- Ta là Triệu Thanh Vân, còn muội tên gì, bao nhiêu tuổi? - Thanh Vân chòng cằm nhìn Ngọc Hân mà hỏi, xem ra cô nương này nhỏ tuổi hơn cô… giả nam trang quả nhiên tuấn tú.
- Muội tên Đồng Lân, muội 17 tuổi? - Ngọc Hân đáp.
- Một cô nương vì sao lại có cái tên đó. - Thanh Vân khó tin nói. - Muội là người ở kinh thành sao, vì sao lại phải giả nam nhân chốn trong kỉ viện.
- Muội không có cha mẹ, muội sống cùng người thân là tên là Đồng Lập. Vợ chồng của người thân muội và cả tiểu đệ là Đồng Long đều bị vu oan mà bắt đến hình bộ. Muội muốn cứu họ nhưng không còn cách nào, thân cô thế cô tại nơi này. Muội đành giả nam trang đến Mộng Thu lầu làm việc kiếm sống, chờ cơ hội kêu oan cho nhà họ Đồng. - Ngọc Hân biết là vừa mới gặp công chúa đã kễ lễ là việc không nên, nhiều khi còn khiến công chúa nghĩa xấu về cô… Nhưng sinh mạng của gia đình Tiểu Long là quan trọng nhất, thời gian quá gấp gút.
Ngọc Hân bước xuống nền nhà, quỳ gối xuống chân Thanh Vân công chúa mà nói tiếp:” Công chúa, muội biết mình làm như vậy là không nên, nhưng sinh mạng của nhà người thân mới là quan trọng… cầu xin công chúa cứu người thân muội.”
Thanh Vân công chúa cảm thấy con người của Đồng Lân này không có một chút dối trá, được công chúa sủng ái cũng không đòi hỏi châu báu cho bản thân mà vì người khác mà cầu xin. Trong lòng cảm thấy con người vô cùng chính nghĩa, hiếm khi có một nữ nhân nào không ham mê châu báu giàu sang như Đồng Lân này. Thanh Vân cúi người xuống, đỡ Ngọc Hân đứng lên khẽ mỉm cười.
- Muội là do ta mang về, ta tất nhiên sẽ làm chủ cho muội. - Thanh Vân công chúa nói.
- Đa tạ công chúa, đa tạ công chúa… Đồng Lân mãi không quên ơn công chúa. - Ngọc Hân đáp, vô cùng vui mừng vì công chúa đã nhận lời.
- Tạm thời muội hãy ở lại phủ công chúa trở thành một tiểu thái giám bên cạnh ta… nơi này không bất cứ kẻ nào có thể bước vào kiểm tra muội, chỉ cần đừng bước ra khỏi phủ sẽ không gặp trường hợp như lần trước, dọa muội muội của ta đến ngất xĩu. - Thanh Vân mỉm cười nói, nghĩ rằng tổng quản thái giám đã dọa Ngọc Hân đến ngất đi.
Người dọa cô đến ngất đi không phải là tổng quản thái giám kia mà chính là vị hoàng huynh của công chúa. Không ngờ cô có thể lạc vào nơi này, có thể nhìn thấy một Uy Phong bằng da bằng thịt… chỉ là số trời đã định, cô và anh mãi mãi không thể sánh bước cùng nhau. Anh ở vị trí nào chứ, là Hoàng đế của một nước… còn cô hiện tại làm sao có thể với tới. Uy Phong của ngày xưa có thể vì cô mà thay đổi, còn vị Hoàng thượng này cô đâu phải dung nhan khuynh thành như các cô gái trong lịch sử có thể đánh đổi cả giang sơn.
Thanh Vân nghe cái tên Đồng Lập nghe rất quen nhưng không nhớ mình đã từng nghe ở đấu, nhớ có lần Hoàng huynh và Tứ huynh đã nhắc tới trong một lần trò chuyện cùng nhau ở ngự hoa viên. Nhưng thật chất Thanh Vân không để tâm đến những chuyện khô khan triều chính đó, cô chỉ thích bày trò vui chơi và kéo Tứ huynh ra khỏi hoàng cung mà thôi.
