Lưu Uy không nghĩ đến, cô tổ trưởng xinh đẹp thường không có gì thân thiết với hắn lại chủ động ngỏ ý mời hắn đi ăn cơm, trong lòng có chút sửng sốt. Nhưng Lưu Uy ngay lập tức hiểu ra, Lâm Điệu Đồng có công phu Đài Quyền Đạo không phải là yếu, có niềm hứng thú đối với công phu, lần này mời mình ăn cơm, lẽ tất nhiên là chỉ vì mình đã đánh bại Tôn Cường.
“Được chứ! Nhưng mà cậu phải đợi mình một chút. Mình phải quay về ký túc xá lấy ít đồ vật. “ Lưu Uy quay đầu nhìn lại một chút, thấy mấy bằng hữu chó mèo khi nãy đã nộp bài ra khỏi phòng. Một ít người còn lại trong phòng, chỉ có một số bạn cùng học Bát Cực. Việc mình cùng Lâm Diệu Đồng đi ăn, cũng không lo mấy người bạn này đồn đãi ra. Nghĩ vậy, Lưu Uy gật đầu đáp ứng Lâm Diệu Đồng.
Người bình thường nếu đứng trước mặt Lâm Diệu Đồng đều không khỏi có chút cảm giác tự ti, cho nến có rất nhiều người không muốn tiếp xúc với cô gái này. Bất quá Lưu Uy trong lòng luôn bình thản, không có chút loại cảm giác tự ti này chút nào.
Huống hồ chỉ là một lần cùng nhau ăn cơm thôi, chả phải tình yêu nam nữ gì nên Lưu Uy không có gì phải sợ.
“A! Ký túc xá nam sinh ngươi ở có xa lắm không? Ta đi cùng ngươi một đoạn nhé!”
Nói xong, Lâm Diệu Đồng rút ra cái ví của mình, móc ra một xâu chìa khóa.
“Cám ơn!” Lưu Uy cũng không từ chối, cùng Lâm Diệu Đồng đi ra khỏi phòng. Bên ngoài phòng thi có dựng một chiếc xe hơi màu đỏ, là của Lâm Diệu Đồng. Là đại tiểu thư của Hàn Lâm tập đoàn, Lâm Diệu Đồng ngoài thời gian học còn giúp gia đình quản lý công việc của tập đoàn, buổi tới thì ở lại tập đoàn, đến trường học thì đi cái xe này.
Đoạn đường đi bộ 20 phút, đi xe này chỉ mấy mấy phút.
Khi từ trong xe đi ra, Lưu Uy mới cảm thấy có chút hối hận. Ở bên ngoài ký túc xá có rất nhiều sinh viên biết Lưu Uy, và đương nhiên cũng biết cả Lâm Diệu Đồng. Bọn họ nhìn thấy Lưu Uy từ trong xe của Lâm Diệu Đồng đi ra, đều tò mò chỉ chỉ ngón tay từ phía sau lưng, đơn giản là vì nghi Lưu Uy có cái gì đây!
Đôi lúc, nam sinh viên còn quái đản hơn cả nữ sinh viên, nhất là như trong lúc này khi bọn chúng phát hiện một sinh viên nam tầm tầm thường thường như Lưu Uy bước ra từ xe hơi của một đại tiểu thư.
Lưu Uy tập bát Cực Quyền, lục giác mẫn tuệ, ánh mắt của các nam sinh viên khác chiếu vào lưng hắn, phảng phất như kim châm, rất khó chịu đựng. Lưu Uy cười khổ một tiếng vội vàng bước nhanh lên lầu đi nhanh về nơi ở của mình. Giờ này hầu như không có ai trong ký túc xá. Lưu Uy mở cửa phòng, tùy ý vơ một ít quần áo và cuốn Thú Hình Đồ xong mới đi xuống lầu.
“Ngươi cầm nhiều quần áo như vậy để làm gì?”
