Rõ ràng Dung Ngọc Lan cũng không định nói cho cô biết nguyên do, chỉ hỏi:
- Victor nhờ chị chọn giúp, có thích không?.
Cô hiểu món quà này tất phải nhận, gật đầu đáp:
- Rất thích.
Dung Ngọc Lan cũng gật đầu.
Cô cảm thấy có lẽ Dung Ngọc Lan có chút hiểu lầm với quá trình xuất hiện của chiếc khăn đó, nên bỗng bối rối, nhưng không giải thích, càng giải thích lại càng thêm rắc rối, cân nhắc một lát, đành nhượng bộ, nói với Dung Ngọc Lan:
- Orchid, nếu không còn việc gì khác, em ra ngoài trước.
Dung Ngọc Lan không chịu tha cho cô đi dể dàng như thế, hỏi với giọng trêu chọc:
- Biết quà không phải do chị tặng, nên không ăn tối nửa phải không?
Lúc này cô đã hoàn toàn lấy lại được bình tĩnh, cười đáp:
- La Finca được không?
Dung Ngọc Lan vừa gật đầu vừa nói:
- Đặt thêm một chỗ nữa nhé.
Cô giật nảy mình bởi câu nói hết sức điềm tĩnh đó của Dung Ngọc Lan, chớp chớp mắt một cách không tự nhiên.
Dung Ngọc Lan thấy mặt cô thoáng đỏ ngượng nghịu, bật cười:
- Là Joe có việc riêng nhờ em giúp.
Đã lâu rồi cô không có cảm giác an toàn thế này, từ văn phòng Dung Ngọc Lan quay về phòng riêng của mình rồi mà vẫn thấy tinh thần không tập trung.
Kiều Kiều pha một cốc cafe bưng lại cho cô, thấy nhãn hiệu trên chiếc hộp khăn đặt trên bàn, bất giác reo lên:
- Orchid thật hào phóng.
Cô không muốn bị người khác phát hiện ra thêm điều gì, giục Kiều Kiều đi chuẩn bị tài liệu cho công việc vừa được phân công. Đợi Kiều Kiều ra ngoài rồi, cô lập tức với tay đút chiếc hộp ngăn kéo, nhưng do không cẩn thận làm đổ cốc cafe, dung dịch nóng rẫy đó nhanh chóng chảy lên chiếc hộp. Cô vội vàng dựng chiếc hộp lên, cafe đổ trên bàn tràn sang một bên, cuối cùng mới cầm chiếc hộp, mở nắp hộp ướt rượt ra, chiếc khăn lụa bên trong đã ướt quá nữa, màu cafe trở thành màu thứ tư trên chiếc khăn, khiến cô có cảm giác nó thật đặc biệt.
Khi mang chiếc khăn vào nhà vệ sinh giặt cô vẫn thấy buồn vì sự vụng về của mình. Chiếc khăn này đắt hơn chiếc cũ của cô rất nhiều, cho dù không muốn dùng, nhưng cũng có thể tìm cơ hội để tặng cho ai đó không cùng công ty làm quà cũng tốt, giờ bị giặt thế này, đành giữ lại mà thôi.
Kết quả là gặp Chu Lệ Lệ trong nhà vệ sinh.
Chu Lệ Lệ vào ngành trước Hạng Mỹ Cảnh, nhưng lại sau Tiền Mẫn, là một trong năm giám đốc khách hàng cao cấp của công ty. Trong Bảo Nhã người cô không thcih1 nhất chính là Chu Lệ Lệ. Không giống với Tiền Mẫn, Tiền Mẫn là kiểu người đôi khi thẳng thắn cay nghiệt tới mức còn chẳng buồn giữ cả vẻ mặt hoà nhã với đồng nghiệp, nhưng Chu Lệ Lệ thì khác, Chu Lệ Lệ thường xuyên cười nói ngọt ngào trước mặt bạn nhưng sau lưng lại lén đâm bạn một dao. Trước kia cô từng chịu thiệt hai lần, nên đôi khi không muốn hợp tác với Tiền Mẫn hay đứng cùng đội với Chu Lệ Lệ.Chu Lệ Lệ lại cho rằng đằng sau cô có cây cao bóng cả Lâm Hoài Sương che chở, sau này chỉ việc ngồi hưởng phú quý, nên thường xuyên muốn tiếp cận làm quen với cô, lúc này lại gặp cô đang giặt khăn trong nhà vệ sinh, lập tức bắt chuyện:
- Theresa, bạn trai cô đối với cô thật tốt, chiếc khăn này là phiên bản giới hạn số lượng, vừa ra được một tuần. Tối qua đi shopping, người bán hàng nói cả thành phố chỉ có ba chiếc, hơn nữa đều được khách hàng đặt trước cả rồi.
Hạng Mỹ Cảnh đã bị đẩy lên lưng hổ khó xuống, đành thản nhiên đón nhận sự ngưỡng mộ đó, nói:
- Nguồn hàng ở Châu Âu tương đối đầy đủ hơn.
Chu Lệ Lệ không dễ dàng tha cho cô như thế, hỏi:
- Sao vừa rồi không thấy cô thắt?
Cô đành nói dối:
- Vừa mới được gởi đến.
