân nhìn Lục Hoặc giặt quần áo.
Hai ngày trước cô đều không nhìn thấy, bây giờ nhìn động tác của thiếu niên rất thông thạo giặt quần áo của cô, Kiều Tịch nhanh chóng vẽ bóng dáng của anh lên vở vẽ.
Lúc này, cửa gỗ bị gõ lên.
Kiều Tịch ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Giang Cảnh Trình đẩy cửa đi vào.
“Kiều Tịch, chào, chân cậu tốt hơn chưa?” Cậu ấy bước đến trước mặt cô.
Kiều Tịch gật đầu, “Chào, đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Sáng nay tớ lại nấu sữa đậu nành, cậu nếm thử xem có ngon hơn hôm qua không?” Giang Cảnh Trình đưa cái ly trên tay cho cô.
Kiều Tịch nhìn thiếu niên yên tĩnh ngồi giặt quần áo ở góc bên kia, cô cầm lấy cái ly đặt bên chân, “Không cần, hôm nay tớ uống nước chanh, tớ cũng thích uống nước chanh hơn.”
Nói rồi, cô quơ quơ cái ly trong tay, bên trong tràn đầy nước chanh ngọt ngào.
Nước chanh là Lục Hoặc dậy sớm ép cho cô, cô mới biết tối hôm qua anh đi ra ngoài, là đi tìm máy ép nước.
Anh cứ không thích lên tiếng như vậy, lại im lặng vì cô làm rất nhiều việc.
Nụ cười trên mặt Giang Cảnh Trình không thay đôi, ánh mắt cậu ấy dừng trên mặt cô, “Không sao, cậu nghỉ ngơi cho tốt, tớ đi tập hợp trước.”
Cậu ấy lại đưa sữa đậu nành rời khỏi.
Bên kia, Lục Hoặc giặt xong quần áo, anh di chuyển xe lăn đến đây.
Anh hỏi cô, “Phải vẽ tranh à?”
Kiều Tịch gật đầu.
Lục Hoặc nắm chặt tay, khuôn mặt thanh lãnh dưới ánh mặt trời rạng rỡ đầy sức sống, “Lúc trước em nói muốn anh làm người mẫu cho em, bây giờ em còn muốn vẽ không?”
Trong mắt Kiều Tịch đầy kinh ngạc, “Anh đồng ý để em vẽ anh?”
Lúc trước cô cầu xin anh, chính là anh kiên trì không muốn.
Lỗ tai của thiếu niên dưới ánh mặt trời đỏ ửng, “Ừ.”