Dưới tác động của xuân dược, cơ thể của cả Ngô Quân Kỳ và Liêu Tử Diệp đều đang vô cùng bức bối, cộng thêm hành động tự giác dâng hiến từ cô gái cứ mỗi phút mỗi giây càng thao túng tâm lý người đàn ông.
Tử Diệp đã được đáp trả nụ hôn một cách cuồng nhiệt, nhưng cô căn bản không muốn dừng lại ở bấy nhiêu đó mà còn muốn nhiều hơn thế nữa.
Ngô Quân Kỳ ngồi trên ghế, lưng tựa vào thành ghế cao, Liêu Tử Diệp lại ở tư thế dang chân ngồi hẳn lên đùi anh. Hai cơ thể nóng bỏng song song đang hướng về phía nhau. Cô tự tụt dây áo ngủ xuống thấp, tự ma sát vào thân thể cường trán của anh, tự tay giúp đối phương mở từng chiếc cúc áo để bàn tay mềm mại được cơ hội chạm vào làn da thịt săn chắc ấy một cách trực tiếp.
"Quân Kỳ! Giúp em với..."
Giọng nói thanh thoát, dịu ngọt như rót mật vào tai của cô gái là sợi dây thúc đẩy cảm giác ham muốn nguyên thủy đang nung nấu trỗi dậy trong lòng người đàn ông. Nhìn vào vùng cổ trắng mịn noãn nà trước mắt, Ngô Quân Kỳ không kiềm được liền nuốt nước bọt, khiến yết hầu nam tính trượt lên hạ xuống, tình cờ để Liêu Tử Diệp bắt gặp, cô lập tức đưa tay lại chạm nhẹ vào trái cổ gợi cảm ấy. Sau đó, một giây mạnh dạn cúi xuống hôn vào yết hầu làm anh lâng lâng kɧoáı ảʍ.
Lần này, giới hạn chịu đựng của người đàn ông chính thức hết. Ngô Quân Kỳ đã lao vào vùng cổ mang hương thơm quyến rũ của Liêu Tử Diệp, chẳng một chút ngại ngùng liền cắи ʍút̼, hôn hít điên cuồng. Cùng lúc đó, bàn tay đang vuốt dọc từ mông dài lên lưng cô gái, nhẹ nhàng kéo chiếc váy ngủ xuống, đưa tay luồng qua lớp áo, chạm vào da thịt mịn tựa như cách hoa hồng non mềm trong buổi sớm mai.
"A~...ưʍ... Anh... Anh xoa vào đó..."
Âm giọng kiêu sa, bung xõa cùng cảm xúc ham muốn vô tình tạo nên một Liêu Tử Diệp có bản chất nhu cầu sinh lý cao. Cô liên tục rêи ɾỉ, không ngừng nghỉ động tác mơn trớn trên vòm ngực nam nhân. Khuôn mặt dam đãng với đôi gò má ửng hồng, cô cắn môi tỏ vẻ chịu đựng cứ khiến Ngô Quân Kỳ khi nhìn vào lại càng muốn chiếm đoạt. "Liêu Tử Diệp, cô có biết mình đang làm gì không?"
Thanh giọng khàn đặc của người đàn ông vang lên câu hỏi, đi cùng ánh mắt mị lực pha chút tâm tư phức tạp lẫn bất lực đang nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Liêu Tử Diệp, nhưng cô chẳng chút lo sợ.
Bởi vì, nếu sợ cô đã chẳng tính kế lên người anh.
"Em biết! Và em cũng sẽ giữ đúng lời hứa mình đã nói, chỉ cần anh giúp em... giải thuốc..."
Cuối câu nói ngọt ngào, cô lại tự tiến tới hôn lấy môi anh, hôn một cách chân thành, say đắm, như thể muốn lưu lại chút kỷ niệm tuyệt vời để cả đời này sống hạnh phúc trong tàn dư của kỷ niệm.
Mà Ngô Quân Kỳ dưới sự thúc đẩy của chất kíɧ ŧìиɧ cũng khiến anh hoàn toàn mất đi ý nghĩ chống chế. Anh biết, trước mắt mình là một cơ thể rất cuốn hút, khi chạm vào đôi gò bồng đầy đặn, là lúc anh trực tiếp tạo lực xoa nắn. Cảm xúc đưa đẩy, người đàn ông nôn nóng nhấc bổng cô gái đặt lên bàn. Anh đứng dậy, thành thạo cởi bỏ thắt lưng đến khóa quần âu để đưa vật nam tính thoát ra khỏi hai lớp vải, rồi lại nhanh chóng tìm tới quần bảo hộ của thiếu nữ, chẳng ngại tay kéo xuống và sẵn sàng đi vào tư thế làʍ t̠ìиɦ ngay trong gian bếp.
Không có màn dạo đầu ướŧ áŧ, chỉ có vài nụ hôn trên môi, in lên da cổ, thì nơi tư mật của Liêu Tử Diệp đã bị vật thể to dài của người đàn ông xâm lấn.
Lần đầu tiên trải qua mùi vị trái cấm, tuy cảm giác đau đớn vì tấm thân trinh nguyên đã không còn hoàn hảo, trọn vẹn, nhưng đổi lại cô thấy hạnh phúc.
"A~... ưʍ..." Liêu Tử Diệp cắn môi đè nén cơn đau, nhưng căn bản không thể giấu đi âm thanh rêи ɾỉ kiều suyễn giữa không gian mị tình.
Ngô Quân Kỳ rất khỏe, anh cứ liên tục thúc vào, lui ra rồi lại đâm vào trong cơn bùng nổ của ham muốn. Cùng lúc đó, nơi thầm kín của thiếu nữ vẫn luôn co thắt, siết chặt lấy dị vật mạnh mẽ của người đàn ông.
Bàn ăn đong đưa theo nhịp điệu anh tác động, giữa đêm vắng lại có âm thanh phành phạch vang lên vì da thịt va chạm nhau. Liêu Tử Diệp không ngừng rêи ɾỉ, những ngón tay nương theo bờ vai anh mà ra sức bấu vào.
Cuối cùng cũng chiếm được thân xác người mình yêu! Liêu Tử Diệp cô, bây giờ đã có thể cam tâm rời đi.