Chu Lệ Lệ nhìn thấy chiếc khăn bị cô vò cho nhăn nhúm, hít ngược một hơi đầy tiếc nuối.
Cô có cảm giác càng ở cạnh Chu Lệ Lệ lâu sẽ càng nảy sinh nhiều vấn đề, đành vội vàng vắt khô khăn, nói một câu:
- Vừa rồi không cẩn thận làm đổ cafe vào.
Sau đó ra khỏi phòng vệ sinh, bị chiếc khăn lụa đáng chết quấn lấy khiến cả nửa buổi sáng cô không thể tập trung tinh thần làm việc. Mười một giờ rưỡi, Âu Na vừa kết thúc kì nghỉ phép quay lại làm việc tới tìm cô ăn cơm.
Mặc dù hai mươi năm gần đây tập đoàn Hoa Hạ mới chú trọng tới phát triển thị trường trong nước, nhưng Dung Hoài Đức là người có tầm nhìn xa trông rộng, cuối những năm chín mươi ông đã mua mảnh đất trong khu vực đắt địa nhất thành phố và cho xây dựng toà nhà độc lập này. Từ tầng một tới tầng sáu là các gian hàng của tung tâm thương mại Hạ Nhật, một công ty con thuộc tập đoàn chiếm lĩnh, mười mấy công ty con khác với quy mô lớn nhỏ khác nhau lần lượt được phân bổ từ tầng bảy tới tầng ba mươi chín của toà nhà. Bảo Nhã ở tầng mười chín, mà nhà ăn nội bộ của tập đoàn lần lượt được bố trí ở các tầng mười, mười sáu, hai mươi mốt, ba mươi và ba mươi lăm.
Mỗi nhân viên đều có thẻ cơm, tuỳ vào chức vụ khác nhau mà hạn mức trong thẻ cơm cũng khác nhau, nhà ăn ở những tầng khác nhau cũng có mức chi phí khác nhau. Hạng Mĩ Cảnh thường ăn ở tầng mười sáu hoặc tầng hai mươi mốt, nếu Dung Trí Dật ngồi ở tầng ba mươi bảy uống trà đọc báo rồi rãnh rỗi uy hiếp bắt cô phải lên tầng ba mươi lăm ăn cơm cùng, thì thường cô sẽ bỏ tiền túi của mình ra để mời Dung Trí Dật xuống nhà hàng ở tầng dưới ăn sandwich. Không phải vì thẻ cơm của cô chỉ đủ để quẹt hai lần ở tầng ba lăm là sẽ bị khoá, mà vì cô cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với Dung Trí Dật.
Hạng Mĩ Cảnh cùng Âu Na lên tầng hai mươi mốt. Bếp trưởng của nhà ăn ở tầng này là người Quảng Đông, nên khẩu vị cũng như cách nấu ăn khiến Hạng Mĩ Cảnh rất thích, đặc biệt trưa nay có món gà luộc và đậu phụ nhồi thịt, tâm trạng vốn đang nhờn nhợn của cô lập tức được những món ăn hấp dẫn này làm dịu đi rất nhiều.
Âu Na là đồng hương với Cao Triển - bạn trai hồi học đại học với Hạng Mĩ Cảnh, hai người từng gặp nhau ở đại học nhưng không thân thiết lắm, sau đó tốt nghiệp, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Hạng Mĩ Cảnh lại vào ngành này làm, và phát hiện ra mình là đồng nghiệp với Âu Na. Về mặt nghiệp vụ Âu Na khá xuất sắc, nhưng lại thiếu khả năng tổ chức, nên hiện tại đang là cấp dưới của Hạng Mĩ Cảnh.Hai người có quan hệ khá thân thiết ngoài công việc, Âu Na là kiểu người không câu nệ tiểu tiết, vì vậy giửa bọn họ gần như không có khoảng cách hay phải giữ kẽ với nhau. Lần này Âu Na nghỉ phép về thăm nhà ở Phúc Kiến, bị bố mẹ ép đi xem mặt. Trong thâm tâm Âu Na không thích phương thức giao tiếp đó, nhưng không thể cãi lời người lớn, cuối cùng cũng xong việc thở phào nhẹ nhõm quay về, miệng nói tía lia như súng liên thanh, kể về những câu chuyện xảy ra trong những lần gặp mặt đầy li kì của mình.
Hạng Mĩ Cảnh nghe Âu Na kể về những việc tào lao và cả những lo lắng không cần thiết của bố mẹ, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, cố gắng không ngắt lời bạn, để bạn có cơ hội được xả.
Âu Na nói một tràng xong mới thấy Hạng Mĩ Cảnh rất trầm lặng.Âu Na ngừng hai giây, sau đó chuyển sang một đề tài không liên quan:
- Khi về mình có gặp Cao Triển, cậu ấy mới kết hôn tháng trước.
Rõ ràng Hạng Mĩ Cảnh sững lại, cảm thấy mới chỉ có bốn năm trôi qua, mà cái tên Cao Triển đã trở nên vô cùng xa lạ với cô.
Âu Na vội nói tiếp:
- Cậu ấy ít nhất là phải lên ít nhất là ba mươi cân, mắt mũi sắp díu cả vào nhau rồi.