Lúc đi đường Hoắc Tử Sâm anh cảm giác có chút ngượng ngùng, cô nhóc này đã lớn nên khi cõng thì hai quả đào trọn trịa kia đã áp sát vào lưng của anh. Vành tai hơi đỏ lên, cố lơ đi xem như không có gì, bước chân thì ngày một nhanh hơn.
Tô Chỉ Nhược lần đầu tiên được anh cõng, cảm giác rất lạ lẫm, vui sướng không ngừng, môi mỉm cười. Ở khoảng cách gần nên cô ngửi được một một mùi hương dịu nhẹ trên người anh, còn có một chút hoocmon nam tính tỏa ra. Lần đầu tiên cô ôm anh chặt như vậy, cứ nghĩ Hoắc Tử Sâm là một người lạnh lùng không biết quan tâm người khác, nhưng thật ra không phải như thế! Anh rất ấm áp, ôn nhu, dịu dàng khiến cho cô thần hồn điên đảo, càng ngày càng yêu anh nhiều hơn.
...
Về đến nhà thì trời cũng sẫm tối, Tô Chỉ Nhược mệt mỏi lê lết từng bước chân chậm chạp lên cầu thang. Hoắc Tử Sâm đứng ở dưới nhìn lên, thấy hành động này của cô anh liền bật cười, tay nắm hờ che miệng lại.
Dì Phương vừa ra ngoài thấy Hoắc Tử Sâm cười, rồi còn nhìn Tô Chỉ Nhược với ánh mắt cưng chiều sủng nịnh đó bà liền có chút nghi ngờ.
Chăm sóc anh biết bao lâu nay, bà biết Hoắc Tử Sâm không phải con người lạnh nhạt như vẻ bề ngoài. Một chàng trai ấm áp và biết quan tâm người khác, anh giỏi giao tiếp bên ngoài nhưng không giỏi nói lời hoa mỹ nịnh nọt. Hoắc Tử Sâm ít khi cười chỉ vì anh là người trầm tĩnh, đa phần cuộc sống của anh chỉ có công việc nên cũng chẳng có nhiều cuộc vui. Hơn hết là chưa bao giờ dắt phụ nữ về nhà, bà nhìn thấy Hoắc Tử Sâm có động thái lạ như thế liền có chút mừng thầm. Chẳng lẽ là để ý đến Chỉ Nhược rồi sao?
"Cậu chủ, cậu đói không? Tôi làm thức ăn cho cậu và Chỉ Nhược." Dì Phương đến gần anh mà hỏi han.
"Dì làm đơn giản thôi, bọn cháu cũng ăn bên ngoài một ít rồi. Làm để tiểu nha đầu kia có đói thì ăn, dì cũng ăn đi!" Anh nhẹ nhàng, lễ phép đáp.
Dì Phương là người chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, cũng xem như là người mẹ thứ hai của anh nên việc anh lễ phép kính trọng là chuyện hiển nhiên.
Nói xong Hoắc Tử Sâm cũng về phòng mình, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi vào bàn làm việc. Trong lúc đợi máy tính khởi động thì anh vô tình nhìn sang bên trái của bàn có đặt một viên kẹo, Hoắc Tử Sâm cầm nó lên nhìn ngắm một hồi thì trong đầu lại suất hiện bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu của Tô Chỉ Nhược, anh cười một cái. Nụ cười mang theo âm thanh, vì ở một mình một phòng nên cũng chẳng cần phải che đậy gì. Nhớ vào hôm đó cô có tặng anh một viên kẹo, ngoài mặt thì bảo không cần nên từ chối nhận, nhưng một lát sau cũng đem theo viên kẹo đó về phòng của mình.
"Chết mất thôi, con nhóc phiền phức kia sao cứ mãi xuất hiện trong đầu mình thế nhỉ?"
Anh đặt ra một câu hỏi nhưng chẳng có câu trả lời, hai hôm gần đây Hoắc Tử Sâm cứ hay nghĩ bâng khuâng. Làm việc mà cứ hay nhớ tới bóng dáng, nụ cười, ánh mắt, giọng nói lẫn đôi môi xinh xắn kia. Thật điên mất thôi, Hoắc Tử Sâm cố không suy nghĩ nữa. Anh bắt đầu vào công việc của mình, vì hôm nay đã bỏ ra một khoản thời gian khá nhiều để đi cùng Tô Chỉ Nhược nên bây giờ anh phải làm việc gấp đối để công việc không bị trì hoãn.
