Cao thủ! Ông lão mù diễn luyện Long Hổ song hình của Hình Ý Quyền này tuyệt đối phải là một cao thủ. Trong lòng Lưu Uy sau khi nhìn ông lão mù biểu diễn quyền pháp, lập tức liền nghĩ ngay như thế.
Một tiếng khen của Lưu Uy cất lên, thanh âm vang dội, làm cho đám người đang đứng xung quanh thân thể chợt run lên, tất cả không hẹn mà đồng cũng hướng Lưu Uy nhìn lại, nhãn thần nhìn Lưu Uy trông giống như nhìn một con khỉ đang ở trong vườn bách thú!
“ La gì mà la! Ngươi tự mình hiểu được bao nhiêu về quyền pháp? Hiểu được công phu Trung Quốc? Ngu ngốc!” . Nam tử cô nương đứng xem luyện quyền hướng mắt về Lưu Uy, khinh khỉnh nói.
Bị mọi người nhìn chằm chằm mà Lưu Uy vẫn không có một chút cảm giác xấu hổ. Quyền pháp của ông lão mù, quả thật đã đạt tới cảnh giới cao thâm. Hay thì là hay, không hay thì là không hay. Quyền pháp ông lão mù đánh ra đặc sắc, tự mình cảm thấy đáng tán thưởng, không có gì phải mất mặt.
Ông lão mù dường như cũng nghe thấy tiếng kêu tán thưởng của Lưu Uy, cái lưng gù cũng có chút chấn động, khí thế sắc bén của quyền pháp cũng dần dần giảm xuống, trở nên từ từ bình thản, động tác của ông già mù càng lúc càng chậm, cuối cùng thu thế, ngừng diễn luyện.
“Các vị hương thân phụ lão, lão hủ lần đầu đến đây, lộ phí đã hết. Ở đây đánh một lộ quyền, mong các vị hảo tâm cho một ít…”
Đánh xong bài quyền, ông già mù cầm một cái tô màu trắng, khập khiễng đi tới phía mọi người đang đứng xem xung quanh, đưa cái tô ra, hiển nhiên là muốn xin ít tiền. Tuy xin tiền, nhưng thần tình của ông lão không có một chút khúm núm khẩn cầu, rất chi bình thản.
Lưu Uy nhìn thấy thần tình của ông lão mù, gật gật đầu, âm thầm nghĩ: “Luyện quyền bán nghệ, dựa vào chính bản lãnh của mình để kiếm tiền, đích thực là chuyện bình thường. “
Dường như ngay lúc ông lão bắt đầu cầm cái tô, đám người đứng xem đã tản đi hơn phân nửa, vài người còn lại nghe ông lão mù nói, không đợi đến khi ông lão mù đi tới trước mặt mình, cũng đều bỏ đi như không có chuyện gì. Chốc lát, chung quanh chỉ còn lại mỗi một mình Lưu Uy.
Chứng kiến cảnh này, Lưu Uy không nhịn được thở dài lắc đầu.
Một người tàn tật mắt mù, cho dù cái gì cũng không làm được, toàn thân áo quần đều rách nát, ngồi trên mặt đất, trước mặt là một cái tô đựng cơm, cũng đã có vài người khách qua đường cho ít tiền. Ở đây, ông lão mù bỏ công ra diễn quyền, cuối cùng một xu cũng không có. Lưu Uy không khỏi cảm than rằng lòng người khó biết.
“Lão bá, ở đây thì không có nhiều lắm…Quyền pháp của lão bá không chỉ chừng này tiền là xem được…Ở đây có ít tiền, coi như bằng hữu giang hồ tặng ông có được không!?”
Nhìn ông lão mù đang đi tới phía mình, Lưu Uy móc trong túi ra được một ít tiền, bỏ vào trong tô đựng cơm của ông lão mù.
Ông lão mù nghiêng đầu, vươn một tay ra, thò lấy nhận nắm mấy tờ tiền nhỏ, môi khe khẽ mấp máy hai ba lần, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ chậm rãi gật đầu.
------------------------
Tiêu tán hết tiền nhưng Lưu Uy ngược lại tâm tình hết sức sung sướng, tiệm KFC hắn đang làm thêm nằm gần quảng trưởng, hắn nhanh chóng đạp xe đi tới, sau khi khóa xe xong thì liền đi vào trong tiệm.
