Cô từng nghĩ rằng bà chủ trong lầu xanh này tuy không thể nói là người tốt hoàn toàn nhưng bà ấy sẽ không bán cô đi như vậy. Cuối cùng thì cô bị tên đàn ông không ra đàn ông kia mua mà mang đi, thật là tức chết mà. Vào đây làm việc được bao ăn ở, bà ta bán cô với cái giá đúng là trên trời, xem ra là lời to. Hắn ta nói thích cô khi mang danh Đồng Lân… không biết sẽ như thế nào đây.
Để mặc cô cầm tay nải trên vai đừng phía trước Mộng Thu lầu, Thanh Vân kéo Tuấn Quốc về một góc mà bàn bạc rầm rì.
- Muội muốn đưa hắn ta vào cung. - Thanh Vân nói.
- Không được, chuyện này muội không thể đùa giỡn nghịch ngợm được. - Tuấn Quốc tỏ vẻ không hài lòng.
- Khó khăn lắm muội mới để mắt đến một nam nhân, xem như muội vui đùa một lần cuối trước khi xuất giá… có phải huynh không thương muội nữa. - Thanh Vân dùng cách cũ.
- Chuyện này nằm trong những điều cấm kị của Hoàng cung, dân thường không được phép vào cung. - Tuấn Quốc lắc đầu. - Muội gặp nam nhân nào cũng thích, vì sao lại không thích công tử họ Hán kia có phải ta và Hoàng thượng không phải lo nghĩ.
- Chúng ta giả hắn thành thị vệ hoặc thái giám… muội không tin là huynh không có cách. - Thanh Vân nài nỉ… - Lệnh hoàng hậu khó cải, muội dù từ chối cũng không thể không xuất giá về nhà họ Hán… sống cùng người đàn ông không hề có tình cảm, muội thật là bất hạnh mà.
Triệu Tuấn Quốc là vô cùng thương yêu Triệu Thanh Vân… nhìn thấy em gái ra vẻ đau buồn liền mủi lòng chiều ý. Mang một tên tiểu tử vào cung tuy là việc cấm nhưng đúng là không phải không có cách. Tiểu muội lại không còn ở bên cạnh bao lâu, chiều chuộng con bé cho khi xuất giá không phải tủi thân. Ngay cả việc vào cái chốn thị phi này, cũng là tiểu muội bày trò nghịch ngợm... ngay cả Hoàng huynh cũng chiều ý mà sai anh đưa Thanh Vân đi...
Cuối cùng thì bọn họ đưa cô mặc một bộ quần áo của một tiểu thái giám ngày xưa mà đi theo bọn họ tiến vào Hoàng cung trong sự kinh ngạc của Ngọc Hân.Thì ra bọn họ là người trong cung ư, muốn đưa cô vào nơi này làm gì chứ… không phải là muốn cô làm thái giám thật chứ… Vừa nghĩ vừa xanh mặt, không biết phải đối phó thế nào khi bị đưa vào phòng “ tịnh thân”.
Trên chiếc xe ngựa kéo, Thanh Vân hất chiếc rèm trên xe ra nhìn về phía Ngọc Hân đang đi theo khẽ cười mà nói:” Huynh yên tâm đi, ta sẽ không “tịnh thân” huynh làm thái giám thật đâu.”
Ngọc Hân khẽ đưa mắt nhìn người trong xe ngựa, hắn ta đọc được suy nghĩ của cô ư…
Trước cổng Hoàng cung, thị vệ chặn xe ngựa lại thì nhận ra thẻ bài của Triệu Tuấn Quốc liền nhanh chóng mở cổng cho xe ngựa đi vào. Không ai không biết rằng Vương gia Triệu Tuấn Quốc rất được Hoàng thượng trọng dụng và đặc cách cho ra ngoài hoàng cung một cách dễ dàng.
Và thế là Ngọc Hân đã bước vào Hoàng cung… cái nơi mà cô từng xem trên phim và có những cuộc tranh chấp tranh giành địa vị và tình cảm của Hoàng thượng. Nhưng mà… nếu hai người ở trên xe ngựa kia là người ở nơi này… chẳng phải cô có thể nhờ họ giúp đỡ gia đình Đồng đại phu ư. Nhưng nghĩ lại, bọn họ là mua cô về lấy quyền gì mà lên tiếng giúp đỡ.
