Trên mặt hiện lên hai rặng mây đỏ, Sở Kiến Mặc hít thật sâu một hơi, nhịn xuống ngượng ngùng, nín thở, nhét vào một ngón tay, thăm dò vào trong huyệt khẩu, muốn lấy viên ngọc trai kia ra.
Tiểu huyệt mềm nhỏ vô cùng mẫn cảm, ngón tay cứng rắn vừa đụng vào, thịt huyệt non mềm lập tức hút lấy, bao bọc vặn mút ngón tay.
Làm lơ cảm giác kỳ quái trong đường hầm, ngón tay y đột nhiên đâm sâu, sờ đến hạt châu trơn nhẵn, ngón tay cong lên dùng sức móc ra.
Tinh dịch trắng đục trong đường hầm nháy mắt tìm được cửa ra, trộn lẫn với dâm thủy tanh mặn, tranh nhau tràn ra khỏi tiểu huyệt co rút, làm chiếc quần lót y đặt ở dưới ướt đến rối tinh rối mù.
Trong không khí vắng vẻ, bỗng nhiên truyền ra một tiếng thở dốc, đáng tiếc lực chú ý của Sở Kiến Mặc tập trung tại hạ thể, không có chú ý tới.
Dọn dẹp sạch sẽ tiểu huyệt bị rót đầy chất lỏng dính nhớp, cởi áo cưới, thay tang phục màu trắng, Sở Kiến Mặc mới cầm lấy viên ngọc trai nhét trong tiểu huyệt lên kiểm tra.
Lúc này y mới phát hiện, đó là một viên ngọc trai rất lớn, hạt đầy đặn, màu sắc trắng sáng, vừa nhìn là biết trị giá xa xỉ.
Xem ra y đoán cũng không sai, con ma kia xác thật sống trong nhung lụa, gia thế hậu đãi.
Bĩu môi, y cũng không ghét bỏ, bỏ viên ngọc trai vào túi tiền bên người.
Y sẽ không làm khó tiền bạc đâu.
Chờ nghi thức ngoài sảnh chính kết thúc, tiến người thân khách khứa đều rời đi, Sở Kiến Mặc mới bị đưa đi gặp mẫu thân của Lâu Trường Sinh, bà là mẹ chồng tương lai của y, là đương gia hiện tại của Lâu gia, Lâu lão phu nhân.
Mặt mày lão phu nhân nghiêm túc, tư thái đoan chính, tuy rằng bộ dáng thướt tha đã qua rồi, vẫn có thể từ đừng nét trông thấy được mỹ lệ lúc xưa.
Bà bỏ đi khoác bên ngoài bào thượng hỉ phục, ăn mặc một thân tố sắc quần áo, ngồi ở chỗ kia, biểu tình thoáng có mỏi mệt, tuy rằng không có hiển lộ ra thống khổ, nhưng là đáy mắt lại có loại không gì đáng buồn bằng tâm đã chết chết lặng.
Nhìn thấy một thân tang phục màu trắng của Sở Kiến Mặc, thoáng lộ ra một chút thần sắc vừa lòng, cũng không nói thêm gì với y, chỉ bảo y đi nghỉ ngơi trước, bắt đầu từ tối nay, mãi cho đến khi hạ táng, mỗi ngày vào buổi tối y đều đến túc trực bên linh cữu trượng phu, sau đó để cho y rời đi.
Lúc ra cửa Sở Kiến Mặc nhịn không được quay đầu lại nhìn bà một cái, chỉ thấy bà lẳng lặng mà ngồi ghế trên, tư thế không thay đổi chút nào, trên mặt không có biểu cảm, hai mắt trống rỗng, nhìn vào một điểm trong không khí, giống như Lâu Trường Sinh qua đời, bà cũng đã đi theo, cả người đều bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Ban đêm, vừa qua giờ Tuất, cuối cùng trời cũng mưa, sự ngột ngạt oi bức trong cả ngày nay như dịu lại, hạt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp trên mái nhà.
Sở Kiến Mặc mở cửa phòng, y tuân theo lệnh của lão phu nhân đi về phía linh đường, đến đó túc trực bên linh cữu của người chồng đã chết chưa từng gặp mặt.
Bên ngoài tối đen như mực, y mặc đồ tang màu trắng, xách chiếc đèn lồng u ám nhẹ nhàng bước đi trên hành lang yên tĩnh như một hồn ma, may mà không có ai ở đây không thì chắc sẽ lên cơn đau tim rồi chết vì sợ.
Đi qua mấy hành lang, vòng qua mấy cái cửa thùy hoa, cuối cùng Sở Kiến Mặc cũng đến sảnh chính.