"Tiểu Lưu, ngươi đã đến rồi. Vào phía sau thay quần áo ngay đi!"
Trong khoảng giờ này khách vào tiệm không nhiều cũng không ít. Chủ tiệm KFC này là một thiếu phụ hơn 30 tuổi, họ Lý. Nhìn thấy Lưu Uy đến thì nhanh nhẩu cười bảo Lưu Uy vào sau tiệm thay quần áo. Mặc dù thời gian bắt đầu làm việc của của Lưu Uy là 2 giờ chiều, nhưng hắn thường tới làm sớm một chút. Cuối tháng khi tính toán tiền công, chủ tiệm cũng thường tính thêm cho hắn một chút.
Sau khi thay xong quần áo, Lưu Uy đi tới sảng trước bắt đầu làm việc.
“Tiểu Kỳ! Cậu tới sớm quá hả? Để mình thay thế cậu ngay. Lui sau nghỉ ngơi một chút đi.”
Giờ phút này tại tiền sản là một mỹ nữ có nét đẹp thuần khiết, tóc tết bờm ngựa. Cô gái này tên là Vương Mộng Kỳ, là sinh viên của trường đại học gần đó, cũng làm thêm tại tiệm KFC này vào ngày Chủ Nhật. Lưu Uy và cô gái này cùng làm với nhau được vài tháng, bây giờ đã rất quen với nhau, quan hệ hai bên bình thường cũng giống như là bạn bè.
“Tốt lắm, vừa rồi hơi bận rộn một trận mà bạn còn chưa tới, đều là ta một mình ứng phó đó!” Vương Mộng Kỳ làm vẻ mặt cố ý khoa trương, hướng về phía Lưu Uy cười ngọt ngào, nhường vị trí của mình cho Lưu Uy. Lưu Uy cũng hì hì cười, tiếp nhận phần công việc tiếp theo.
Từ giữa trưa đến ban đêm, trong tiệm cũng là chỉ bận rộn một chút, còn thời gian khác cũng tương đối rãnh rỗi. Trong thời gian đó nữ nhân viên của tiệm thì tụ tập nói chuyện phiếm. Lưu Uy và Vương Mộng Kỳ không nói chuyện với nhau nhiều, trừ những khi tán gẫu một chút, thời gian còn lại Lưu Uy chuyên tâm tập trung nghiên cứu ý nghĩa của Thù Hình Đồ.
“Bức thứ hai Mãnh Hổ Hạ Sơn (Hổ dữ xuống núi), ẩn chứa khí thế vô cùng bá đạo. bức thú ba là Mãnh Hổ Thượng Sơn (Hổ dữ lên núi) , hào khí rõ rệt, là một loại biến hóa khác…”
8 giờ tối, sau khi một nhóm làm thêm và nhân viên khác đến thì cũng là lúc Lưu Uy và Vương Mộng Kỳ kết thúc giờ làm việc.
“Chào nhé. Hẹn Chủ nhật tuần sau!”
Ra khỏi tiệm KFC, Vương Mộng Kỳ vẫy vẫy tay với Lưu Uy chào tạm biệt. Trường học của cô gần trung tâm thành phố, đi xe buýt qua hai trạm là đến. Lưu Uy thì phải mất hơn nửa giờ xe đạp thì mới về được tới trường.
Thành phố J cũng không phải là một đô thị lớn, đi từ trung tâm thành phố ra vùng phụ cận cũng không có bao nhiều con đường. Từ tiệm KFC đi về trường Lưu Uy chỉ mỗi một con đường trước khi vào phải qua một đoạn hẻm dài và hẹp. Ban đêm quay về trường học, trên đường hẻm cũng không có đèn đường, ít nhiều cũng thấy bất tiện.
“Qua khỏi đoạn này, trước mặt sẽ có đèn đường.”
Xe đạp của Lưu Uy đang tiến vào đoạn đường vừa dài vừa hẹp.
Chính ngay lúc này, Lưu Uy có trong ngực mình có cảm giác đến lạnh cả người. Trong lòng vừa động, vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy xuất hiện hai bóng đen sau mình không xa. Nhìn về phía trước thì thấy cuối đoạn đường hẹp cũng có xuất hiện vài bóng người.
“Đường này thường ít có người đi, mấy người này không lẽ vì mình mà đến?”