Là một ngày đẹp trời, Thanh Vân bước ra khỏi phủ công chúa để đến thư phòng của Hoàng đế ca ca để hỏi về việc của Đồng Lân nhờ cô giúp đỡ.
- Thưa Hoàng thượng, Thanh Vân công chúa xin yết kiến. - Tiểu Thuận Tử bước vào thư phòng mà báo cáo.
- Cho công chúa vào. - Triệu Tuấn Phong ngồi phê duyệt tấu chương đưa mắt nhìn về tên tiểu thái giám liền nói.
Thanh Vân công chúa từ bên ngoài đi vào, đến trước mặt Hoàng thương liền cuối đầu chào:” Thanh Vân thỉnh an Hoàng thượng.”
- Tiểu muội bình thân. - Tuấn Phong đưa mắt đầy nét cười nhìn về phía Thanh Vân mà nói. - Lại muốn xin trẫm cho muội xuất cung ư?
- Hoàng thượng. - Thanh Vân nũng nịu chạy đến bên cạnh Tuấn Phong mà nói. - Người nói như mỗi lần muội đến thỉnh an người đều xin ra ngoài chơi. Lần này là muội có việc quan trọng muốn tìm người.
- Vậy hôm nay đại công chúa của trẫm đến đây tìm trẫm có việc quan trọng gì? - Tuấn Phong khẽ cười, chưa bao giờ thấy Thanh Vân nghiêm túc trong việc gì.
- Hoàng thượng, lần trước muội có nghe người và Tứ ca nhắc đến một người có tên là Đồng Lập, người đó phạm tội gì vậy?
- Vì sao muội lại quan tâm đến việc này, trước đây muội chưa từng hỏi đến việc triều chính?
- Hoàng thượng, người trả lời muội trước đi. - Thanh Vân lại tỏ ra nũng nịu.
- Đồng Lập là đại phu được triều đình mang về để hốt thuốc cho phụ hoàng, không ngờ sau khi phụ hoàng uống xong thuốc của Đồng Lập liền thổ huyết mà băng hà. - Triệu Tuấn Phong buồn bã nói. - Vì khi phụ hoàng mất, ta quá đau lòng nên ra lệnh bắt giam Đồng Lập… cho đến nay vẫn chưa xét tội.
- Phụ hoàng bị bệnh lâu nay không phải Hoàng thượng không biết… đại phu cũng là người nào đâu phải là thần tiên. Vì sao người lại mang một đại phu ra để nhận lấy trách nhiệm đó, người là một Hoàng đế sáng suốt mà. - Thanh Vân nói. - Thanh Vân không dám xen vào chuyện của Hoàng thượng, nhưng mong người hãy xem xét kĩ càng để không giết đi người vô tội.
Triệu Tuấn Phong đưa mắt nhìn tiểu muội nghịch ngợm ngày nào một cách vô cùng kì lạ, hôm nay lại còn quan tâm đến việc triều đình khẽ cười mà nói:” Tiểu muội của trẫm đã lớn rồi, phải mau gã muội đi thôi.”
Thanh Vân nhanh chóng giật ngược người mà phàn kháng:” Hoàng thượng, người hết thương Thanh Vân rồi ư… Người đã hứa sẽ nói với Hoàng thái hậu là sẽ hủy bỏ hôn ước giữa muội và Hán Thành rồi ư…”
- Muội còn chưa gặp mặt Hán công tử kia, một mực từ chối như vậy xem ra không hay cho lắm. - Triệu Tuấn Phong lắc đầu. - Muội thử gặp Hán công tử một lần, rồi quyết định cũng không muộn.
Thanh Vân đang ngồi cạnh Tuấn Phong liền đứng bật dậy, trong lòng vô cùng khó chịu đi qua đi lại mà nói:” Muội không chịu, không chịu… muội nhất định không chịu làm dâu nhà họ Hán.”
- Được rồi được rồi, ta sẽ giúp muội từ bỏ hôn sự này. - Triệu Tuấn Phong chịu thua Thanh Vân, ai bảo anh quá cưng chiều tiểu công chúa này.
