Khương Tình bước vào nhà liền thấy bà Vương Minh Tuyết đang đứng đợi sẵn trước cửa. Cô khẽ gật đầu ôn nhu nói:
“Chào mẹ!”
Bà Vương Minh Tuyết vô cùng lo lắng, ánh mắt đỏ ửng chứng tỏ bà đã khóc và đau lòng rất nhiều vì cô. Khương Tình liền bước tới, khẽ ôm bà vào lòng, dịu dàng nói:
“Con xin lỗi.”
Không có người mẹ nào không yêu thương con mình cả, bà Vương Minh Tuyết liền ôm lấy Khương Tình, tâm tình đã bình tĩnh hơn, nhẹ giọng nói nhỏ:
“Mẹ không trách con, cũng không phản đối quyết định của con nữa. Con vào nhà đi! Ông và ba con đang đợi.”
Khương Tình buông mẹ cô ra, bước về phía phòng khách. Ông Khương Thời đang ngồi im lặng trầm mặc, ba cô thì ngước mắt lên khẽ nhìn về hướng cô. Khương Tình bước tới bàn, kéo ghế ngồi xuống đối diện hai người, khẽ nói:
“Ông nội nói đi! Con xin nghe.”
Ông Khương Thời cố gắng bảo trì khuôn mặt bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng rồi nhìn Khương Tình ôn tồn nói:
“Ta sẽ không phản đối chuyện con... quen con gái. Nhưng ta có ba điều kiện.”
Khương Tình nhìn ông cười khẽ rồi nói:
“Ông nói đi!”
Ông Khương Thời liền hắng giọng nghiêm túc:
“Thứ nhất, ta muốn trước khi con 35 tuổi. Phải có một đứa con. Ta không quan tâm con làm cách nào. Chỉ cần cho Khương Gia một đứa cháu nối dõi.”
Khương Tình cúi đầu ngẫm nghĩ, cảm thấy việc này là việc tương lai sau này, cô thì tất nhiên rất mong muốn có con, chỉ là Hạ Nhi. Cô không biết Hạ Nhi có ý kiến như thế nào. Khương Tình ngẩng đầu lên nhìn ông Khương Thời, nhẹ giọng nói:
“Được! Con đáp ứng.”
Ông Khương Thời liền gật đầu tỏ vẻ hài lòng, rồi mở miệng nói tiếp:
“Thứ hai, ta muốn trong vòng 5 năm, con phải làm Khương gia phát triển mạnh ra thị trường ngoài nước, còn phải nắm giữ vị trí cao nhất trong các gia tộc hiện nay.”
Khương Tình khẽ nhíu mày, sau đó lại trầm trọng gật đầu nói:
“Được! Điều thứ ba là gì?”
“Điều thứ ba, ta không cấm cản chuyện con quen con gái, con có thể không lập gia đình, không cưới hỏi, gia tộc sẽ không ép con phải kết hôn với bất kì người nào, nhưng... ta không muốn con dẫn bất kì đứa con gái vào về. Chính xác là! Ta chấp nhận con yêu đương và quen con gái, con có thể để cô ta sống bên ngoài, nuôi dưỡng cô ta, nhưng không được phép để cô ta bước chân vào nhà họ Khương, cũng không được công khai chuyện con quen con gái ra ngoài.”
Khương Tình nghe vậy, khoé môi liền nhếch lên ý cười lạnh. Cô biết ngay ông sẽ không thoả hiệp như vậy, Khương Tình giọng nhàn nhạt nói:
“Nếu ông đã nói như vậy, con nghĩ ba điều mà ông đưa ra, tốt nhất nên huỷ bỏ cả đi.”
Ông Khương Thời liền tức giận đứng phắt dậy nói:
“Khương Tình, con nói vậy là sao hả?”
Khương Tình cười trầm thấp, giọng lạnh lẽo đến cực điểm nói:
“Con nhất định không uỷ khuất cô ấy, nếu ông không cho phép cô ấy bước chân vào Khương Gia. Được thôi! Con sẽ không mang họ Khương nữa!!!”
“Mày!!!” Ông Khương Thời tức đến mức thở hổn hển.
Bà Vương Minh Tuyết ngay lập tức chạy với vuốt ngực ông.
Khương Vũ Hàn liền đứng dậy, mắt nhìn thẳng Khương Tình lớn tiếng nói:
“Ruốc cuộc cô ta là ai? Đáng để con vứt bỏ Khương gia như vậy sao?”
Khương Tình ánh mắt không tránh né, giọng điệu vô cùng bình thản nói:
“Đáng! Đối với con ngoài cô ấy ra, sẽ không ai xứng đáng nữa!”
Bà Vương Minh Tuyết tay vuốt ngực ông Khương Thời đang vô cùng tức giận, khẽ quay đầu nói với Khương Tình:
“Con muốn vứt bỏ mặt mũi gia tộc hay sao? Con còn muốn đem nữ nhân về cái nhà này, có phải con muốn ông nội con tức chết, mẹ tức chết con mới hả dạ không?”
