Chuyện Chương Du gặp cô làm thuyết khách, Hạng Mỹ Cảnh không định nói với Phương Tuân Kiệm. Một là cô không muốn nhảy việc, hai là cô biết trong lòng Phương Tuân Kiệm không thích Phương Tử Du, cô không muốn mình chạy tới trước họng súng của anh.
Trên đường về, Diêu Bội Bội gọi điện nói muốn gặp cô.
Cô nàng không chịu đến chung cư, mà hẹn gặp ở một quán cafe cách khu chung cư không xa.
Diêu Bội Bội là con gái của người cậu họ xa, nhỏ hơn cô năm tuổi, sắp học xong năm thứ ba, chuẩn bị lên năm tư đại học, hai chị em khá thân thiết.
Năm cô mười tuổi, cha cô bị ảnh hưởng bởi khủng hoảng tài chính Hồng Kông mất sạch gia sản, không chịu nổi cú sốc này đã nhảy lầu tự sát, mẹ bán hết mọi thứ còn lại nhưng vẫn không đủ để trả nợ, trong lúc bất đắc dĩ đành lén đưa cô tới nhà cậu họ ở Tam Á. Mười tuổi mất cha, và không còn gặp lại mẹ nửa. Cậu họ luôn an ủi cô, nói sẽ có ngày mẹ quay lại tìm cô, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ rằng, mẹ sẽ không bao giờ quay lại nửa, bởi vì vào buổi tối trước khi rời khỏi Hồng Kông, cô nhìn thấy bình thuốc chuột trong bếp.
Cô không trách mẹ vì đã nhẫn tâm vứt bỏ mình, đối với một người phụ nữ được nuông chiều từ nhỏ, ngay cả bao nhiêu tiền một cân gạo, một lít dầu cũng không biết mà nói, việc mất đi sự bảo vệ của người chồng, mất đi chổ dựa của tiền bạc, lại còn phải cõng trên lưng một món nợ không cách nào trả hết, phải tiếp tục sống là một việc quá đỗi khó khăn với bà.
Nguồn thu nhập duy nhất của nhà cậu họ là từ việc kinh doanh quán nướng nhỏ bên bờ biển, sự xuất hiện của cô rõ ràng đã tăng thêm gánh nặng trong cuộc sống của họ. Nhưng cũng may, dù là mợ hay cô em họ Diêu Bội Bội, đều rất nhiệt tình thật lòng khi đồi xử với cô, Cô sống ở nhà cậu khoảng tám năm, cho tới khi thi đỗ đại học, cuối cùng dựa vào học bổng và tiền đi làm thêm để tự nuôi sống bản thân mình.
Diêu Bội Bội đợi Hạng Mỹ Cảnh ở quán cafe nữa tiếng đồng hồ. Bởi vì mẹ cô bé là người gốc Nam Á, nên da Diêu Bội Bội không được trắng lắm, nhưng thân hình cô bé khá đẹp, từ trên người cô bé toát ra sự tự tin tuyệt đối, vô cùng hấp dẫn người khác. Thấy Hạng Mỹ Cảnh đến, cô bé kích động tới mức suýt thì nhảy lên ôm chầm lấy chị.
Hạng Mỹ Cảnh biết rõ lí do cô em tìm mình, kéo Diêu Bội Bội ngồi xuống, hỏi thẳng luôn: " Lần này là vì sao?".
Diêu Bội Bội chớp chớp đôi mắt được kẽ tỉ mĩ màu xanh ngọc nhìn Hạng Mỹ Cảnh: " Chị, em muốn đi du lịch Châu Âu với bạn".
Phản ứng đầu tiên của Hạng Mỹ Cảnh là hỏi: "Bạn trai hay bạn gái?".
Diêu Bội Bội nhấn mạnh: " Đương nhiên là bạn gái rồi !Sao có thể đi cùng bạn trai chứ?Đến bây giờ em còn chưa có bạn trai mà !Em sắp biến thành quái vật trong trường đại học rồi ! Chị không biết đâu, cứ cuối tuần là em ở lì trong phòng kí túc xem phim truyền hình dài tập,vì hễ thò mặt ra ngoài sẽ bị những đôi tình nhân giẩm chết ngay trên đường".
Hạng Mỹ Cảnh thấy cô em miêu tả với vẻ mặt hết sức sinh động, không kìm được bật cười, giơ tay gí vào mũi em: " Em ấy.Đã nói chuyện du lịch với cậu mợ chưa?".
