Nhìn thấy Tô Tầm Vị trở về, ba Tô và mẹ Tô vội vàng bước tới, nói: "Thế nào rồi? Tầm Vị, con thật sự lấy giấy đăng ký kết hôn với người thanh niên tri thức họ Tả đó à?"
Tô Tầm Vị lấy giấy đăng ký kết hôn ra, nói: “Cái này có thể là giả được sao?”
Vẻ mặt mẹ Tô rối rắm, sau đó nói: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đang yên đang lành, sao con lại quấn quýt với người thanh niên tri thức họ Tả kia?"
Thanh niên tri thức Tả kia mặc dù trông giống như người tìm khắp nơi trên đất nước cũng không tìm ra được, nhưng dù sao cũng là người từ thành phố xuống đây, mà cũng không biết rõ được phẩm chất con người của anh.
Đây không phải là hôn nhân mù quáng và hôn nhân câm lặng sao?
"Chuyện này đều là do Lục Vân Hiên tính kế, anh lấy có chúc mừng được nhận vào đại học, nên đã cho con uống thuốc, còn cố ý đẩy con từ bờ sông xuống, lúc thanh niên tri thức họ Tả chạy đến cứu con, lại đúng lúc rơi vào bẫy của anh ta." Vẻ mặt Tô Tầm Vị lạnh lùng, nói.
Những lời này vừa nói ra, ba Tô và mẹ Tô đều sửng sốt.
Mẹ Tô vẫn không tin, nói: "Chuyện này, chuyện này là không thể nào mà phải không? Vân Hiên là đứa trẻ mà chúng ta đã nhìn thấy từ bé đến lớn…"
Tô Tầm Vị nhếch môi cười khẩy nói: “Đây chính là câu biết người biết mặt khó biết lòng, mới đầu con cũng không tin, nhưng vừa rồi lúc con đang ở cổng đại đội, chính tai con đã nghe thấy anh ta nói những điều này với Kiều Phú Quý! Bởi vì anh ta đã ở bên Kiều Thanh được một thời gian dài rồi! Nếu không Kiều Phú Quý cũng sẽ không mất nhiều công sức để giúp anh ta nhận được thư giới thiệu từ trường đại học!
Lời này vừa nói ra, ba Tô và mẹ Tô đều tức giận đến mức vẻ mặt nhăn nhó.
"Vô liêm sỉ! Thật là vô liêm sỉ! Lúc trước nhà nó chỉ là cô nhi quả mẫu, nếu không phải nhờ nhà họ Tô chúng ta! Nó có thể có điều kiện đi học à! Hiện tại mới biết được mấy chữ, có điều kiện có thể vào được đại học! Thì Kiều Phú Quý lại đến hái quả! Ba muốn đi tìm họ để liều mạnh! "Ba Tô nghiến răng nghiến lợi nói, xắn tay áo lên muốn liều mạng với Kiều Phú Quý.
Nhưng mà, Tô Tầm Vị lại kéo ông lại, nói: "Thôi quên đi ba, bây giờ chúng ta chạy tới nói mấy chuyện này, người ta sẽ chỉ nghĩ là chúng ta đã thẹn quá hóa giận sau khi bị Lục Vân Hiên hủy bỏ hôn ước, nên muốn hủy hoại danh tiếng của anh ta, thế thì không những không nhận được công bằng, cuối cùng còn sẽ bị gắn mác bụng dạ hẹp hòi, cái được không bù được cái mất”.
Mẹ Tô là người lương thiện, nghe Tô Tầm Vị nói ra mấy lời này, trên khuôn mặt vẫn lộ vẻ uất ức, tức giận đến mức suýt nghiến nát răng, nói: “Vậy, vậy chẳng lẽ chúng ta cứ phải ngậm đắng nuốt cay như này sao?” Khinh người quá đáng! Bọn họ quả thật là đang khinh người quá đáng !"