“Mẹ thấy con gái của mẹ là người, con gái người khác thì không phải sao? Nếu ở bên ngoài, người ta cũng đối xử với con gái của mẹ như cách mà gia đình mình đang làm, mẹ sẽ thấy đó là điều xứng đáng, tốt đẹp à?”
Bà Vương Tinh Tuyết nghe vậy cả giận nói:
“Gia tộc chúng ta là danh gia vọng tộc, kẻ nào dám đối xử với con gái ta như vậy, thay vào đó, ngoài kia không biết bao nhiêu kẻ địa vị thấp kém muốn một bước lên trời tiến thân vào cái nhà này, một đứa con gái không rõ lai lịch thì xứng hay sao? chúng ta nhường nhịn con, không muốn mất đi con nên mới thoả hiệp chấp nhận chuyện không thể nào chấp nhận nổi như vậy, con đã thấy gia tộc nào như Khương gia lại tuỳ ý để người thừa kế làm loạn lên như con chưa?”
Khương Tình nghe thấy thế liền cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm nói:
“Mẹ biết người con đang yêu là ai sao? Mẹ không hề biết gì về cô ấy, tại sao lại cứ nghĩ bản thân cô ấy không xứng với con? Và cho dù cô ấy địa vị thấp thì thế nào? Con yêu cô ấy. Vì thế cho dù ba mẹ và ông nội có cấm cản đi nữa, một khi cô ấy không thể bước chân vào Khương gia, con cũng không bước chân vào cái nhà này một bước.”
Bà Vương Minh Tuyết nghe vậy liền lảo đảo, tay run run chỉ về phía Khương Tình, tức giận đến không thể nói nên lời.
Ông Khương Thời thì đã bình tĩnh lại, nhưng hơi thở vẫn dồn dập, lớn tiếng nói:
“Đứa con gái ấy là ai? Ta muốn biết nó là ai mà khiến đứa cháu mà ta khổ công bồi dưỡng sẵn sàng chống lại cả gia tộc bảo vệ nó.”
Khương Tình cười trầm thấp, giọng không chút độ ấm nói:
“Ông nội! Nếu ông nội chấp nhận thì con sẽ dẫn em ấy về ra mắt, còn nếu không chấp nhận. Con xin phép không nhắc tới. Con không muốn người con yêu phải nghe những lời nói khiếm nhã từ gia đình mình.”
Ông Khương Thời nghe thấy liền vô cùng tức giận, tay nắm cạnh ghế run run không ngừng. Muốn nói gì đó lại thôi.
Khương Vũ Hàn đứng kế bên liền bước tới nhẹ giọng nói:
“Nếu gia đình chấp nhận! Con sẽ dẫn con bé về đây thật sao?”
Khương Tình vô cùng chắc chắn nói:
“Đúng vậy! Con còn muốn cưới em ấy. Con sẽ không để em ấy chịu một chút uỷ khuất nào. Thế nên, trước khi ba mẹ và ông đồng ý chuyện đó, con xin phép ra ngoài ở!”
Khương Vũ Hàn nghe Khương Tình nói liền có chút sửng sốt. Khương Tình nói rõ là cưới, còn nói vô cùng nghiêm túc.
Vương Minh Tuyết nghe Khương Tình muốn cưới, còn nhất quyết đòi dọn ra ngoài. Bà tức đến không thở nổi liền chỉ vào Khương Tình lớn tiếng mắng:
“Ta nuôi con coi như uổng phí, vì một đứa con gái mà con làm mất sạch thể diện cả cái gia tộc này, còn muốn từ bỏ gia tộc vì con mà khổ tâm bồi dưỡng. Khương Tình! Con thật sự là kẻ vô ơn bạc nghĩa!!.”
Lời nói nặng nề mạnh mẽ giáng xuống Khương Tình không chút chuẩn bị. Khương Tình nghe mẹ mình nói như vậy liền cúi đầu, thần sắc trong mắt vô cùng phức tạp.
Ông Khương Thời vươn tay giữ lấy tay Vương Minh Tuyết, muốn ngăn lại lời vừa nói nhưng không kịp.
Bà Vương Minh Tuyết cũng chợt sững sờ, phát hiện mình lỡ lời thì túng quẫn đến vô cùng.
Khương Vũ Hàn lẳng lặng nhìn Khương Tình, có chút áy náy không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào.
