Sáng hôm sau, dù thế nào Kiều An Hạ cũng nhất quyết đi làm, dự án đang gặp rắc rối, cô sao có thể nghỉ ngơi.
Mạc Thiên không giữ cô lại được, hôn một cái liền buông cho cô đi làm.
Đến Cố thị An Sinh, không có một ai?
Kiều An Hạ gọi cho Cố Dực, bên kia một lúc mới nghe máy: “Cố tổng, hôm nay công ty nghỉ phép à?”
Bên kia hơi ồn ào, Cố Dực đi đến một nơi yên tĩnh hơn đáp: “Sao lại rảnh rỗi gọi cho tôi vậy? Cô đã khỏe chưa?”
“Vết thương nhỏ, tôi đến công ty rồi, nhưng mọi người đâu rồi.”
Cố Dực cười khổ: “Lần này công ty chúng ta thật sự xong rồi, bên đầu tư dự án đã tìm đến, họ không những muốn chấm dứt hợp đồng mà còn muốn chúng ta bồi thường. Họ cho rằng vì chuyện này, họ sợ sẽ không bán được căn hộ.”
Kiều An Hạ kinh ngạc: “Anh đang ở đâu?”
“Tôi đang đàm phán với họ nhưng họ đã từ chối, lần này là xong rồi, công ty xong rồi.”
“Anh nên bình tĩnh lại.” - Kiều An Hạ trong lòng khó chịu. An Sinh trong lòng của cô chính là sự nghiệp của mẹ cô lưu lại.
Cô đứng đó, nhìn An Sinh rất lâu.
“Không, cô không thể từ bỏ.”
Kiều An Hạ nhanh chóng chạy đến công ty đầu tư. Vừa đến cổng đã nhìn thấy Cố Dực bị bảo vệ lôi ra, gương mặt anh ta hung hăng dường như sắp đánh nhau.
“Cố tổng.” - Kiều An Hạ vội vàng kéo Cố Dực lại…
Kiều An Hạ nhìn bảo vệ liền nói: “Tôi là nhà thiết kế của An Sinh, tôi muốn gặp quản lý của các anh, được không?”
Cô vừa dứt lời, vị quản lý đã bước ra, nhìn Kiều An Hạ nói: “Kiều tiểu thư, nghe nói cô qua lại với Mạc tổng, nếu các căn hộ này được mua hết, chúng tôi sẽ cân nhắc không kiện An Sinh.”
Mạc Thiên?
Xem ra việc cô có qua lại với Mạc Thiên cũng không phải là bí mật.
Kiều An Hạ gần như lắc đầu ngay lập tức: “Không, cảm ơn ý tốt của anh.”
Giữa cô và Mạc Thiên chỉ là giao dịch, mà giao dịch này chỉ liên quan đến việc của Viên gia, chuyện của Viên gia đã xong, cô chỉ có nghĩa vụ bên cạnh anh ấy một năm mà thôi.
Tuy là một năm, cô sẽ sống một năm bên anh mà không thẹn với lòng.Huống chi, hiện tại Mạc Thiên cũng đang thất nghiệp.
Trên đường trở về, hai người cùng im lặng, Cố Dực lên tiếng tự giễu mình: “Bây giờ, kế mẫu và em trai tôi chắc chắn sẽ cười bể bụng, nhưng tôi cũng không quan tâm. Những thứ này từ nhỏ tôi đã quen rồi, cô không cần lo lắng cho tôi.”
Kiều An Hạ xoa xoa thái dương, nghĩ Kiều An Hạ vẫn lo lắng nên Cố Dực nói thêm: “Cô có năng lực, rời khỏi nơi này sẽ có cơ hội phát triển hơn…”
Kiều An Hạ lắc đầu suy nghĩ, phải làm cách nào.
“Tôi nghĩ ra rồi, căn hộ ở đó gần vịnh biển, nơi đó đang phát triển xây dựng cảng biển, nếu không bán được dạng căn hộ, chúng ta bán thành kho.”
“Kho sao?” - Cố Dực ngạc nhiên.
Tất nhiên, dù là vậy cũng cần có rất nhiều kinh phí, Cố Dực gọi lại nhân viên kế hoạch làm một bản kế hoạch.
Ở Hải Thành, ngoài Mạc thị còn có Cố thị, hai cái bên này đều không thể tìm tới. Ngoài ra còn thêm một cái Ninh thị, cả hai đều nhắm tới nơi này để liên hệ đầu tư dự án.
Sân gold Hải Thành,
Mạc Thiên đánh một quả vào lỗ.
Lương Ân từ phía sau vỗ tay đi tới, chì vào người đàn ông trung niên, đang chơi ở phía bên kia: “Đó là Tần Du, trước kia vẫn luôn tìm biện pháp liên lạc với anh, mấy ngày nay lại cùng lão già họ Ninh qua lại.”