Từ bên ngoài, tiếng bước chân đang tiến về thư phòng của Hoàng thượng, Triệu Tuấn Phong vừa nói dứt lời thì tiếng mở cửa bên ngoài… Hoàng thái hậu tiến vào với ánh mắt đầy toan tính nhìn về phía Thanh Vân.
- Thanh Vân thỉnh an Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu cát tường. - Thanh Vân khẽ cuối đầu chào.
- Ta vừa bước đến cửa thì nghe tiếng Hoàng thượng nói muốn từ bỏ hôn sự… liệu người có thể cho ai da biết người muốn từ bỏ hôn sự của ai? - Giọng nói của Hoàng thái hậu lộ uy quyền.
Tuấn Phong tuy là vua một nước nhưng trước hết phải kính nể bất trưởng bối, vì khi anh lên mười lăm tuổi mẹ anh cũng qua đời. Tuấn Phong tài trí hơn người, được Thiên hoàng vô cùng tin tưởng và phong làm thái tử điện hạ… Đến khi Thiên hoàng qua đời được nhường lại ngôi, Hoàng hậu nương nương tại vị Hoàng Thái hậu… Vì vậy mọi viếc trước dau đều phải kính lời Hoàng thái hậu một câu.
- Thưa Hoàng thái hậu, là việc nhi thần hứa sẽ hủy bỏ hôn sự của Thanh Vân và công tử Hán Thành.
- Đây là ý của người ư? - Hoàng Thái hậu nói.
- Là ý của con, con đã cầu xin Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước này. - Thanh Vân quỳ xuống nói. - Hoàng thái hậu, con không muốn rời xa người sớm như vậy… con muốn ở bên cạnh phụng dưỡng người.
- Hoàng thái hậu, nhi thần nghĩ Thanh Vân tính tình trẻ con nếu gã đến nhà Hán Thứ sẽ không khéo trong cách cư xữ…
Hoàng thái hậu nhìn về phía Triệu Tuấn Phong, sau đó bước đến một bước mà đáp:” Hôn sự này là do ta đứa hứa cùng Hàn Thứ đại nhân, nay Hoàng thượng từ bỏ hôn sự chẳng phải là không xem trọng Hoàng thái hậu như ta ư?”
- Nhi thần không dám, chỉ xin Hoàng thái hậu suy nghĩ lại, Thanh Vân còn quá nhỏ để làm tròn bổn phận dâu con.
- Hán thứ đại nhân không phải loại người xem trọng tiểu tiết, gã Thanh Vân cho Hán Thành chính là việc tốt. - Hoàng thái hậu nói tiếp. - Ta nghĩ Hoàng thượng hiểu ý ta.
Nói xong bà ta quay đầu bỏ đi liền nói:” Hồi cung.”
Thanh Vân ấm ức không dám cãi lại lời Hoàng thái hậu. Từ bé cô đã rất sợ người phụ nữ này, vì mẹ cô mất từ bé nên không có ai che chở ngoại trừ Ngọc phi nương nương là mẫu thân của Tuấn Phong và Tuấn Quốc. Đến khi Ngọc phi cũng lâm bệnh qua đời thì Hoàng hậu bắt đầu ức hiếp ba người bọ họ… cũng may là nhiều lần được phụ hoàng giải cứu không thì thịt nát xương tan.
- Muội đã liên lụy Hoàng thượng rồi. - Thanh Vân khóc lớn.
- Thanh Vân ngoan nào… ta đã là Hoàng đế một nước, chẳng lẽ không thể quyết định được việc hôn sự của muội hay sao? - Triệu Tuấn Phong có chút không vui mà nói. - Muội an tâm… Hoàng huynh sẽ không để muội thiệt thòi.
Thanh Vân biết tuy Hoàng ca nói vậy nhưng nếu Hoàng thái hậu cương quyết thì Hoàng ca cũng không thể làm trái lời. Chẳng phải tiên hoàng từng căn dặn, chỉ có hoàng hậu mới có thể cai quản được hậu cung… Hoàng ca sẽ không bao giờ cải lời tiên hoàng cũng như Hoàng thái hậu.