Mắt thấy Lưu Uy cầm cái bao ni-lông trong đó đựng khoảng ba, bốn bộ quần áo, thấy cả hai cái quần lót (?), Lâm Diệu Đồng nhíu mày nghi hoặc hỏi.
“Ta tìm được việc làm thêm trong đợt nghỉ đông này, ở lại đó luôn, hôm nay là đem đi trước một ít quần áo thôi!”
Lưu Uy xấu hổ cười, nhét nhét hai cái quần lót xuống dưới. Tự mình mở cửa xe phía sau, quăng túi đồ lên trên băng ghế sau, sau đó mới tới cửa xe trước mở ra, ngồi vào, thuận miệng nào: “Tìm chỗ nào ăn sáng cũng được, nếu không lại qua cơn đói mất!”
Lâm Diệu Đồng cười nổ máy cho xe chạy đi…
Chỗ ăn cơm đúng là không xa, là một tiệm đồ ăn Tây khá ngon. Lâm Diệu Đồng gọi liền mười mấy miếng bít-tết, tất cả phải hơn 1000 đồng. Lưu Uy trong lòng than thở rằng người có tiền thì khí chất lớn, nhưng cũng không làm khách, ăn ngay các món vừa được mang ra để trước mặt.
Lưu Uy phát hiện một đem đứng Bát Cực Thung làm cho sức lực của mình tăng lên không ít. Ăn liền bảy tám miếng bít-tết, hắn mới phát hiện Lâm Diệu Đồng tựa hồ chỉ ngồi nhâm nhi cà phê, chứ không ăn một chút gì.
“Ha ha, ta vì muốn giữ dáng nên buổi sáng không có thể ăn nhiều. Được rồi, một chút thế này cũng không đủ, ta nhớ người luyện võ thì sức ăn rất là lớn. “ Lâm Diệu Đồng chậm rãi khuấy lanh canh ly cà phê trước mặt, hai mắt nhìn Lưu Uy một cách cao hứng.
Người luyện võ thông thường có sức lực lớn hơn người bình thường nhiều. Người luyện võ chủ yếu luyện tinh hóa khí, hấp thu năng lượng có trong thức ăn, chuyển hóa thành gân cốt, đạt tới gân cốt chắc khỏe, khí lực gia tăng.
Cho nên dân gian thường nói là có vị cao thủ quốc thuật, rõ rang là vóc người gầy nhỏ nhưng ăn một lúc tới mười mấy cái bánh bao, khí lực có thể so được với trâu rừng. Nguyên nhân chủ yếu là do bọn họ công phu luyện tinh hóa khí hay, làm cho sức lực gân cốt to lớn.
Lưu Uy luyện quyền đã hơn được một năm, thời giàn đó công phu Trạm Thung hầu như không luyện, công phu luyện tinh hóa khí không được tốt nên sức lực gia tăng có hạn. Nhưng mà hắn ăn được bảy tám miếng bít-tết như thế này, cũng bằng với ba, bốn nam sinh viên bình thường.
“Khó trách cậu gọi nhiều như vậy. Mình tưởng cậu cũng sẽ ăn. Ta ăn nhiều như vậy, giờ cũng đã no rồi!” Nhìn bốn, năm miếng bít-tết còn lại, Lưu Uy cười cười nói.
“Ngu ngốc! Cậu cho rằng tớ là heo sao?!”
Lâm Diệu Đồng lườm Lưu Uy một cái, Lưu Uy hắn vừa rồi chính mình ăn bảy tám miếng thịt, tưởng rằng bốn năm miếng còn lại Lâm Diệu Đồng mình sẽ ăn, con gái như mình, làm sao ăn một lúc bốn, năm miếng bít-tết.
“Được rồi, còn lại ngươi mang về cũng không sao. Lưu Uy, cậu đánh thắng Tôn Cường, hắn không tìm người gây phiền toái chứ? Tôn Cường hắn là người rất dễ xung động, không biết cố kỵ cái gì cả, ngươi phải cẩn thận. Bát Cực Quyền của cậu tốt lắm, nhất định phải luyện tiếp, đừng có bỏ dở đó!”