Bước vào trong Hoàng cung rộng lớn, thị vệ đứng canh nghiêm nghị hai bên… Trên xe hai chủ nhân của cô bước xuống… bọn thị vệ thấy vậy liền cuối đầu chào.
- Tứ vương gia cát tường, Lục công chúa cát tường. - Bọn họ uy nghiêm cúi đầu chào.
Ngọc Hân kinh ngạc nhìn hai người bọn họ đang đứng cùng nhau. Là vương gia và công chúa sao… khoan đã, là công chúa ư… vậy cái tên nhỏ người kia cũng chính là nữ giả nam nhân giống cô ư.
- Tứ ca, muội về phủ công chúa...cáo từ. - Thanh Vân quay đầu bước về phía Ngọc Hân đang đứng. - Ngươi theo ta về cung.
Triệu Tuấn Quốc lắc đầu, rồi Lục công chúa bướng bỉnh ra sẽ gây ra điều gì nữa.
Lục công chúa này là người mua cô thì cô buộc phải đi theo cô ta… chỉ có điều sau khi cô ta mặc lại vào người bộ trang phục nữa nhi.. lại được trang điểm lên gương mặt thì cô vô cùng bất ngờ… đây chẳng phải Vân Du sao… Lúc Lục công chúa hóa nam trang, vì trang điểm mày rậm lại để tóc nam nhân khiến cô chỉ cảm giác quen mặt mà không thể nhận ra.
- Các ngươi lui ra hết cho ta. - Thanh Vân công chúa nói bọn nô tì đang đứng lui ra ngoài.
- Nô tì cáo lui, Lục công chúa nghĩ ngơi. - Bọn họ nhanh chóng lùi ra ngoài không dám ngẩng đầu.
- Lục công chúa, xin phép cáo lui. - Cô cũng bắt chước họ mà cúi đầu lùi ra.
Chưa kịp lùi đã bị Lục công chúa này bắt lại, đôi môi cô ta cười đầy tà ý. Bàn tay lại nắm bàn tay của cô sau đó kéo cô vào phòng ngủ của mình.
- Công chúa, người làm gì vậy. - Ngọc Hân kinh hãi.
- Huynh nói xem, ta có đẹp không? - Thanh Vân khẽ mỉm cười, đưa bàn tay vuốt lên gò má Ngọc Hân. - Ngươi xem, ngươi là nam nhân vì sao làn da lại mềm như vậy chứ?
Cô thật tình quá hoảng hốt, ôi cái thời cổ đại đáng chết này. Giữ nguyên bộ dạng nữ nhân thì sợ bị ức hiếp, sợ bị cưỡng bức… đến khi giả nam nhân rồi lại bị nữ nhân trèo lên mình hai lần… thật là cô chỉ toàn gặp chuyện xui xẻo.
- Vô lễ, bổn công chúa hỏi ngươi lại không trả lời. - Thanh Vân bốp mạnh gò má cô.
Ngọc Hân hơi nhíu mày đáp:” Đẹp, công chúa là nữ nhân đẹp nhất.”
Thanh Vân khẽ cười:” Đàn ông các huynh thật khéo miệng… huynh nói ta đẹp, vậy huynh có muốn hầu hạ ta không?”
- Công chúa mua tôi về đây, bổn phận là phải hầu hạ người… - Ngọc Hân càng xích lùi thì Thanh Vân càng tiến tới.
- Nội quy trong cung là bất cứ kẻ thường dân nào bước vào đều phải “ tịnh thân” và hầu hạ các chủ nhân… Nhưng người như huynh, tịnh thân thật là đáng tiếc… có phải vậy không?
- Công chúa… người muốn tôi phải làm gì…? - Ngọc Hân sợ đến tái xanh mặt.
- Đêm nay vui vẻ cùng ta, rồi ta sẽ sủng ái ngươi. - Thanh Vân cười gian.
Ngọc Hân như muốn độn thổ… cô gái này quá bạo gan như vậy… Trước sau cũng chết, nên thú nhận trước với cô ta về việc cô là nữ nhân thì tốt hơn, trước khi cô ta làm những việc kinh khủng hơn.