- Muội về phủ công chúa đây, Hoàng thượng không được quên về vụ án của nhà họ Đồng đó. - Thanh Vân cuối chào Tuấn Phong rồi cáo lui.
Tuấn Phong mở bản tấu chương của hình bộ xem qua về việc bọn họ tấu về việc của gia đình Đồng Lập. Sau khi thái y xem qua về thang thuốc mà Đồng Lập kê đơn cho tiên hoàng thì phát hiện có hai vị thuốc không thể dùng chung, nếu dùng chung ngay lập tức thổ huyết mà chết… tội danh đã được Đồng Lập đóng dấu vân tay xác nhận. Lí do được nhắc đến chính là Đồng Lập tức giận vì không được triều đình trọng dụng phải sống nghèo khổ ở huyện Thái Hòa nên có cơ hội liền nuôi ý định mưu sát tiên hoàng.
Tuấn Phong có chút phân vân không phê chuẩn tấu chương y tội cho gia đình Đồng Lập vì nghĩ đến lời nói của Thanh Vân. Chắc chắn phải có vấn đề nào đó nên Thanh Vân mới thắc mắc về Đồng Lập… việc này phải điều tra lại một lần nữa cho kĩ càng.
Tuấn Quốc đến phủ công chúa vì nghe tin công chúa bị Hoàng thái hậu dọa ở thư phòng của Hoàng thượng. Thanh Vân chính là không sợ trời, không sợ đất nhưng lại sợ nhất là Hoàng thái hậu kia, mỗi lần bị bà ta mắng sẽ buồn bã đến vài ngày.
Nào ngờ khi bước đến phủ công chúa thì đã nghe thấy tiếng cười của Thanh Vân vang vọng ra từ bên trong. Thật là quá ngạc nhiên nên Tuấn Quốc ra hiệu bọn nô tỳ và thái giám không thông báo anh đến mà lẳng lặng bước vào.
Bên trong là Thanh Vân và tên tiểu tử ở Mộng Thu lầu mà Thanh Vân mang về đang nằm úp mặt ra bàn mà trò truyện.
- Có một gia đình nọ lúc nào cũng cải nhau… cho đến một ngày họ cải nhau rất lớn tiếng và người chồng đòi bỏ người vợ… Người vợ cũng mạnh miệng đòi bỏ đi… Người chồng nói người vợ mà bỏ đi ông ta còn thịt lợn ăn mừng - Ngọc Hân khẽ nói.
- Rồi thế nào? - Thanh Vân hỏi tiếp.
- Rồi người hàng xóm chạy qua…
- Người đó khuyên hai vợ chồng họ à. - Thanh Vân thắc mắc.
Ngọc Hân khẽ cười lắc đầu:” Ông ta nói, hai người thôi nhau đi… cả làng mổ bò ăn mừng.”
Thanh Vân suy một giây suy ngẫm liền cười ngặt nghẽo, như quên đi hết nỗi buồn bực trong lòng…
- Xem ra tiểu muội tìm được tri kỉ, bị Hoàng thái hậu la rầy lại không còn buồn bã nữa. - Tuấn Quốc bước vào lên tiếng.
- Tứ huynh. - Thanh Vân nhìn thấy Tuấn Quốc bước vào liền nũng nịu chạy đến.
- Nô tài bái kiến Tứ vương gia. - Ngọc Hân cuối đầu nói.
- Ta đến đây để đưa ngươi ra ngoài cung… ngươi không phải thái giám ở trong cung trước sau cũng bị lộ ra ngoài. Lúc đó không những ngươi chịu tội chết cũng liên can đến công chúa. - Tuấn Quốc nói.
Ngọc Hân tuy quý mến Thanh Vân nhưng lời của vương gia nói đúng không sai. Cô ở lại cái nơi có quá nhiều luật lệ này thật sự quá nguy hiểm, nếu bị phát xem như không toàn mạng…
- Không, muội không chịu đâu… để Tiểu Đồng Tử ở lại với muội. - Thanh Vân không đồng ý.
- Lục muội, muội là công chúa chắc chắn có Hoàng huynh bảo vệ… nhưng cậu ta nếu bị phát hiện sẽ lãnh tội chết. Muội cũng không muốn nhìn cậu ta phải rơi đầu vì sự ngang bướng của mình?