Lưu Uy trong lòng cảm thấy chút khẩn trương, chân vội vàng đạp xe nhanh hơn, làm cho tốc độ xe nhất thời tăng thêm ba phần. Một khi qua khỏi đoạn này đến đoạn đường sáng, người đông hơn thì những gã kia cũng không dám coi thường vọng động nữa.
Nhưng ngay tại lúc này, một âm thanh vang lên, Lưu Uy cảm giác chiếc xe đạp đang ngồi như vướng vào vật gì, “cang” một tiếng ngay lập tức ngã liền. Lưu Uy thầm la một tiếng “Không hay”, thân thể thuận hướng lăn luôn tới trước, rơi xuống mặt đất mà không bị thường tổn gì. Ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy chỗ lúc nãy có chắn ngang một cái thùng rác, chính mình lúc nãy trong bóng tối đã không nhìn rõ, đâm luôn xe vào cái thùng này, làm cho mình và xe đạp đều ngã ra.
Trong lòng than một tiếng, Lưu Uy biết phiền toái ngày hôm nay muốn tránh cũng không được.
“Mẹ kiếp, cái chỗ quỉ quái đen thui này, ngay cả muốn đánh người cũng không thấy rõ, không may cho mày, cha mày, dám đánh huynh đệ của bọn tao.”
Một tiếng gầm gừ, mấy tên đứng hai bên con đường hẹp bước nhanh lại gần phía Lưu Uy. Lưu Uy nhìn thoáng qua thấy đám này có khoảng mười mấy tên. Trong bóng tối, chỉ thấy tên đi đầu có tóc màu vàng, những tên còn lại có mấy tên tóc ngang vai, nhìn dáng bước đi hẳn là một đám du côn. Hiển nhiên, bọn này là dân du thủ du thực đầu đường.
“Là Tôn Cường bảo bọn mày tới sao? Hắn thật to gan, chẳng lẽ không sợ làm hủy hoại danh tiếng gia đình sao chứ?
Trong phút chốc, Lưu Uy nghĩ ngay bọn người này là do Tôn Cường gọi tới phục thù mình. Lưu Uy chớp mắt một cái, từ từ hỏi, trong giọng nói mang theo một tia uy hiếp.
“Nói nhảm, chúng tao chỉ là thích đánh người. Anh em, nhào vào cho nó một trận đi!”
Tên tóc vàng không thèm quan tâm đến sự uy hiếp của Lưu Uy, mười mấy tên du côn khác cũng nhằm Lưu Uy nhào tới, tên du côn đầu tiên cao lớn hung hăng hét một tiếng, vung nắm đấm nhằm ngực Lưu Uy thoi tới. Mấy tên đứng phía sau Lưu Uy cũng vung tay, khoát chân hướng lưng Lưu Uy đánh tới.
“Muốn chết!”
Một đám người nhào lên động thủ làm cho Lưu Uy tuy tính tình hiền lành cũng không khỏi nổi giận. Quả nhiên lần này Tôn Cường bất kể tất cả, miễn sao đánh cho được mình để hả giận. Đám du côn này cước bộ hư phù (bước chân yếu ớt), trên tay cũng không có chút công phu nào, nhưng lại nhiều người, lại đồng thời mà lên nên Lưu Uy cũng không dễ đối phó.
Chân nhảy một bước, Lưu Uy đã vọt ngay tới trước ngực tên du côn cao lớn, không né không tránh, “rầm” một tiếng tay quyền đã đấm trúng ngực hắn, cú đánh làm cho hắn phải văng lui bốn, năm thước.
Ngay lúc đó, Lưu Uy đột nhiên xoay người ra sau, hai chân như chớp đá ra hai cái, hai tên du côn gầy gò phía sau lập tức ngã lăn ra. Trong ba chiêu ngắn ngủn, ba gã du côn đã bị đánh văng. Trong lúc nhất thời, mấy tên du côn còn lại bị Lưu Uy chấn nhiếp, thân hình tự nhiên chuyển động chậm lại.
Những động tác này của Lưu Uy đều là động tác cơ bản của Bát Cực Quyền, Lưu Uy đã luyện tập ngàn lần vạn lần, sớm đã vô cùng thuần thục. Tốc độ và lực lượng của hắn, mấy tên du côn này còn xa mới theo kịp. Ba chiêu này thế lớn lực mạnh, nhất thời thu được kết quả kỳ diệu.
Nhưng mà Lưu Uy đánh liền ba chiêu, một hơi dốc ra, thân thể cũng chậm lại nửa phần. Nếu đánh tiếp chiêu sau thì uy lực cũng giảm xuống không ít.