- Công chúa… tôi không thể… vì tôi là…
Cô chưa kịp nói hết câu thì tiếng cửa phòng vang lên, một cung nữ chạy vào mà nói lớn:” Công chúa, Hoàng thái hậu đang trên đường đến đây.”
Thanh Vân đang vui vẻ nghe thấy việc Hoàng thái hậu đến liền thay đổi sắc mặt… cô ta nhìn Ngọc Hân rồi nhanh chóng rời khỏi chiếc giường mà nói:” Thật là biết chọn thời điểm, bà ta lại đến hối thúc hôn lễ… thật nhàm chán.”
Ngọc Hân được cô giấu vào bên trong phủ công chúa của mình, sau đó đứng trước cửa cùng bọn nô tài nghinh đoán Hoàng thái hậu giá đáo.
- Hoàng thái hậu đến. - Tiếng hô vang vọng khắp phủ công chúa.
- Thanh Vân thỉnh an Hoàng Thái Hậu. - Thanh Vân công chúa nói.
Hoàng thái hậu nhìn xung quanh phủ liền nói:” Miễn lễ.” - Sau đó mời vào chiếc ghế mà tên nô tài đi theo bà ta mang đến mà ngồi xuống.
- Đêm hôm khuya khoắt, người đến thăm con thật diễm phúc… chẳng hay người có việc gì căn dặn. - Thanh Vân khẽ cúi đầu nói.
- Ta nghe thị vệ nói con lại cùng Tuấn Quốc ra khỏi cung vui chơi… - Hoàng thái hậu nghiêm nghị. - Cũng đã sắp đến ngày con xuất giá, làm dâu nhà họ Hán… nếu nhà họ biết công chúa suốt ngày lêu lỏng ra khỏi cung, con nghĩ Hoàng huynh con còn mặt mũi nào.
- Xin Hoàng thái hậu thứ tội vì đã khiến người phiền lòng. - Thanh Vân công chua đáp.
- Lục công chúa, mong con từ ngày mai hãy học thêu thùa đàn hát để không làm mất mặt Hoàng thượng và hoàng cung chúng ta… Ta không muốn nghe người khác nói lại Lục công chúa lại ra ngoài rong chơi… Con hiểu ý ta muốn nói gì?
- Con xin ghi nhớ lời người dạy bảo. - Thanh Vân cúi đầu nói.
- Được rồi, con nghĩ ngơi đi… ta cũng phải về cung nghĩ ngơi. Ngày mai sẽ có người đàn giỏi nhất Hoàng cung đến chỉ dạy con.
Đợi đến khi bà ta đi khỏi phủ công chúa thì Thanh Vân mới giãn mặt ra, trong lòng tức giận như lửa đốt nhưng lại không thể hỗn xược với bà ấy. Cô thừa biết gã cô cho nhà họ Hán, tên Hán Thứ kia sẽ được thăng quan tiếng chức lên bậc… thế lực của bà ta càng mạnh hơn mà thôi.
Ngọc Hân ngồi trong góc phòng… nguyên cả những thời gian trôi qua mệt mỏi nay lại được ở một nơi vô cùng thoải mái lại phất phơi hương thơm rất dễ chịu. Cô thiếp đi khi nào không biết, trên gương mặt còn động lại nét mệt mỏi và buồn bã.
- Đã ngủ rồi ư? - Thanh Vân nhìn Ngọc Hân tựa đầu vào vách mà ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi cô tỉnh lại thì đã nhìn thấy mình đang nằm bên cạnh Lục công chúa thì kinh hãi. Kiểm tra lại quần áo xem ra khi cô ngủ thiếp đi cô gái này không làm trò gì với cô. Thở phào nhẹ nhõm mà lẻn khỏi giường nhưng thật sự nơi này cô biết đi đâu...chỉ là thoát ra khỏi cái phủ công chúa kia chính là cô cảm thấy thật an tâm.
Cô không biết mình đã đi đâu… cô cứ đi về phía trước khi gặp thị vệ thì lẩn vào một góc không cho bọn chúng phát hiện. Cô đi đến một khu vườn có rất nhiều hoa thơm, tiếng chim ríu rít trên cao khiến tâm hồn cô có chút thư thái… nhìn những cành hoa hồng đỏ trong chiếc chậu lớn khiến cô nhớ đến Uy Phong, nhớ đến kỉ niệm trên đảo vắng của hai người.