Diêu Bội Bội cũng thẳng thắn thừa nhận: " Đương nhiên là chưa. Có phải chị không biết bố mẹ em cổ hủ thế nào đâu, nếu không phải chị ở đây,thì chắc chắn họ không chịu cho em tới đây để học đại học, chứ đừng nói tới việc đi du lịch ở một nơi xa xôi như Châu Âu !".
Hạng Mỹ Cảnh cố ý hỏi: "Vậy là em muốn chị giấu bố mẹ giúp em à?".
Diêu Bội Bội cuống lên: "Không chỉ riêng chuyện đó. Giờ em vẫn là sinh viên nghèo, chị hãy chi viện thêm cho em về mặt kinh tế đi".
Hạng Mỹ Cảnh hỏi: "Đi bao lâu? Những nước nào? Đã chuẩn bị được gì rồi? Dự toán của em là bao nhiêu?.
Diêu Bội Bội trả lời từng mục một.
Hạng Mỹ Cảnh thấy cô bé giải thích tường tận, cũng muốn để em có cơ hội được ra ngoài va chạm thêm, nên nhận lời: "Ngày mai chị sẽ chuyển tiền cho em".
Diêu Bội Bội vui sướng ôm chị hôn một cái, xong xách túi đồ ăn vặt rất lớn dưới đất lên nói muốn tới thăm căn hộ của chị.
Buổi sáng Hạng Mỹ Cảnh phơi bộ đồ ngủ của Phương Tuân Kiệm ngoài ban công, nên đâu dám để Diêu Bội Bội tới chơi, huống hồ Phương Tuân Kiệm khi đến thường không báo trước, mặc dù khả năng anh đến liên tiếp hai tối liền là rất nhỏ, nhưng cô cũng không muốn mạo hiểm. Thế là cô đành phải đón nhận tấm lòng của Diêu Bội Bội, nhưng lại nói: "Không còn sớm nữa, chị đưa em về trường".
Diêu Bội Bội đã được mục đích của mình, nên cũng chẳng cương quyết đòi lên thăm nhà chị.
Sợ Diêu Bội Bội đổi ý, cô vẫy một chiếc taxi, đứng nhìn theo cho tới khi chiếc xe ấy đến tận cuối con đường mới yên tâm.
Hạng Mỹ Cảnh không ngờ Dung Trí Hằng mượn cô chiếc khăn lụa lại có thể gây một chuỗi liên tiếp những chuyện khác sau này.
Đối với cô mà nói chiếc khăn lụa ấy mặc dù giá không hề rẻ, mất đi cũng cảm thấy hơi tiếc, nhưng dù sao không quá quý trọng, không đến nỗi khóc nghiêng trời ngã đất hoặc trong ngóng Dung Trí Hằng sẽ mang trả lại
Nhưng rõ ràng suy nghĩ của cô hoàn toàn khác với suy nghĩ của nhà họ Dung, vì vậy sau khi cuộc họp thường lệ kết thúc, Dung Ngọc Lan giữ cô lại, đồng thời rút từ trong túi ra một chiếc hộp hình chữ nhật khá tinh xảo, đầu tiên cô nghĩ đây là phần thưởng cho thời gian làm việc vất vả gần đây của mình, càm ơn xong cũng không định bóc ra ngay trước mặt Dung Ngọc Lan.
Nhưng nhìn thấy nụ cười của Dung Ngọc Lan hôm nay rất khác thường, cô rất giỏi trong việc suy nghĩ và phân tích, lập tức phát hiện ra điều bất bình thường kia, quay người lại đi tới trước mặt Dung Ngọc Lan, cười nói:
- Nhận được quà, có phải em nên có được vinh hạnh mời chị cùng dùng bữa tối nay không?.
Dung Ngọc Lan cười rất tươi, nhắc nhở cô:
- Em còn chưa mở ra xem là gì mà?.
Cô nghe lời bốc quà, khi mở hộp mới biết là một chiếc khăn lụa màu trắng và màu lông lạc đà làm nền, được điểm xuyến hoạ tiết màu cam. Cô gần như hiểu ra ngay, lập tức giải thích:
- Hôm kia em có gặp Dung tiên sinh ở khách sạn, có lẽ chiếc khăn buộc tay của em có ích cho ngài ấy.
Cô tin Dung Ngọc Lan đã biết chuyện, vì vậy mới không giải thích dài dòng.
Dung Ngọc Lan vẫn cười nhìn cô, nói:
- Chiếc khăn ấy đúng là đã giúp ích rất nhìu cho Yan.
Cô nhớ lại trong bữa tiệc tối hôm đó, Phùng Nghệ Nhân đã cuốn chiếc khăn đó trên cổ tay mình, nhưng cô không dám mạo muội hỏi Dung Ngọc Lan tại sao Phùng Nghệ Nhân lại làm như thế.