“Độ Tượng Thức luyện tinh hóa khí, Ngọa Hổ Thức luyện khí hóa thần. Đơn giản chỉ hai bức hình mãnh thú này, đã đem hai tầng đạo lý của quốc thuật diễn đạt đến tràn trề cùng cực, cuốn Thú Hình Đồ này tuyệt không đơn giản.” Nghe lão Lý mù giảng dạy sự kỳ diệu của hai bức hình Độ Tượng Thức và Ngọa Hổ Thức, nội tâm Lưu Uy không khỏi bị chấn động.
Ba tầng đạo lý Luyện tinh hóa khí, Luyện khí hóa thần, Luyện thần hoàn hư và ba tầng cảnh giới Minh kình, Ám kình và Hóa kình cũng không phải là là những mức độ hoàn toàn tương ứng, nhưng cũng không phải không có liên quan. Công phu Luyện tinh hóa khí luyện được tốt, kình lực của Minh kình tự nhiên sẽ trở nên cường đại, mà một khi đã nghĩ thông đạo lý Luyện khí hóa thần thì tự nhiên có thể sinh ra Ám kình.
Luyện tinh hóa khí là cách nói thông dụng của giới võ hiệp, chính là hấp thu linh khí của trời đất, hô hấp thổ nạp, biến thành nội lực của chính mình.
Tầng đạo lý này mặc dù dễ hiểu, nhưng có lúc phải mất cả đời công phu. Thiên hạ đệ nhất cao thủ Tôn Lộc Đường thời Dân Quốc, lúc tráng niên dường như đã đạt tới cảnh giới thiên hạ vô địch, nhưng những năm về già, thế Tam Thể Thức khi đứng lại không giống Tam Thể Thức khi tập hồi tráng niên.
Điều này cho thấy một thế đứng đơn giản là Tam Thể Thức, chính là một loại thổ nạp hô hấp, luyện tinh hóa khí, một loại Trạm Thung công tăng cường khí lực. Trạm Thung công này không chỉ là một tư thế đơn giản, mà còn phối hợp với kinh mạch, nuôi dưỡng pháp môn khí lực. Do vậy được xem là một loại nội công tâm pháp hoàn hảo nhất trong võ thuật truyền thống.
Luyện nội công không phải là đả tọa (Ngồi thiền). Đả tọa không gọi là luyện nội công mà là Thiền công của các lão hòa thượng.
Minh kình, Ám kình, Hóa kình ba tầng cảnh giới, cũng không phải là tiến theo tuần tự. Không thể nói người luyện đến đỉnh cao của Minh kình sẽ tiến vào Ám kình, tu luyện thấu đỉnh cao của Ám kình sẽ tiến vào Hóa kình, thực tế là Minh kình và Ám kình không có đỉnh cao.
Minh kình, nói một cách dễ hiểu, là lực lượng của thân thể. Thân thể con người ảo diệu vô cùng, lực lượng thân thể tăng trưởng vĩnh viễn không ngưng lại. Tôn Lộc Đường cả đời tập Tam Thể Thức, lực lượng của thân thể cả đời phát triển. Đương nhiên, càng về sau thì tốc độ tăng trưởng càng chậm lại.
Ám kình cũng có thể hiểu đơn giản đó là nội lực. Quốc thuật cao thủ khi đánh ra, Ám kình có thể thấu qua thân thể con người tới vài tấc, tất nhiên công phu Ám kình cũng không có điểm dừng.
Về phần Hóa kình, còn gọi là Ám kình thông thấu, là một loại cảnh giới có thể thông thấu tới các bộ phận của con người. Hóa kình cao thủ, mặt, thân dưới hay bất kỳ bộ vị nào khác trên thân thể đều có thể bộc phát ra Ám kình. Một con ruồi rơi xuống trên mình, Ám kính phát ra có thể làm chấn nát con ruồi. Cao thủ quốc thuật đạt đến hóa kình, tương đương cao thủ tuyệt thế đã đả thông kỳ kinh bát mạch trong võ hiệp tiểu thuyết.
Độ Tượng Thức trong cuốn sách Thú Quyền, luyện tinh hóa khí, tích lũy sức lực của thân thể và lực lượng của nội kình, là cơ sở tu luyện của Minh kình và Ám kình.
