Nghĩ đến điều này khiến Kiều An Hạ ngẩn ngơ cả người.
“Sao vậy, cô không muốn sao?” - Mạc lão gia nói: “Theo ta nhận thấy cô không phải là không có tình cảm với Mạc Thiên. Nếu có thể ở bên cạnh nó một năm, vì cái gì không thể sinh cho nó một đứa trẻ?”
“Chuyện này không giống nhau.” - Kiều An Hạ đáp: “Trẻ con nên lớn lên trong một môi trường được yêu thương, và cũng là tạo ra từ tình yêu của cha mẹ, tôi và Mạc Thiên chỉ là giao dịch, sinh ra một đứa bé và sống trong môi trường như ông muốn là điều không nên.”
“Kiều tiểu thư, tôi hy vọng cô nghĩ kỹ.” - Mạc lão gia lại nói: “Nếu còn muốn điều kiện gì, có thể nói ra.”
“Tôi không có điều kiện gì cả, tôi không đồng ý.”
Nghe vậy, sắc mặt của Mạc lão gia trầm xuống.
“Kiều An Hạ, nếu như không phải do Mạc Thiên tình huống có chút đặc biệt, cô cho rằng tôi có yêu cầu cô làm một việc như vậy không? Tôi vốn nghĩ cô là một cô gái biết điều, Mạc Thiên đã vì cô làm bao nhiêu việc, tôi cho là cô có thể nhìn ra được. Hiện tại chính là do ta nghĩ quá nhiều, cô về đi, hy vọng cô sẽ suy nghĩ về lời đề nghị này.”
Kiều An Hạ không nói thêm cái gì, liền đứng dậy rời đi.
Đi đến cửa liền gặp phải Mạc Côn.
Vì đang được tạm quyền tổng giám đốc nên hắn rất đắc ý, nhìn thấy Kiều An Hạ thậm chí còn hỏi thăm: “Kiều tiểu thứ tới sao, Mạc Thiên có khỏe không?”
Kiều An Hạ nhàn nhạt đáp: “Vẫn khỏe, cảm ơn Mạc nhị thúc quan tâm.”
Đợi Kiều An Hạ rời đi, Mạc Côn nhíu mày. Có lẽ lần này Mạc Thiên bị trừng phạt, anh trai hắn gọi Kiều An Hạ đến mắng một trận.
Ra khỏi Mạc phủ, Kiều An Hạ ngồi trong chiếc xe phổ thông đã được sửa lại.
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều ký ức. Mẹ cô qua đời, mẹ kế Hứa Phượng gả vào cửa.
Cô nhớ có một lần cô được chọn biểu diễn vai nàng tiên cá, Kiều Văn Quốc đã hứa với cô sẽ đến xem cô biểu diễn, trong lòng cô rất vui, ra sức tập luyện.
Cho đến ngày biểu diễn, trong lòng cô vui vẻ đứng trên sân khấu, nhìn xem từng gương mặt tươi cười dưới khán đài, tìm kiếm một ai đó, thế nhưng không có.
Biểu diễn kết thúc, ba cô không tới, dù rất buồn nhưng cô tự an ủi rằng ba cô bận việc công ty.
Nhưng khi cô đi về nhà, đã nhìn thấy một nhà ba người vui vẻ, Kiều Văn Quốc ôm lấy Kiều An Hiên cưng chiều: “Hôm nay công chúa của ba múa thật đẹp, rất tiến bộ.”
Kiều An Hiên mỉm cười hạnh phúc: “Cảm ơn ba, ba là tốt nhất.”
Lúc đó cô mười tuổi, không thể nhịn được mà lao ra hét lớn: “Ba rõ ràng hứa với con đến xem con biểu diễn, tại sao ba lại không đến?”
Kiều Văn Quốc lúc này mới nghĩ ra cái gì: “Hôm nay con cũng biểu diễn sao?”
Kiều An Hạ nghĩ cả đời này, cô cũng không quên được sự thờ ơ lạnh lùng đó.
Khi đó, cô tự nhủ, con cái của cô sau này phải lớn lên trong một gia đình tràn ngập tình yêu thương, nếu không thể, cô thà không có con còn hơn.
Kiều An Hạ lái xe trở về nhà, thì Mạc Thiên cũng đã đi đến Mạc phủ.
Đến Mạc phủ, quản gia đã đứng đợi Mạc Thiên ở bên ngoài: “Nhị thiếu gia, lao gia đang đợi cậu ở thư phòng.”
Mạc lão gia lúc này lại đang xem album ảnh, trong thấy Mạc Thiên đi vào, ông ta cũng không ngẩng đầu lên.
“Ngồi đi.”