- Keng… keng...keng… - Tiếng kim loại ma sát liên tục.
Ngọc Hân bước qua phía sau một chậu cây khá lớn nhìn thấy hai người đàn ông đang đấu kiếm. Cô nhận ra người kia chính là người đàn ông có gương mặt giống “ Uy Vũ” chính là tứ vương gia, còn người còn lại thì cô chỉ nhìn thấy bóng lưng…
- Ngươi là ai, ai cho phép ngươi đứng ở nơi này? - Một giọng nói nhừa nhựa phía sau lưng cô vang lên.
Ngọc Hân quay lại thì nhìn thấy một tên ăn mặc giống như cô nhưng bộ quần áo hơi sẫm màu hơn một chút, nghe ngữ điệu liền đoán ông ta cũng chính là một thái giám chính hiệu.
- Nhìn ngươi rất lạ, ngươi là người của phủ nào? - Tên thái giám kia liền quát.
Đang luyện kiếm cùng Triệu Tuấn Quốc, Triệu Tuấn Phong nghe tiềng ồn ào liền quay đầu lại nhìn… thì ra là chuyện của tổng quản thái giám đang dạy bảo người của mình… Thật là biết chổ quấy rầy, làm trẫm mất hứng luyện kiếm
- Tuấn Quốc, kiếm pháp của đệ càng lúc càng cao. - Hoàng thượng khen ngơi.
- Hoàng huynh quá lời. - Tuấn Quốc khẽ đáp, nhìn về phía sau lưng Tuấn Phong liền nhận ra Ngọc Hân đang bị tổng quản tra xét .
- Bọn chúng quá ồn ào. - Triệu Tuấn Phong ngồi xuống chiếc bàn đá mà nói.
- Hoàng thượng, để thần bảo bọn chúng im lặng. - Tuấn Quốc nhanh chóng bước về phía Ngọc Hân đang đứng chịu trận trước vị tổng quản kia.
Nhìn thấy Tuấn Quốc đi tới, tên tổng quản thái giám liền im lặng cùi đầu chào.
- Tứ vương gia, ngài có điều chi chỉ bảo?
- Các người thật đáng chết, dám mạo phạm Hoàng thượng… có biết tội gì không? - Vương gia liền nói.
Tên tổng quản thái giám xanh mặt, còn Ngọc Hân thì len lén nhìn về phía con người kia… thì ra hắn chính là tên hoàng thượng ngu ngốc bắt cả nhà Đồng đại phu.
- Xin Vương gia tha tội, chỉ là thần đang nghi ngờ tên tiểu thái giám này không rõ ràng… đã mạo phạm đến Hoàng thượng và ngài.
- Tiểu Đồng tử, ngươi không ở phủ công chúa hầu hạ người… lại chạy đến đây làm gì hả? - Triệu Tuấn Quốc liền nói.
- Ngài biết hắn ta ư? - Tên tổng quản liền hỏi.
- Đây là tên thái giám mới của phủ Lục công chúa, có lẽ mới vào hoàng cung chưa biết rõ đường mà bị lạc… mau quay về phủ công chúa đi.
Ngọc Hân im bặt cúi đầu, xem ra nơi này còn nguy hiểm hơn phủ công chúa…
- Tiểu thái giám, ngươi ở đâu. - Tiếng gọi của Thanh Vân công chúa vang lên.
- Lục muội, ở đây. - Triệu tuấn Quốc lên tiếng.
Thanh Vân tiến tới nhìn thấy Ngọc Hân đang đứng trước mặt tên tổng quản thái giám thì có chút e dè, hắn ta nắm toàn bộ những thái giám trong cung… có thể sẽ nghi ngờ.
- Ta sai ngươi đi mang nước cho ta rửa chân, ngươi đi đâu cả buổi sáng… đúng là quá vô dụng mà. - Thanh Vân mắng chửi.
- Xin công chúa trách tội, tiểu nhân bị lạc đường. - Ngọc Hân nhanh trí nói.
- Nhưng đại tổng quản, ông thật rãnh rỗi vì sao cứ đứng nơi đây mãi như vậy? - Thanh Vân nói, sau đó nhìn về phía xa thấy bóng dáng Hoàng Thượng liền phấn chấn, cũng là đang muốn đến hoàng cung của Hoàng huynh một chuyến, không ngờ gặp tại hoa viên.