Phòng bếp. . harry potter fanfic
"Chú không ăn tối sao dì?" Tô Chỉ Nhược ngồi xuống ghế rồi hỏi, từ lúc về đến giờ thì cô không thấy Hoắc Tử Sâm rời khỏi phòng, chắc là anh bận công việc.
"Chắc là cậu chủ bận công việc, cháu ăn trước đi. Dì làm phần cơm tối riêng, lát sau sẽ đem lên cho cậu chủ." Dì Phương đáp.
Nghe vậy Tô Chỉ Nhược cũng không nói gì thêm, từ tốn ăn phần cơm của mình. Ăn xong thì cô bảo với dì Phương rằng để mình đem cơm cho anh, dì Phương cũng vui vẻ đồng ý.
Đến trước cửa, cô gõ nhẹ vài tiếng thì lúc này âm thanh trầm bổng vang lên.
Hoắc Tử Sâm: "Sao cháu lại lên đây?"
Anh nhìn cô bước vào mà hỏi.
"Chú làm việc lâu rồi, chưa ăn gì nên cháu đem cơm tối cho chú, chú ăn một ít rồi làm việc tiếp." Cô đặt phần cơm xuống dưới bàn ở phòng rồi đi đến cạnh bàn làm việc của anh.
"Cứ để đấy đi, chú ăn sau." Hoắc Tử Sâm cười nhẹ mà nói, anh là người cuồng công việc. Một khi đã làm thì làm đến không biết giờ giấc, không biết đói là gì mà chỉ chăm chăm vào công việc. Chỉ khi hoàn thành xong thì mới nghỉ ngơi.
"Không được, chú hãy ăn đi. Để lâu cơm sẽ không còn ngon nữa, chú ăn đi chú!!!" cô lay nhẹ tay anh.
Nghe dì Phương kể qua thì cô cũng biết anh lười ăn cỡ nào, chỉ lo cho công việc mà không màng đến sức khỏe. Anh cũng có căn bệnh đau bao tử nhưng hiện tại nó chỉ ở mức nhẹ, nhưng qua khoản thời gian dài nếu không điều chỉnh lại chế độ ăn uống, sinh hoạt thì căn bệnh sẽ nặng hơn.
Hoắc Tử Sâm cũng chịu thua với cô, nhìn gương mặt tràn đầy mong chờ kia thì quả thật anh không nỡ từ chối nên đã đứng lên mà lại phía bàn ghế sofa mà ăn cơm. Tô Chỉ Nhược đợi anh ăn xong thì mới chịu rời đi, cũng không quên giúp anh dọn dẹp.
Khoản tầm nữa tiếng sau, lúc này Tô Chỉ Nhược lại lần nữa gõ nhẹ cánh cửa phòng của Hoắc Tử Sâm.
Mùi hương ngọt của kẹo, thanh mát của hoa, mịn màng của sữa. Anh khá thích mùi hương này trên người của Tô Chỉ Nhược, nó đặc biệt đến mức ở khoản cách không xa anh vẫn có thể lờ lợ ngửi được chút hương thơm.
Nghe vậy Tô Chỉ Nhược cũng vui vẻ bước nhanh đến bàn, hai tay cô thì ôm khư khư chồng sách vở. Vốn dĩ cô có thể để dịch vụ bên shop làm thay nhưng bản thân lại không muốn, trước giờ học ở nước ngoài thì cô không ghi nhiều bài vở, nếu có thì học các lớp cấp bậc nhỏ mới ghi, vì hầu như cách giáo dục của họ đó chính là trải nghiệm thực tế, nên bài vở trên trường cô chỉ ghi vào một vài cuốn sổ nào đó, hoặc sao lưu vào trong word của máy tính và IPad.
Lần này được trải nghiệm việc học ở môi trường mới làm cô rất hứng thú mặc dù đã được phổ cập qua từ các giáo viên và bố mẹ. Việc quan trọng của một học sinh đương nhiên phải tự tay làm thì mới cảm nhận được niềm vui của nó.
Hoắc Tử Sâm đặt một hộp kim cùng chiếc bấm lên bàn, anh làm việc đôi khi cũng cần dùng đến để bấm các tập tài liệu giấy tờ lại với nhau nên thường sẽ dự trữ sẵn trong tủ, lúc dùng sẽ không cần phải cực nhọc đi mua.