Mạc Thiên không cử động, đứng im hỏi: “Chủ tịch tịch tìm tôi có việc gì?”
Mạc lão gia tự nhiên rất không hài lòng: “Nếu không có chuyện gì, ta không thể tìm con sao? Chúng ta là cha con, chứ không phải là quan hệ kiểu công việc.”
Mạc Thiên cũng không thèm để ý, lại hỏi: “Ba tìm Kiều An Hạ?”
Mạc lão gia càng tức giận hơn: “Đúng, ta đã tìm gặp cô ta. Bệnh tình của con ta đã hỏi bác sĩ. Nếu con chỉ có thể tiếp xúc với cô ta, tôi gọi cô ta sinh cho con một đứa con, có gì không được?”
Mạc Thiên cau mày: “Chuyện riêng của con, ba đừng xen vào.”
“Đó là việc riêng sao? Con bây giờ là người thừa kế duy nhất của Mạc gia, có trách nhiệm sinh con nối dõi tông đường. Huống chi, vì cô ta làm bao nhiêu việc, con đừng tưởng là ta không biết, thế nhưng mà cuối cùng thì sao?”
Nói đến đây, Mạc lão gia trực tiếp mở một đoạn ghi âm.
Giọng nói của Kiều An Hạ rất nhanh truyền đến: “Trẻ con nên lớn lên trong một môi trường được yêu thương, và cũng là tạo ra từ tình yêu của cha mẹ, tôi và Mạc Thiên chỉ là giao dịch, sinh ra một đứa bé và sống trong môi trường như ông muốn là điều không nên.”
“Con có nghe thấy không? Con trai của ta trải qua mấy lần sinh tử vì cô ta, nhưng cuối cùng thì sao, cuối cùng nhận được cái gì?” - Mạc lão gia hét lên.
Mạc Thiên nghe được giọng nói của Kiều An Hạ, hai tay siết chặt không nói nên lời. Anh ngồi đó rất lâu mới đứng lên: “Nói đủ chưa?’”
Mạc lão gia tức giận đến mức lùi lại: “Con còn định bảo vệ cô ta đến khi nào?”
“Chuyện của chúng tôi không cần ngài chủ tịch quan tâm.” - Mạc Thiên nói xong liền đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Chờ Mạc Thiên đi xa, Mạc Côn mới từ trong gốc cột đi ra.
Sắc mặt hắn tối sầm lại, anh trai hắn lại muốn cô gái kia sinh con cho Mạc Thiên, chẳng lẽ điều đó sẽ loại trừ hoàn toàn quyền thừa kế của hắn sao, nghĩ đến Mạc Khôn nắm chặt tay thành quyền.
Hắn quay về phòng, tâm tình cực kỳ khó chịu.
Phương Nhã đi tới hỏi: “Sao vậy, lúc nãy còn vui vẻ đi tìm anh cả, sao bây giờ lại như vậy, anh cả mắng anh à?”.
“Hừ… những năm qua chúng ta đã làm rất nhiều cho Mạc gia. Thời điểm Mạc Trạch qua đời, tôi đã ở bên anh cả an ủi hắn. Thế nhưng ở đâu hắn lại mang một Mạc Thiên quay về, đem mọi thứ cho thằng nhóc đó. Bây giờ biết cơ thể Mạc Thiên có vấn đề, lại muốn cô gái kia sinh con cho nó.”
Phương Nhã kinh ngạc: “Anh cả không phải ghét cô ta sao?”
“Thì sao, hắn chỉ muốn đứa trẻ, không muốn cô ta. Em không hiểu sao, khi Mạc Thiên có con nối dõi tông đường, nhị gia chúng ta sẽ bị vứt như vứt rác.”
Phương Nhã cũng hiểu ra, sắc mặt trắng nhợt: “Chúng ta phải làm sao bây giờ.”
“Làm sao ư?” - Mạc Côn cười lạnh: “Tất nhiên phải khiến cô ta không thể sinh con.”
“Nhưng mà… Mạc Thiên luôn bảo hộ cô ta.”
“Thì sao? Một người sống sờ sờ như vậy, không thể không có kẻ hở.” - Mạc Côn hơi dừng một chút: “Mấy ngày nay em có gặp Tư Tình không?”
“Có gặp, tâm trạng con bé không tốt, chỉ nhốt mình trong nhà.”
“Con bé chết tiệt này cũng là ưa thích Mạc Thiên. Trước kia muốn dưỡng nó để có thể tìm chút tiền đồ trong nhà, cũng lót đường cho Mạc Minh, hiện tại xem ra là vô dụng.”
Phương Nhã trong lòng hiểu rõ, lập tức gật đầu: “Ngày mai tôi sẽ đi tìm con bé.”