- Thanh Vân thỉnh an Hoàng Thượng. - Thanh Vân chạy đến phía Triệu Tuấn Phong, bọn tùy tùng cũng đi theo… để tránh tên đại tổng quản kia cô cũng nhanh chóng bước theo Lục công chúa.
- Chúng nô tài thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường. - bọn người phía sau Thanh Vân cúi đầu nói.
- Trẫm miễn lễ… Lục muôi không cần đa lễ. - Triệu Tuấn Phong ngồi thưởng thức trà ngon, nhìn thấy Lục công chúa lại càng thêm phấn khởi, quay mặt lại mà nói.
Chỉ duy nhất… một tiểu thái giám dám nhìn chăm chăm vào gương mặt của vị hoàng thượng này… cổ họng cô như cứng lại, đôi môi không nhích lên được một câu chữ nào… toàn thân không còn chút sinh lực, nước mắt bỗng dưng tuông rơi.
Ngọc Hân như không còn sức sống, cả người cô ngã xuống thềm khiến mọi người kinh ngạc… Triệu Tuấn Quốc đứng gần đó liền đỡ lấy cô…
- Tiểu Đồng tử, ngươi làm sao vậy?
Cô không đáp, mắt nhắm lại… nước mắt tuông rơi…
Cô mê man mơ về Uy Phong, từng kỉ niệm đẹp của cô và anh hiện ra… hình ảnh người đàn ông cao lớn oai phong luôn vì cô mà thay đổi mọi thói quen… Và cuối cùng anh ra đi mãi mãi, mãi mãi không còn bên cạnh cô… cứ thế nước mắt cô rơi không ngừng nghĩ.
- Tiểu Đồng tử, ngươi không sao chứ… ngươi không được chết. - Thanh Vân lo lắng lau những giọt nước từ khóe mắt rơi xuống. - Đừng khóc nữa… vì sao ngươi lại khóc mãi như vậy?
Đến đêm cô tỉnh lại, nhìn thấy Lục công chúa đang ngủ gục bên cạnh mình, trên tay vẫn còn cầm chiếc khăn còn hơi ẩm. Ngọc Hân khẽ cười, cứ ngỡ cô ta là loại phụ nữ rẽ tiền, không ngờ khi cô bị sốt thì tận tình chăm sóc mặc dù cô ta là một công chúa.
Cô nhớ đến gương mặt của vị Hoàng Thượng kia… vì sao lại mang gương mặt của Uy Phong… có phải là anh ở kiếp trước hay không… Ông trời thật trớ trêu với cô mà.
Ở hiện đại, Uy Phong là một giám đốc cháu trai của tập đoàn Phong Vũ giàu có bật nhất… đến khi cô xuyên không quay về hiện tại, anh lại là hoàng đế còn cô là một thường dân mà hiện tại là hóa thân thái giám… là ông trời không muốn cô và anh được bên nhau sao? Nếu như vậy, đừng cho cô nhìn thấy anh… đừng cho cô biết anh còn tồn tại trên cõi đời này… vì sao chứ, vì sao lại hành hạ tâm can cô như vậy.
- Ngươi tỉnh rồi sao? - Thanh Vân tỉnh lại mà nói.
- Cảm ơn công chúa đã chăm sóc tôi. - Ngọc Hân nhợt nhạt nói.
- Nhưng… vì sao cô nương lại phải giả nam trang vậy, một chút nữa khiến ta làm chuyện hoang đường. - Thanh Vân cười xấu hổ nói.
- Công chúa đã biết tôi là nữ nhân ư? - Ngọc Hân không còn một chút sức lực nữa, đành phó mặc cho số phận.
- Đừng lo, bổn công chúa sẽ giữ kín chuyện này giúp ngươi… nhưng ngươi phải thực hiện cho ta một việc.
- Là việc gì?
- Ta và ngươi từ nay sẽ xem nhau như tỷ muội, từ bé ta đã không có bạn… chỉ có Hoàng thượng và Tứ huynh chơi với ta… Nhưng bọn họ là nam nhân, ta cần một nữ nhân bầu bạn… đám tỳ nữ trong cung chỉ toàn nịnh hót.
Ngọc Hân khẽ cười… vì sao Lục công chúa này lại giống hệt Vân Du như vậy...