Ăn xong, Lâm Diệu Đồng ra dáng tổ trưởng, chỉ bảo Lưu Uy một phen.
“Bảy giờ tối thứ Bảy tuần này, chúng ta có họp mặt lớp, tại quán “Tâm Tình Tiểu Cư” bên ngoài trường. Cậu đừng quên nhé!” Cuối cùng, Lâm Diệu Đồng nhắc nhở Lưu Uy thêm.
“Nhất định rồi!”
Hai bên cáo biệt, đứng nhìn Lâm Diệu Đồng uyển chuyển lên xe đi, sau đó khoác cái túi áo quần của mình lên vai, một tay cầm túi ni-lông đựng mấy miếng thịt, trong ánh mắt nhìn kỳ dị của người đi đường, nhắm chỗ ở của lão Lý mù vùng gần trung tâm thành phố chạy đi.
Trong sân nhà lão Lý mù, lúc này đã mười một giờ trưa, lão Lý mù đang ở giữa sân đánh một bài quyền của Hình Ý Quyền. Lão Lý mù đánh quyền so với các ông già đánh Thái Cực Quyền vào buổi sang trong công viên còn chậm hơn. Mỗi một động tác đều vận đủ khí thế, nắm tay đánh vào không trung đều sinh ra tiếng không khí nổ.
“Tiếng nổ này không phải là ra quyền tốc độ nhanh có thể tạo ra được, trong quyền phải ẩn chứa kình lực đầy đủ, kình lực của sư phụ sợ rằng phải gấp mười mấy lần thanh niên tráng kiện. Sợ rằng sư phụ sớm đã vượt qua cảnh giới Minh kình luyện tinh hóa khí, hiện tại chí ít cũng đã luyện cảnh giới Ám kình luyện khí hóa thần.” Thấy lão Lý mù luyện quyền, Lưu Uy thầm nghĩ.
Tiền bối Hình Ý Quyền là Quách Văn Thâm chia Hình Ý Quyền thành ba tầng đạo lý, ba bước công phu, ba loại luyện pháp. Ba tầng đạo lý là “Luyện tinh hóa khí”, “Luyện khí hóa thần”, “Luyện thần hoàn hư”. Ba bước công phu là Dịch cốt, dịch cân, dịch tủy. Ba loại luyện pháp là Minh kình, Ám kình và Hóa kình.
Một số cao thủ quốc thuật thời Dân quốc, người vô cùng gầy gò, nhưng lại có thể đánh bại đại lực sĩ của ngoại quốc, chủ yếu là nhờ xương mạnh gân cứng, tinh lực tràn trề trong cốt tủy, có thể bộc phát ra sức lực cường đại.
Lưu Uy bây giờ, bất qua chỉ ở mức thấp nhất của công phu Minh kình luyện tinh hóa khí.
“Cậu nhỏ, người đã quay lại. Đem đồ đạc vào trong phòng đi, đem Thú Hình Đồ ra đây. Lão mù này dạy ngươi một ít chiêu chân công phu.”
Lão Lý mù nghe được Lưu Uy quay lại, cũng không trách Lưu Uy vì sao lại đến trễ như thế, chỉ bình thản bảo Lưu Uy cất đồ đạc. Lưu Uy nghe lão Lý mù nói sẽ truyền cho mình chân công phu, lộ vẻ mừng rỡ, nhanh nhẹn vào trong cất đồ đạc, sau đó cầm cuốn Thú Hình Đồ đi ra sân.
“Đưa Thú Hình Đồ cho ta xem!”
Lưu Uy cung kính đưa mười ba bức Thú Hình Đồ cho lão Lý mù, hai bàn tay to khô héo của lão Lý mù rung lên nhè nhẹ, vuốt ve mười ba bức hình tới lui nhiều lần, cái đầu nghiêng khe khẽ gật, nói:”Tốt, tốt, quả nhiên là làm bằng giấy gỗ Thiết mộc, gần trăm năm cũng chẳng chút hư hao.”