“Không thể để bọn chúng vây quanh, phải phá vòng vây ra ngoài.” Tay quyền Lưu Uy liên tục huy động, ngăn chặn đòn tấn công của mấy tên du côn, mày chau lại, thầm nghĩ.
“Tên này cứng thật, anh em, xông lên đánh cho nó tàn phế đi!”
Giao thủ trong chốc lát, ba tên đàn em đắc lực của mình bị Lưu Uy đánh ngã, tên tóc vàng nhất thời không nhịn được nữa, liền móc trong túi ra con dao dài bốn tấc, nhằm vùng bụng Lưu Uy đâm tới.
Lưu Uy vừa mới hai quyền đánh lui một tên du côn, đang muốn xoay người chạy đi, đột nhiên cảm thấy trước người xuất hiện một đạo ánh sáng, một con dao chớp lóe nhanh như điện nhằm hướng mình đâm tới. Trong thời khắc mấu chốt, Lưu Uy cả kinh, lông tơ toàn thân “rặc” một tiếng dựng đứng cả lên, thân hình trong lúc bối rối chợt chuyển, làm cho con dao đâm xẹt qua phía bên trái thân hình, cánh tay bên trái liền xuất hiện một vệt máu dài ba phân.
Cùng lúc đó, hai tên đứng bên phải cũng móc ra hai cây trường côn, nhằm đầu Lưu Uy mà giáng xuống.
Một đám người không có công phu trên tay, nhưng dùng vũ khí, nhất thời bức cho Lưu Uy phải bối rối luống cuống.
Lưu Uy lúc này bụng lại trúng thêm một dao, mở ra một đường máu dài, máu tươi đầm đìa. Chỉ là vết thương mới cắt đứt vào da chưa sâu, nhưng mà sau lưng Lưu Uy cũng đã dính hai côn.
“Quyền lộ trong quốc thuật, dù sao cũng không phải là đả pháp, không có chiêu thức đối địch cụ thể, uy lực phải giảm đi. Mấy tên du côn này phản ứng năng lực không bằng mình, nhưng cầm vũ khí trên tay lại tạo ra uy hiếp lớn như thế này. Nếu ta biết đả pháp của quốc thuật, sẽ không bị như thế này.”
Giờ phút này trên trán Lưu Uy đã đổ mồ hôi. Đột nhiên, Lưu Uy nhớ lại ông lão mù ở quảng trường trung tâm, cùng với Long Hổ Song Hình mà ông lão mù đã diễn luyện.
Quyền thế như hổ, thân hình như rồng, nhất chiêu nhất thức uy lực mười phần, chính đó mới là chân chánh quốc thuật đả pháp!
“Xem ra, tối nay, có lẽ ta không còn toàn vẹn mà về.” Lưu Uy trong lòng bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.
“Đi!”
Ngay tại lúc này, phía sau lưng Lưu Uy truyền tới một âm thanh khô khốc nặng nề trầm đục, lại nghe bịch một tiếng, dường như có cái bao bố trên trăm cân bị một người ném đi văng vào bức tường. Cuối cùng là một tiếng “hự” như thể một người vừa bị đánh gục tại chỗ.
Bịch bịch liên tiếp vài cái nữa, Lưu Uy cảm thấy áp lực sau lưng nhẹ hẳn đi, thân hình chợt động liền quay về phía sau nhìn, trong bóng tối thấy một người nhỏ gầy thân hình như quỉ mị (bóng ma), thần tốc xuyên qua xuyên lại giữa mười mấy tên du côn, thân thể như cung, Băng quyền đánh ra như tên, cứ mỗi một quyền là đánh bay một người.
Người đó thân gù, quyền thế khi thì trầm ổn, khi thì linh động, như hổ, như rồng, như ưng, như gấu…Mỗi quyền đều vừa vặn đúng mức, dường như đang tái hiện hình hài hoàn mỹ của các loại mãnh thú…Dường như người kia không còn là một người mà là đã hóa thân thành bách thú (trăm con thú).
Nhìn người như cỏ, đánh người như bước!
Nhìn thấy thân ảnh người gù, hai mắt Lưu Uy rung lên lóe ra hai đạo tinh quang, trong đầu ngăn không cho xuất hiện trong đầu một câu ngạn ngữ thường dùng để tả Hình Ý Quyền.