- Công chúa… tuy thần cũng không muốn rời khỏi nơi này nhưng không thể ở nơi này quá lâu được. Thần ở ngoài kinh thành này cho đến khi giải oan cho người thân, nếu công chúa có xuất cung hãy đến Mộng Thu lầu thăm thần. - Ngọc Hân nói, thật ra ra ngoài cô cũng chưa biết đi đâu ngoài quay về nơi đó.
Thanh Vân tất nhiên không cho phép Ngọc Hân đến Mộng Thu lầu làm việc nữa vì phận nữ nhi nếu bị phát hiện bọn chúng sẽ bắt cô tiếp khách uống rượu như bao nhiêu cô gái khác. Thanh Vân đồng ý cho Ngọc Hân ra ngoài và căn dặn Tứ huynh phải lo chu tất cho Ngọc Hân, không để cô phái đến Mộng Thu lầu làm việc nữa.
Tuấn Quốc cái trang cho Ngọc Hân trong đàn tùy tùng của mình ra khỏi cung một cách trót lọt không có chút nghi ngờ nào của thị vệ.
Ra khỏi Hoàng cung, Tuấn Quốc đưa cho Ngọc Hân một túi tiền mà nói:” Ngươi hãy rời khỏi kinh thành, ta không muốn ngươi xuất hiện trước mặt công chúa nữa!”
Ngọc Hân có chút bất ngờ mà nhìn Tuấn Quốc…
- Thân phận của ngươi làm sao có thể có kết quả với công chúa, vì vậy hãy cầm tiền mà rời khỏi kinh thành này càng xa càng tốt… đừng mơ tưởng đến công chúa vương triều, hãy nhớ ngươi chỉ là thường dân.
- Tứ vương gia, thường dân là sẽ không được phép yêu người của hoàng tộc ư?
- Đúng vậy, mau cầm tiền và đi đi. - Tuấn Quốc đặt túi tiền vào bên trong tay Ngọc Hân mà nói tiếp. - Ngươi nên nhớ cho kĩ, công chúa là người trên cao còn ngươi là kẻ dưới… mãi mãi không thể hòa hợp.
Ngọc Hân khẽ cười… nhìn thấy Tuấn Quốc ngồi trên ngựa chạy đi để lại cho cô một câu nói chua xót. Đúng vậy, cô hiện tại chỉ là dân đen làm sao có thể mơ mộng đến Hoàng thượng kia, người mà tướng mạo hết như người cô yêu thương… người đã vì cô mà chịu tổn thương.
Cầm túi bạc trên tay, Ngọc Hân đi đến quan phủ để đánh trống kêu oan… cô muốn kêu oan cho gia đình Đồng đại phu…
- Tiểu tử phía dưới kia, tên họ là gì, vì sao lại đánh trống náo loạn công đường?
- Tại hạ tên Đồng Lân, quê ở huyện Thái Hòa. Người thân của tại hạ là Đồng Lập đại phu, vợ của Đồng Lập và con trai tên Đồng Long bị hình bộ bắt giữ. Nay tại hạ muốn kêu oan cho họ, họ không phạm tội.
Nhắc đến Đồng Lập thì quan huyện của phải thót tim, tên này chính là người bị buộc tội mưu sát Thiên hoàng… lại còn dám đến đây kêu oan.
- Đồng Lập phạm tối mưu sát Thiên hoàng, tội chứng rành rành và hắn đã phê điểm nhận tội… nay chỉ cần Hoàng thượng chuẩn tấu sẽ bị chém đầu thị chúng… ngươi còn dám đến đây kêu oan… Người đâu, mang ra đánh 50 hèo cho ta. - Quan huyện nói lên nhứ thét
- Không phải, Đồng đại phu không phải hạng người như vậy… là các người ép cung ông ấy, là các người ép cung Đồng đại phu. - Ngọc Hân hét lên khi bị quan binh lôi ra bên ngoài phạt đánh.