“Có mười ba bức Thú Hình Đồ này thì sư phụ ta cũng có chỗ có ích cho ngươi. Cậu nhỏ, đem hình hổ ngồi và Độ Tượng Thức lấy ra đây, ta và ngươi cùng tìm hiểu một phen.”
Lão Lý mù nói xong, đưa lại mười ba bức hình cho Lưu Uy.
Lưu Uy lấy ra hai bức hình, còn lại cất cả vào. Lần này nhìn lại một con hổ ngồi và con voi qua sông, Lưu Uy có chút lờ mờ hiểu được.
“Cậu nhỏ, Độ Tượng Thức này cậu có nhìn ra không? Hình voi hiền hòa, sức lực vô tỉ, một bước chân voi mặc dù bước trên mặt bùn, cũng có thể bước trong bùn một cách thoải mái. Voi qua sông phải mười phần cẩn thận, một chút sơ sẩy có thể lún chân vào bùn, không rút ra được. Voi lớn qua sông chính là một công phu khinh thân cực kỳ cao minh!”
Lão Lý mù cất giọng từ từ giải thích cho Lưu Uy.
Lưu Uy khẽ gật đầu, hắn nhớ trước kia có xem tiết mục “Thế giới động vật” trên mạng In-tơ-nét. Khi đám voi qua sông, một ít con voi con không nắm được loại công phu cao minh này, sơ sẩy một chút liền chìm vào sâu trong bùn, phải nhờ các con voi lớn nâng đỡ mới qua sông an toàn. Đủ để nói công phu voi lớn qua sông cũng không đơn giản.
“Công phu Trạm Thung so với con voi đứng giữa sông cũng không sai biệt lắm. Thân hình cần ổn, nhưng không cậy sức. Mười ngón chân cứng cỏi bám vào mặt đất. Cung bộ và Mã bộ của người luyện võ chúng ta, tập Mã bộ thì cần liên tưởng đến cưỡi ngựa, khi cưỡi ngựa thì hai chân không dính đất, ngựa chạy như bay thì cần một cỗ sức lực sử dụng, nhưng không phải là cậy sức.”
Lão Lý mù giảng Trạm Thung, Lưu Uy thầm hiểu ra rằng Trạm Thung không phải là đứng chết một chỗ, giống như một khối đá. Một khối đá lớn, bị một người có sức khỏe đẩy, cũng có khi phải lung lay. Mà “Trạm Thung sống” là dùng kình lực động, có thể hóa giải kình lực của người tấn công nhờ chuyển động của bản thân, cho dù bị kình lực lớn xô vào cũng không ngã.
Tam Thể Thức tối hôm qua lão Lý mù đứng, chính là “Trạm Thung sống”, một quyền của Lưu Uy lúc đó cho dù đánh vào tảng đá ngàn cân thì tảng đá cũng phải bị lay chuyển, nhưng lão Lý mù như mềm mại như con mèo, lại đem hết thảy kình lực của hắn hóa giải.
“Lĩnh hội được Độ Tượng Thức, trạm thung công và khinh công của ngươi có thể độc bộ thiên hạ!”
Nói đến đây, lão Lý mù chuyển lời, quay sang nói về bức hổ ngồi: ”Ngoạ Hổ Thức này chính là công phu liễm khí (dẫn nhập khí lực), hơi thở dẫn nhập vào trong cơ thể, luyện hóa thành tinh thần của bản thân, cũng giống như đạo lý luyện khí hóa thần. Công phu Minh kình luyện tinh hóa khí khi ngươi hiểu được Độ Tượng Thức là có thể luyện tốt, nhưng công phu luyện khí hóa thần này thì cần phải ngộ ra từ Ngọa Hổ Thức.”