Mạc Thiên híp mắt: “Lại là Ninh gia.”
“Xem ra nhà họ Ninh chướng mắt anh.”
Mạc Thiên cười khẩy: “Cậu cho rằng Tần Du sẽ hợp tác cùng bọn họ sao? Hắn ta chỉ là liên hệ với tôi không xong, chỉ tìm cách khiêu khích tôi.”
“Anh cũng đoán được rồi, đáng tiếc Tần Du còn tưởng anh đang lo lắng, thật sự nhàm chán.”
Hai người đang nói chuyện, Lương Ân bỗng nhiên kinh ngạc: “Này, chị dâu sao lại ở đây.”
Nhìn theo hướng của Lương Ân, nhìn thấy Cố Dực và Kiều An Hạ đang cùng nhau đi tới.
Trước khi tới đây, hai người đã đến một nhà đầu tư khác và thất bại.
Cố Dực đã dùng tất cả quan hệ để biết đại thiếu gia nhà họ Ninh đang ở đây, Ninh Chính Nguyên ở đây đánh golf, đây là cơ hội cuối cùng của họ.
Trong lúc Ninh Chính Nguyên nghĩ ngơi, Cố Dực bước đến.
“Ninh tổng.”
Ninh Chính Nguyên nhìn thấy Cố Dực, tất nhiên hắn được bối cảnh nhà họ Cố, nên không có thiện cảm với Cố Dực, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Thì ra là Cố Dực sao, lần trước nghe em trai cậu nói cậu đang bận rộn với công ty bất động sản, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm tôi.”
Cố Dực dường như đã quen với loại này, cũng không tức giận: “Đúng là chuyện của công ty bất động sản, Ninh tổng hình như cũng đang đầu tư, chỗ của tôi có một dự án tốt, mang đến cho Ninh tổng xem thử.”
Ninh Chính Nguyên không lập tức cự tuyệt, Kiều An Hạ nghĩ là có cơ hội, vội vàng đem dự án trong tay bày ra.
“Ninh tổng, anh xem đây là kế hoạch mới của công ty chúng tôi…”
“Cố Dực.” - Ninh Chính Nguyên không thèm nhìn Kiều An Hạ một cái, ngạo mạn nói: “Gần đây tôi rất bận, không có kế hoạch ở lĩnh vực này. Sao cậu không đi hỏi em trai của cậu.”
Cố Dực sắc mặt trầm xuống, xem ra Ninh Chính Nguyên và em trai của hắn là một nhóm.
Kiều An Hạ cắn răng: “Ninh tổng, ngài thử xem qua, dự án này thật sự rất tốt, nếu thành công thì lợi ích được rất lớn.”
Lời nói chưa dứt, Ninh Chính Nguyên đã cầm tập tài liệu trên tay ném vào người Kiều An Hạ.
“Bốp.”
Lương Ân chỉ cảm thấy chung quanh đóng băng, hơi lạnh bủa vây lạnh lẽo.
Góc nhọn trên văn kiện để lại trên mặt Kiều An Hạ một vệt máu, nhưng thủ phạm chỉ nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, lỡ tay.”
Giây tiếp theo, một bóng người lao tới, trực tiếp nhặt văn kiện lên ném qua.
Bốp! Ninh Chính Nguyên nhảy dựng lên như một con mèo bị dẫm đuôi.
“Mẹ nó, ai dám ném ta.”
Mạc Thiên tỏ ra kinh ngạc nhìn Ninh Chính Nguyên: “ Ồ thì ra là Ninh tổng, xin lỗi, lúc nãy đi ngang tôi thấy một người đàn ông kém phong độ đi ném đồ, thật sự không nghĩ đó lại là Ninh tổng.”
Ninh Chính Nguyên tức giận đến đen mặt, đạc biệt là mất mặt trước mặt Tần Du, đây là khách hàng quan trọng của hắn.
“Mạc Thiên, bình thường tôi nể mặt cậu, cậu đừng tưởng là tôi sợ cậu. Bất quá chỉ là một đứa con rơi nhận về, cậu cho rằng bản thân là chủ tịch tập đoàn Mạc thị thật sao?”
Kiều An Hạ kinh ngạc, Mạc Thiên là con rơi?
Kiều An Hạ đè nén nghi hoặc, liếc nhìn Mạc Thiên, nhưng vẻ mặt của anh không thay đổi, chỉ cười nhạt.
“Ninh tổng không cần phải sợ tôi, chỉ là không biết khách hàng của Ninh tổng có biết Ninh tổng thích tuỳ tiện cắn người.”
“Cậu…” - Ninh Chính Nguyên còn muốn ra tay, nhưng có Tần Du ở đây, hắn nhịn xuống: “Mạc Thiên, hãy đợi đó, chuyện này chưa xong đâu.”