Khi Mạc Thiên về đến nhà, Kiều An Hạ đang cùng dì Trương nấu cơm. Trông thấy Mạc Thiên bước vào cửa, Kiều An Hạ mỉm cười chạy đến ôm lấy eo anh. “Anh đi đâu mà về muộn vậy?” Mạc Thiên không đáp, đưa tay sờ lên vết thương trên má cô. “Đau không?” Kiều An Hạ kinh ngạc: “Bị thương sao, vậy mà tôi không cảm giác được.” Mạc Thiên khẽ cười thành tiếng: “Đồ ngốc, không cẩn thận sẽ trở nên xấu xí.” “Trở nên xấu xí cũng tốt” - Kiều An Hạ cười khúc khích: “Khi đó tôi sẽ thay đổi và bắt đầu ở một thành phố mới.” Mạc Thiên cau mày: “Em muốn rời đi sao?” Kiều An Hạ kinh ngạc nhìn anh: “Sao vậy, tôi đùa thôi.” Mạc Thiên không đáp, mang thuốc bôi vết thương cho cô, sau đó hai người cùng ăn tối. Ăn xong, Kiều Ạn Hạ ngồi ở ghế sô pha xem TV, Mạc Thiên cũng ngồi với cô. Nhìn thấy trên TV có một đứa trẻ rất đáng yêu, Kiều An Hạ nhìn rất thích thú, dì Trương không khỏi nói: “Kiều tiểu thư và Mạc thiếu gia sinh con nhất định sẽ đáng yêu còn hơn đứa bé kia.” Kiều An Hạ đưa mắt nhìn về phía Mạc Thiên. Mạc Thiên nhàn nhạt đáp: “Không vội.” Dì Trương nghe vậy liền ngại ngùng rời đi. Hai người không ai nói với ai câu nào, Kiều An Hạ lén nhìn Mạc Thiên với tâm tình phức tạp, cô thật ra hy vọng Mạc Thiên có thể ép cô làm chuyện giống như Mạc lão gia. Có lẽ cô sẽ đáp ứng anh, cô đã nợ anh rất nhiều. Kiều An Hạ nghĩ rất nhiều, lại buột miệng nói: "Mạc Thiên, anh có muốn có con không?” Ngón tay Mạc Thiên đang nghịch điện thoại lại dừng lại: "Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?” Trong tâm trí anh lại vang vọng những lời nói của cô với ba anh, cô nói trẻ con phải nên sinh ra từ tình yêu, phải sống trong tình yêu thương… "Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến, nếu anh muốn…” "Tôi không muốn.” Mạc Thiên sợ trực tiếp nghe được những lời mà anh không thể tiếp nhận từ miệng cô, Mạc Thiên cắt lời rất nhanh, và cũng buột miệng nói thêm: "Em nghĩ mình là ai? Chúng ta chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi, phải không? Sinh con đối với em mà nói, không có gì tốt cả.” "À…” - Kiều An Hạ trái tim không hiểu vì sao co thắt lại: "Xin lỗi, tôi nghĩ quá nhiều rồi…” Mặc dù cô tự biết đây chính là kết thúc của cô và anh. Nhưng bây giờ nghe chính miệng anh nói ra, trái tim vẫn thật khó chịu. Hóa ra tự bản thân biết rõ không nên mong chờ bất cứ điều gì trong mối quan hệ giao dịch này, nhưng trong lòng cô thật sự vẫn là có chút mong chờ. Nhìn bộ dạng của cô hiện tại khiến Mạc Thiên càng thêm bực bội, anh ném chiếc điều khiên lên bàn rồi sải chân bước ra khỏi cửa. Sáng hôm sau, Kiều An Hạ tỉnh lại, Mạc Thiên cũng không có trong phòng. Vị trí nằm bên cạnh trống rỗng, không có lưu lại chút hơi ấm nào, có thể nói chính là đêm qua anh không ngủ ở đó. Một đêm không về… Kiều An Hạ nhìn vị trí bên cạnh ngơ ngác rất lâu, sau đó mời rời khỏi giường. Khi đi xuống lầu, dì Trương thấy cô liền nói: "Đêm qua Mác thiếu không về, cô muốn ăn sáng món gì?” Kiều An Hạ lắc đầu, cảm thấy có chút không ổn. Nắng sớm thật đẹp, cô mang sách ra ngoài vườn ngồi đọc, nhưng không đọc được chữ nào. Cô nhìn chậu hoa đặt trên bàn tròn, tự nói: "Anh ấy có chuyện gì vậy? Sao lại mất bình tĩnh, sao lại tức giận?”