Ngọa Hổ Thức là luyện khí hóa thần, là pháp môn tăng cường tinh thần lực của con người. Tinh thần lực mạnh thì tư duy rõ ràng, muốn lĩnh ngộ mọi thứ thì tốc độ tự nhiên phải nhanh, thuộc về pháp môn hỗ trợ. Tất nhiên, một người luyện võ tinh thần sung mãn so với một người luyện võ tinh thần yếu kém thì tốc độ tu luyện phải nhanh hơn, dễ dàng luyện thành công phu hơn.
Ví dụ như Lưu Uy, nếu luyện thành công phu Luyện khí hóa thần thì cả ngày tinh thần sáng láng, thậm chí cả đêm cũng không cần đi ngủ. So sánh với người luyện võ bình thường thì có thêm ít nhất bảy tám giờ mỗi ngày để luyện võ. Cho dù hắn ngộ tính có thiếu một chút, cũng có thể lấy thời gian bù lại, tiến bộ tự nhiên sẽ không bị chậm.
“Đáng tiếc là trong Thú Hình Đồ không có hình vẽ Luyện thần hoàn hư. Bất quá Luyện thần hoàn hư là một pháp môn rèn luyện tinh thần, dùng hình vẽ đơn giản cũng khó mà diễn tả được. Thậm chí tầng đạo lý này sư phụ cũng không thể truyền được cho đồ đệ, mà đồ đệ chỉ có thể trông chờ tự mình luyện tập dần dần mà hiểu ra.” Lưu Uy ngộ tính không kém, thấy trong Thú Hình Đồ không có hình vẽ Luyện thần hoàn hư, lập tức hiểu được rõ ràng vì sao.
“Cậu nhỏ, cậu hãy xem cho kỹ bức hình Độ Tượng Thức này, trước tiên không cần tập Trạm Thung, đợi đến khi ngươi lĩnh ngộ được một chút trong đó rồi sẽ tập đứng lại Định Thức của Bát Cực Tiểu Giá. Có thể hiểu thấm được bao nhiều tùy vào ngộ tính của cậu. “ Lão Lý mù nói xong đi vào trong nhà, không quấy rầy Lưu Uy nữa.
Lão Lý mù đi vào trong nhà rồi, nhưng Lưu Uy vẫn đứng ở đó, hai mắt không chớp bất động nhìn chằm chằm vào bức hình Độ Tượng Thức, hai mày khi thì giãn ra, khi thì nhíu lại, hơi thời nhàn nhã dài tự nhiên, trông như là đang ngủ. Lão Lý mù thì trong nhà ngồi gật gật đầu, lão biết Lưu Uy đã chìm đắm trong bức Độ Tượng Thức kia rồi.
Trên thảo nguyên hoang dã, vạn con voi đang lao đi!
Voi to nặng, bốn chân tung chạy, phảng phất như một cái lốp xe hơi lớn, đang trôi nổi trên mặt biển lớn. Cuồng phong gào thét, sóng ba đào mãnh liệt. Ngọn sóng trên mười mét, đánh vào trên thân chiếc lốp, phảng phất như sắp đánh tan cái lốp kia, nhưng cái lốp xe chỉ nhẹ nhàng dội lên, nương theo lực lượng to lớn không thể kháng cự của thế giới tự nhiên, nhẹ nhàng hóa giải sức đánh của sóng.
Đột nhiên, cảnh tượng vạn con voi đang tung chạy đột nhiên biến đổi.
Một con sông to rộng đang chặn ngang trước bầy voi lớn, đàn voi muốn qua bờ bên kia, không còn cách nào khác phải qua sông. Bốn cái chân voi to lớn, cẩn thận khua khua trong nước sâu, như muốn tìm đáy sông sâu hay cạn, như vừa tìm hiểu tình trạng bùn đất dưới đáy sông. Một lúc sau, tựa như con voi lớn đã biết được tình trạng đáy sông nên bắt đầu qua sông.
Bây giờ, tốc độ của đám voi lớn như chậm lại mấy lần, như đứa trẻ con đang tập học đi. Thân thể nhẹ nhàng lay động, nhưng vẫn giữ được thăng bằng, không để mình bị té ngã.
