Lẽ ra tôi có thể dẫn hắn ra máy giao dịch tự động để rút hai nghìn tệ vừa mới gửi vào trong thẻ ra ngay lập tức. Thế nhưng, chỉ trong không phẩy mấy giây, tôi đã đưa ra một quyết định mà đến mình cũng không hiểu nổi.
Tôi nói với Hàn Mộ Vũ: “Giờ trong thẻ có hai nghìn, tiền này hôm nay tôi ứng trước. Dù sao cũng nên để tiền trong thẻ một đêm. Bằng không trò khôn vặt này cũng hơi trắng trợn quá. Hay là mai cậu qua đây thêm lần nữa để rút tiền ra trả tôi? ”
Hắn nhìn tôi, thứ ánh mắt thẳng thừng bao trùm lên mặt tôi. Tôi thoáng chột dạ và cảm thấy có thứ hơi nóng nhen nhóm bên tai mình rồi từ từ lan ra hai má. Tôi buộc phải nhìn đi chỗ khác và che đậy bằng cách vuốt tóc: “Được không? Cậu nói đi.”
Hành động tiếp theo của Hàn Mộ Vũ có chút nằm ngoài dự kiến của tôi. Hắn nhét lại tấm thẻ vừa làm vào tay tôi: “Thẻ anh cứ cầm trước. Mai anh rút tiền xong rồi hẵng trả lại cho tôi!”
Hắn cố chấp nhét thẻ và phong bì mật khẩu cho tôi. Tôi bất lực, đành phải nhận lấy: “Rồi, rồi! Thế này nhé, mai cậu không phải qua đây đâu. Dù sao lúc tan ca tôi cũng phải đi ngang qua công trường xây dựng của cậu, tiện thể tôi mang thẻ sang cho cậu cho!”
“Được!” -Hàn Mộ Vũ gật đầu. Tôi tiễn hắn ra cửa, thấy cũng gần đến giờ tan ca, bèn tiện tay đóng cửa cuốn bên ngoài lại.
Hàn Mộ Vũ đi được vài bước, bỗng quay người lại. Cách lớp cửa sắt nặng nề đang từ từ hạ xuống, hắn huơ huơ chiếc hộp đựng ly giữ nhiệt trong tay, nói: “Xem như anh tặng nhé!” Tôi không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ chẳng qua mình cũng chỉ mượn việc công làm việc riêng, mượn hoa kính phật, chứ mình cũng chẳng mất mát gì, khi không lại còn được danh hiệu người tốt. Tôi khoác tay bâng quơ. Hắn quay đầu lại rồi đi cái vèo ra rất xa.
Tôi tiện tay rút hai ngàn tệ từ trong máy giao dịch ra, để lúc kết sổ bỏ vào trong kho hiện kim trên tay. Từ lúc Hàn Mộ Vũ bước vào cho đến khi hắn bước ra, đồng chí Tiểu Lý hóng hớt vẫn luôn liếc mắt về phía chúng tôi. Hẳn là đã nhìn thấy tất.
Quả nhiên, sau khi giao nộp hết biên lai trong tay, nó liền bám víu cạnh bàn của tôi, hỏi với khuôn mặt hiếu kỳ: “An Nhiên, từ khi nào ông thân với Hàn Soái Ca đến vậy?”
“Liên quan gì đến bà! Ra chỗ khác chơi!” -Tôi nói.
“Haizz, ông làm thế rõ ràng là trục lợi xã hội chủ nghĩa. Vừa nộp tiền vào đã rút ra ngay, còn làm chúng ta thiệt mất một cái ly. Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Thật hết nói nổi ông…” -Nó bắt đầu lầm bà lầm bầm. Tôi lấy từ trong ngăn kéo ra một miếng mứt to, huơ huơ trước mặt nó “Không được mách chị Tào!”
“…” Bỗng chốc, cả thế giới trở nên im lặng.
Ngày hôm sau đúng hôm giám đốc kiểm tra sổ sách, mọi người loay hoay khổ sở đến tận sáu giờ hơn mới được tan làm.
Tôi lật đật chạy về. Ai ngờ chưa đến công trường Vạn Đạt đã thấy Hàn Mộ Vũ ngồi lẻ loi trên thềm đá hoa cương trước cổng trung tâm mua sắm. Mũ bảo hộ đặt ở bên chân, hắn co một chân lại, cằm tựa lên trên gối, trong tay hí ha hí hoáy không biết đang dọc thứ gì. Bộ đồ thi công xám như xi măng đi với mái tóc màu vôi, cộng thêm thứ khí chất yên lặng quạnh quẽ toát ra từ hắn, thoáng nhìn cứ ngỡ người này là một bức tượng hậu hiện đại, tương thích với con sư tử đá kế bên. Kể ra cũng khá thú vị.
Tháng mười một, gió đã rất lạnh!
Tôi dừng xe ngay trước mặt hắn: “Này, chờ lâu lắm rồi phải không! Hôm nay đúng lúc chi nhánh chúng tôi có tí việc nên lỡ chuyện!”
Hắn tiện tay phủi đống đất trên người. Cứ vỗ một cái là một đám bụi trắng bay từ dưới tay lên. Hắn vô thức nhích sang bên cạnh một chút.
Tôi móc từ trong ví ra thẻ và phong bì mật khẩu của hắn, đưa hắn thì vô tình lướt qua phần da ngón tay của hắn. Lạnh băng! Cảm giác áy náy tăng thêm một nấc: “Sao cậu không tìm chỗ nào chắn gió mà chờ? Chỗ này lạnh lắm!”