Cô bị phạt đánh 50 hèo đau đến dở sống dở chết, không nghĩ là bọn chúng lại vô lý đánh mình như vậy. Đúng là luật pháp thời xưa thật quả nhiên là vô lý… Đánh xong bọn chúng bỏ mặc cô giữa đường và đi vào bên trong đóng cửa công đường lại.
- Đồng Lân. - Giọng nói quen thuộc vang lên. - Ngươi còn ở kinh thành sao?
Ngọc Hân đau đến chết cũng gáng mở mắt nhìn về phía giọng nói kia…
- Tiểu Mai. - Giọng nói thều thào.
- Bọn chúng thật mạnh tay mà. - Tiểu Mai xót xa. - Đi thôi, ta đưa ngươi đến đại phu.
- Tiểu Mai… có phải muội là một kẻ thất bại đếm thảm hại.
- Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng phải giữ lấy cái mạng trước… Bọn chúng là muốn đánh chết muội mà.
Tiểu Mai đưa Ngọc Hân đến đại phu, sau đó đưa đến một khách điếm mà cô quen bên đường. Vì NGọc Hân là nữ nhân nên Tiểu Mai tự tay bôi thuốc và sát thuốc cho Ngọc Hân… Thấy chết không cứu còn ác độc hơn kẻ giết người, Tiểu Mai tuy là một kĩ nữ nhưng trái tim lại vô cùng lương thiện.
Ngọc Hân nằm trong khách điếm cũng gần một tuần, tiền của vương gia Tuấn Quốc đưa quả thật rất nhiều nên cô an tâm dưỡng thương… chỉ là cảm thấy rất phiền Tiểu Mai khi hằng ngày cô phải lui tới nơi này chăm sóc Ngọc Hân.
- Đồng Lân, vết thương của muội sắp lành lặn rồi… sau này muội sẽ tính thế nào, đêm qua bọn quan phủ có đến Mộng Thu lầu ta có nghe ngóng cho muội… gia đình Đồng Lập đã bị luận tội và trong nay mai sẽ bị mang ra chém đầu.
- Tại sao người tốt lại phải có kết thúc bi thảm như vậy… Hoàng thượng, người thật sự là một kẻ bất tài kém cỏi sao?
- Muội không nên nói như vậy, người ngoài nghe thấy sẽ không tốt. - Tiểu Mai bôi thuốc cho cô.
- Tiểu Mai, muội quen dặn tỷ… nếu hai người lần trước đến tìm tỷ đừng nói muội đang ở đây. - Ngọc Hân căn dặn, cô không thể nào quen được câu nói của Tuấn Quốc… con người đó dù là hai kiếp vẫn thật kiêu căng.
- Muội nói tỷ mới nhớ, bọn họ từng đến tìm muội… Nhưng tỷ nghĩ muội trốn khỏi bọn chúng nên trả lời rằng không biết.
- Cảm ơn tỷ, muội thật sự biết ơn tỷ. - Ngọc Hân nói.
Tiểu Mai bôi thuốc xong cho Ngọc Hân thì Ngọc Hân liền nắm lấy tay Tiểu Mai mà khẽ nói:” Làm phiền tỷ những ngày qua đã chăm sóc muội… số tiền này đủ để tỷ tự chuộc mình ra khỏi Mộng Thu lầu… tỷ là một cô gái lương thiện, hãy làm lại cuộc đời.”
- Vì sao muội lại đưa ta nhiều tiền như vậy chứ, muội phải cầm trong người phòng thân cho những ngày sắp tới… - Tiểu Mai lắc đầu từ chối.
- Tỷ cứ cầm lấy đi… muội thật sự không cần nó nữa. - Ngọc Hân khẽ đáp.
Cô đã quyết đinh… cô lạc vào cái thế giới không có chút hứng thú này. Ngày xưa vì có gia đình Đồng đại phu giúp cô vượt qua những tháng ngày đau buồn… Nay bọn họ mắc phải oan ức mà chết đi… cô cũng không còn thiết mạng sống của mình.
Người trên cao kia không phải Uy Phong… Uy Phong của cô là người nhân từ hiền hậu, là một người tài trí thông mình… không phải một tên vua mê muội bị nịnh thần xúi giục… đổi tội oan cho người vô tội.