“Ý cảnh này cùng một câu “ngực trẻ con” trong ca quyết của Định Thức Bát Cực đều cùng một điệu, thận trọng vô cùng. Phảng phất như đang luyện quyền trên đỉnh nhọn của núi cao, không được một chút bất cẩn.”
Sau khi hiểu được hàm ý huyền diệu của đám voi băng qua sông, Lưu Uy đột nhiên thân mình trầm xuống, hai chân cũng tự nhiên tách ra, chân trái một bước nhẹ sang bên, đầu gối hơi cong, đứng thành một hình Mã bộ (giống Trung bình tấn trong võ Việt Nam). Đồng thời hai cánh tay cong lên ôm về phía trước, phảng phất như đang ôm một đứa hài nhi. Gáy thẳng, tư thế đỉnh đầu thanh thiên.
Lúc này, Lưu Uy đối với Độ Tượng Thức đã hiểu ra, rốt cuộc bắt đầu tập Trạm Thung.
“Hiền hòa, linh dộng…”
Trong lúc này, Lưu Uy dường như cảm thấy linh hồn của một con voi lớn đang thâm nhập vào cơ thể của mình, bản thân biến thành một trong vạn con voi đang chạy điên cuồng, thân hình nhẹ nhàng tung bay, khi chân đang chạy vọt một cái như qua được khoảng cách trên ngàn mét. Thân thể trông nặng nề, nhưng bước chân nhẹ nhàng linh động, tạo nên một bức tranh quỉ dị.
Đồng thời, thân thể Lưu Uy trong khi đứng Định Thức Bát Cực, đã bắt đầu có những chấn động rất nhỏ, dường như đang cưỡi một con ngựa đang tung vó.
Không, cái Lưu Uy đang cưỡi, không phải là ngựa, mà là voi.
Con voi than thể khổng lồ, chạy như điên, tốc độ so với tuấn mã không kém bao nhiêu. Thời cổ đại hoang sơ, con vật mà binh lính tướng sĩ cưỡi chính là con voi, tính cơ động của Tượng kỵ binh (lính cưỡi voi) không khác Mã kỵ binh bao nhiêu. Nhưng sức tấn công của Tượng kỵ binh vượt xa so với kỵ binh thông thường, nếu không vì Tượng kỵ binh số lượng ít, sức ăn kinh khủng, sợ rằng Tượng kỵ binh đã sớm thay thế cho Mã kỵ binh.
Các môn quốc thuật như Thái Cực và Hình Ý đều thoát thai từ thương thuật, là phép đánh thương trên lưng ngựa nên còn được xưng là “Thương quyền”. Mà Bát Cực Quyền của Lưu Uy cũng có quan hệ mật thiết với thương thuật. Bát Cực Quyền đại sư Lý Thư Văn thường được mọi người xưng là Thần thương. Có thể thấy quốc thuật quyền pháp có quan hệ với thuật cưỡi ngựa đánh thương.
Trong Trạm thung của quốc thuật thường có Mã bộ (Trung bình tấn nhưng đứng cao chứ không hạ thấp mông), mang ý nghĩa là tác chiến trên lưng ngựa. Nếu đứng mà không ra hình đang cưỡi một con ngựa đang chạy thì không được gọi là Mã bộ.
Nhưng giờ phút này, thế đứng hạ người xuống của Lưu Uy lại giống như một con voi, không phải là ý cảnh của Mã bộ mà là của Tượng bộ.
Thân cưỡi voi lớn, ôm trong ngực bầu trời đầy sao, phảng phất như toàn bộ khí thế trong trời đất đều tập trung trên thân thể của Lưu Uy. Voi lớn tung chạy, đất động núi rung, mỗi một rung động trên thân thể Lưu Uy, đều giống từng con voi lớn trong vạn con voi lớn, lúc lắc đung đưa thân thể trong khi chạy, một lần lắc một lần đung đưa, dường như cả mặt đất đều rung động theo.
“Ha! Cậu nhỏ này lại có thể đứng ra khí thế của con voi lớn đang chạy? Tốt tốt tốt…Lão mù này mắt đã không mù, không mù!”