Nói xong, Ninh Chính Nguyên đưa Tần Du rời đi, Tần Du quay lại nhìn Mạc Thiên một cái lộ ra vẻ khó hiểu.
Mạc Thiên nhìn Kiều An Hạ hỏi: “Các người sao lại đến đây?”
Kiều An Hạ mím môi: “Không có gì, tôi có chút việc cùng Ninh tổng thương lượng, bây giờ nên đi rồi.”
Nói xong, Kiều An Hạ và Cố Dực cũng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng bọn họ phía xa. Lương Ân cười nói: “Chị dâu hình như có chuyện giấu anh.”
Mạc Thiên nhíu mày: “Cậu giúp tôi điều tra một chút.”
Kiều An Hạ cùng Cố Dực đi ra, cả hai đều thật sự nhục chí.
Quay về đến Cố thị An Sinh, thư ký liền chạy ra nói: “Cố tổng, vừa rồi có một đám người đến tìm anh.”
“Ai vậy?” - Cố Dực nói.
“Nói là công ty SHI từ nước M.”
Cố Dực kinh ngạc, tập đoàn SHi ở nước M là tập đoàn lâu đời, chỉ mới đánh vào thị trường trong nước hai năm qua, sao lại đến tìm công ty nhỏ như bọn họ.
Cố Dực quấn quýt đưa Kiều An Hạ đi lên.
Tập đoàn SHI đến để mua lại Cố Thị An Sinh, không muốn hợp tác.
Vị đại diện tập đoàn SHI mỉm cười nói: “Không ai sẽ hợp tác với với An Sinh trong lúc này. Công ty SHI sẵn sàng mua lại An Sinh, sau khi mua lại, anh vẫn ở lại An Sinh theo dạng cổ phần, Cố tổng vẫn là phụ trách An Sinh, mọi thứ sẽ không thay đổi.”
Cố Dư không hiểu: “Mục đích của các người là gì?”
“Đương nhiên là vì sự phát triển của SHI ở thị trường trong nước.” - Nói xong lại đưa ra bản hợp đồng soạn sẵn: “Mời xem.”“Hợp đồng không chỉ bao gồm tất cả những gì chúng ta vừa đàm phán, chúng tôi cũng đồng ý với kế hoạch cải tạo nhà kho của bạn. Nếu sau này anh muốn mở công ty mới, SHI cũng sẽ không ngăn cản.”
Cố Dực cảm thấy đây không còn gì có thể tốt hơn.
Cố Dực nhìn về phía Kiều An Hạ: “Cô nghĩ sao?”
Kiều An Hạ cười cười: “Tôi tôn trọng quyết định của anh.”
Cố Dực gật đầu, đồng ý bán An Sinh.
Hiếm khi được tan làm sớm, Kiều An Hạ dự định ghé siêu thị mua một ít đồ ăn, không ngờ vừa xuống lầu, nhìn thấy một số người mặc vest đen đang đợi cô ở dưới.
“Kiều tiểu thư, Mạc lão gia muốn gặp cô.”
Kiều An Hạ cảm thấy run rẩy, hiển nhiên vì chuyện hôm qua, cô gật đầu đi theo bọn họ.
Đến biệt thự nhà họ Mạc, quản gia đưa Kiều An Hạ đi thẳng vào thư phòng của Mạc lão gia…
Nhìn thấy Kiều An Hạ đi vào, ông ta đóng lại album ảnh đang xem, nhìn cô: “Ngồi đi.”
Cô đi về phía sô pha ngồi xuống: “Xin hỏi Mạc lão gia gọi con đến có việc gì?”
Mạc lão gia tử nhìn Kiều An Hạ, sau đó đi về phía sô pha ngồi xuống: “Lần trước cô nói cô và Mạc Thiên là giao dịch một năm?”
Kiều An Hạ kinh ngạc, sau đó gật đầu: “Vâng.”
“Vậy qua một năm, cô sẽ đi đâu?” - Mạc lão gia tử hỏi.
Kiều An Hạ nghi ngờ, nhưng vẫn thành thật: “Con cũng chưa biết.”
“Cô có muốn sau một năm đó, có thể phát triển hơn không, cô học thiết kế đúng không, ở nước Mỹ hoặc Pháp sẽ tốt hơn cho cô.”
Kiều An Hạ nhíu mày: “Có chuyện gì lão gia cứ nói.”
Mạc lão gia gật đầu một cái, xoay người trên bàn sách cầm ra một tấm chi phiếu.
“Đây là 10 tỷ, có thể lo cho cuộc sống sau này của cô, tôi còn có thể lo cho cô công việc hoặc cô muốn học cao hơn đều được. Chỉ cần cô đồng ý với tôi một yêu cầu, trước khi rời đi, sinh cho nhà họ Mạc một đứa trẻ.”