“Cũng bình thường!” -Hắn nhét thẻ vào trong áo, hạ giọng nói: “Dương Hiểu Phi nói ly của anh rất xịn.”
“Ai nói?”
“Dương Hiểu Phi, lần trước anh gặp rồi đó, cái tên mập mập ấy.”
“À… Cần gì cậu ta nói? Chẳng phải tôi cũng bảo cậu là chất lượng ly đó không tệ à…”
Hàn Mộ Vũ cúi đầu lặng thinh một lúc, bỗng nhiên buông một câu: “…Đến giờ anh về rồi.”
Cái người này thật là…
Tôi hỏi hắn: “Cậu vẫn chưa ăn cơm phải không?”
Hắn gật đầu.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn gì đó chung!” -Dù gì về trễ thế này, nhà ăn chắc cũng không còn gì để ăn rồi.
“Thôi, Dương Hiểu Phi sẽ lấy cơm phần tôi.” -Hàn Mộ Vũ xoay người định đi về phía dãy nhà bằng tôn tạm bợ của họ.
“Chắc chắn đã nguội mất rồi. Đi thôi! Chúng ta ra chợ đồ ăn phía trước ăn chút gì đi!” -Tôi đưa tay kéo cánh tay hắn.
Hắn giãy nhẹ ra, nhưng không giãy ra được. Định gỡ tay tôi ra, nhưng khi ngón tay suýt chạm vào quần áo tôi thì lại giật mình rút về.
“Cậu đừng khách sáo với tôi như vậy! Lần trước bảo mời cậu ăn cơm tôi vẫn chưa thực hiện mà? Nhân hôm nay bù đắp cho cậy luôn.” -Tôi thấy ăn cơm thôi mà, đâu cần phải dùng dà dùng dằng như vậy.
Hàn Mộ Vũ thấy không thoát nổi, bèn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Đi thôi! Xem như bầu bạn với tôi!” -Tôi nở một nụ cười với hắn.
Hắn cúi đầu xuống. Hai tay ra sức kéo cái thứ đang nắm trong tay, sau đó nói một cách chậm rãi: “An Nhiên, anh buông tay ra!”
Thứ ngữ khí bình bình nhưng uy nghiêm vô cùng. Nụ cười của tôi sượng đơ cứng đờ trên mặt. Tôi thầm nghĩ: có phải mình quá tự nhiên hay không nên động tác có chút vượt quá giới hạn? Rồi lại cảm thấy cũng không đến nỗi, vượt quá giới hạn con khỉ? Có phải con gái đâu mà không cho đụng! Những suy nghĩ vớ vẩn xoay vần trong đầu tôi, khiến tay cũng buông lỏng ra.
Nhìn gì? Tôi lật lòng bàn tay lên. Trên bàn tay vốn sạch sẽ dính một lớp bụi mỏng màu xám đậm.
“Nhìn tay anh kìa!” -Hàn Mộ Vũ nói tiếp.
Tôi nhìn hắn nghi hoặc. Hắn không chút che giấu, nói: “Giờ mặt và người tôi đều dính đầy bùn đất, không đi ăn với anh được.”
Thế cơ à?
Thực ra từ đầu tôi đã thấy tạo hình như tượng đá của hắn rồi. Chỉ là tôi chẳng thấy có gì bất ổn cả, càng không cảm thấy người hắn có gì dơ dáy, xuề xòa, tồi tệ. Thậm chí tôi còn thấy mái tóc màu xám và sắc mặt màu xám này càng tạo thêm sự rắn rỏi hào sảng cho người này.
“Cái đó…không sao đâu mà! Mình ăn cơm trả tiền, không ai có thể xía vào chuyện ăn mặc của mình cả? Cậu thấy đúng không?” -Tôi tiếp tục khuyên nhủ.
“Lần sau đi…” -Hàn Mộ Vũ nói. Thái độ kiên quyết của hắn chặn hết những lời phát biểu của tôi. Hắn nói: “Lần sau, tôi mời anh!”
Rồi! Nếu đã như thế, tôi cũng không miễn cưỡng người ta làm gì.
Vì khúc này thuận đường, tôi vừa dắt xe đạp điện đi bộ cùng hắn, vừa bâng quơ hỏi han hoàn cảnh của hắn bây giờ.
“Các cậu lương một tháng bao nhiêu?”
“Một nghìn rưỡi.”
“Có bao ăn không?”
“Bao ở, bao hai bữa trưa và tối.”
“Thời gian làm việc một ngày bao lâu?”
“Bảy giờ rưỡi bắt đầu làm, sáu giờ tan ca!”
“Công việc có nguy hiểm không?”
“…Hơi hơi…”
Tóm lại, tôi hỏi gì hắn trả lời đó. Nhưng đáp án tuyệt đối không doi một chữ nào. Tôi không lên tiếng, hắn cũng không nói, cứ thế cắm mặt mà đi.
Ở bên cạnh hắn, tôi cảm thấy mình đặc biệt ồn ào.
Lúc đi ngang qua một gốc cây nhỏ cằn cỗi bên đường, tôi thấy Hàn Mộ Vũ bỗng móc từ trong túi ra vật gì đó, nhẹ nhàng treo lên đầu cành. Tôi chưa kịp nhìn rõ, hắn đã bỏ đi.
“Này, cậu vừa treo gì lên cây thế?” -Tôi hỏi.
Hắn chớp mắt. Một sự dịu dàng dập dìu trong ánh mắt ấy.