Cảm nhận được mặt đất rung động, trong hai mắt mù trắng dã vô hồn của lão Lý mù đột nhiên như bắn ra hai tia sáng mãnh liệt. Lão Lý mù thân thể xúc động, liên tiếp nói ra mấy tiếng “tốt”. Lúc này, Lưu Uy trong mắt lão Lý mù không còn là một cậu nhỏ thích võ thông thường, mà là một khối ngọc sáng chói chưa được mài!
Công phu dễ luyện, đồ đệ khó tìm, không ít cao thủ quốc thuật tuyệt đỉnh cả đời không dạy ra được một đồ đệ có bản lãnh. Dù sao, để luyện thành võ công, không những phải có nỗ lực không ngừng mà còn phải có đủ ngộ tính.
Lưu Uy trong hơn một giờ ngắn ngủi tìm hiểu, đã có thể từ trong hình Độ Tượng Thức của cuốn Thú Hình Quyền lĩnh ngộ được khí thế lúc đang tung chạy của bầy voi, hơn nữa còn đem khí thế cường đại đó dung nhập được vào Định Thức Bát Cực, đứng được thành một con voi đang chạy điên cuồng, xuất ra được Tượng bộ, ngộ tính này so với danh gia quốc thuật trứ danh hiện nay, cũng không hề kém.
“Tốt, tốt, hiểu ra được Tượng bộ, mặc dù cậu công phu kình lực vẫn luyện chưa đến mức tối cao, nhưng sát chiêu “Niêm thân kháo” trong Bát Cực Quyền, cậu có thể luyện được rồi!” Lão Lý mù cố gắng đè nén sự xúc động của mình, chậm rãi nói.
Lúc này, Lưu Uy cũng vừa thoát khỏi ý cảnh trong khí đứng Trạm Thung lúc nãy, tu vi tinh thần, tu vi thân thể của hắn hiện nay vẫn chưa đủ để tu luyện Tượng bộ trong một thời gian lâu. Dù sao, Tượng bộ xuất ra, chấn động mặt đất, đồng thời chấn động cả thân thể, dù gân cốt luyện chưa đến nơi, không thể chấn động trong một thời gian lâu mà không ngừng lại.
Nghe được lời tán thưởng của lão Lý mù, Lưu Uy tự nhiên cảm thấy phấn chấn. Nói ra thì đây là câu đầu tiên lão Lý mù tán thưởng công phu của hắn. Chính tự mình lĩnh ngộ được ý cảnh của bầy voi tung chạy, sau này chỉ cần cần mẫn tu luyện, hy vọng không sợ không có thể nổi danh trong giới quốc thuật. Lúc đó không chỉ ngay mình mà ngay cả lão Lý mù cũng nở mặt!
Lưu Uy từ nhỏ là cô nhi, có thể nói bây giờ lão Lý mù là thân nhân duy nhất của hắn, nếu tự mình luyện thành võ thuật, cũng như một học sinh nhỏ làm cho cha mẹ chú bác vui mừng được thì hắn sẽ rất cao hứng.
“Cậu nhỏ, sát chiêu Niêm Thân Kháo của Bát Cực, lão mù này cũng chưa hiểu được sâu. Ta dạy ngươi một lần, ngươi có thể nhìn ra bao nhiêu thì cần phải chính tự mình!”
Lão Lý mù vừa nói xong, Lưu Uy vội vàng tập trung tinh thần, hai mắt nhìn như đóng đinh vào mỗi động tác của lão Lý mù. Lưu Uy cũng biết Niêm Thân Kháo-sát chiêu của Bát Cực-nói rằng khi cao thủ Bát Cực thời dân quốc luyện nó, thường lấy thân mình đụng vào bức tường. Mỗi lần đụng vào bức tường thì chân tường phải rung lên bần bật. Sức mạnh này, nếu như đụng vào ngực địch nhân, cho dù địch nhân có sức chịu đòn như sắt thép thì gân cũng đứt xương cũng phải nát.
Bát Cực Niêm Thân Kháo, có thể nói, là sát chiêu có uy lực lớn nhất trong đả pháp của Bát Cực Quyền.