Khương Tình im lặng một lúc liền ngẩng đầu lên, sắc mặt bình thản trong trẻo, môi cong lên ý cười nhạt, giọng ấm áp ôn nhuận nói:
“Từ khi con ra đời đến giờ, mọi thứ gia tộc sắp xếp, con đều không một chút phản kháng, con 3 tuổi đã bị huấn luyện đến không còn hình người, gia tộc chưa từng hỏi ý kiến con có muốn học những thứ đó không? Có muốn làm những thứ đó hay không? Từ lúc con 3 tuổi, mở mắt ra không phải là những khoá huấn luyện, những đề bài mà con trong thời gian ngắn phải hoàn thành, những con số mà con phải thuộc nằm lòng, những tư liệu mật mà con buộc lòng phải nắm kỹ,... con chưa từng than trách một câu, vì tương lai của Khương gia, con chấp nhận học mọi thứ. Ngay cả chuyện ba mẹ bảo con thử yêu thích Khanh Long, con cũng không phản đối mà từng thử qua, ngoại trừ chuyện đó, có chuyện nào mà gia tộc muốn con làm, mà con chưa hoàn thành chưa? Bây giờ mẹ nói con vô ơn bạc nghĩa, suốt bao năm qua, con vì Khương gia làm những gì? Sao mẹ không hỏi ông nội đi. Con vô ơn bạc nghĩa sao? Dù mẹ không hề quan tâm con, chỉ muốn con trở thành người thừa kế hoàn mỹ của Khương gia, mẹ đã từng hỏi con rằng, con có muốn làm hay không chưa?”
Vương Minh Tuyết giật lùi về sau, ánh mắt mở to đầy kinh hãi.
Khương Thời thở dài, nhìn Khương Tình nhẹ giọng nói:
“Ta biết con đã vì Khương gia mà làm rất nhiều chuyện, ta là người hiểu rõ nhất. Con đừng trách mẹ con. Nó chỉ là giận quá nên lỡ lời.”
Khương Vũ Hàn liền tiếp lời nói:
“Khương Tình, mẹ con chỉ lỡ lời thôi. Mẹ con rất yêu thương con, vì không muốn con... trở nên như vậy nên có chút kích động.”
Khương Tình cười khẽ, ánh mắt lạnh lùng không mang theo độ ấm liền đứng dậy, nói:
“Con sẽ dọn đi!”
Vương Minh Tuyết ngay lập tức kinh hãi, giọng bật thốt nói:
“Khương Tình!! Mẹ...”
“Ý con đã quyết! Cho đến lúc gia đình chấp nhận. Con sẽ không về nhà.” Khương Tình cắt ngang lời bà Vương Minh Tuyết, xoay người chậm rãi bước về phía cầu thang.
Ông Khương Thời khẽ xoay người nhìn bà Vương Minh Tuyết, trong ánh mắt mang theo sự bất đắc dĩ cùng tia trách móc không rõ.
Khương Vũ Hàn liền nhẹ giọng nói:
“Ba để con bé đi như vậy sao?”
“Không lẽ giờ ta phải hạ thấp cái bản mặt già nua này đi xin lỗi năn nỉ con bé ở lại à?” Ông Khương Thời lạnh giọng.
Khương Vũ Hàn liền ấp úng, đầu cúi thấp im lặng.
Ông Khương Thời khẽ ho một tiếng, giọng nghiêm túc nhàn nhạt nói:
“Con tìm người điều tra con bé! Xem người nó quen là ai đi.”
Khương Vũ Hàn liền ngẩng đầu nhìn ông Khương Thời, không hiểu ý liền hỏi:
“Ba muốn làm gì?”
Khương Thời liền nhẹ giọng nói:
“Ta muốn xem thử xem là thần thánh phương nào, khiến cháu gái ta tự hào bấy lâu nay, không tiếc trả giá đại giới muốn rước về nhà như vậy.”
Khương Vũ Hàn liền trầm mặc.
Vương Minh Tuyết nghe thấy, ngay lập tức bước tới nói:
“Con nghe Khanh Long nói. Con bé đó tên là Hạ Nhi. Học cùng trường với Khương Tình. Khanh Long đã thử điều tra rồi, lai lịch con bé không tra ra được gì cả.”
Ông Khương Thời liền nhíu mày, khẽ trầm giọng hỏi:
“Hạ? Là họ Hạ sao?”
Vương Minh Tuyết liền nhẹ giọng cười nói:
“Con hiểu ý của ba, ba nghĩ là Hạ gia chứ gì? Ba tưởng Hạ gia dễ dàng để con cháu nhà họ công khai mình là đồng tính hay sao? Mặt mũi nhà họ Hạ vô cùng lớn, là đại gia tộc thuộc hàng vương tôn quý tộc. Con bé Hạ Nhi mà Khương Tình đang quen, lại công khai với toàn trường mình là đồng tính. Ba nghĩ họ Hạ sẽ chấp nhận một thành viên trong gia tộc như vậy sao?”
Ông Khương Thời liền chìm vào suy tư, có chút không đồng ý nói:
“Ông Hạ Minh có một cô cháu gái, là nghịch lân không thể chạm của ông ta, con bé không bao giờ xuất hiện trong các buổi họp gia tộc hay ra mắt. Ta biết ông Hạ vô cùng thương yêu cô cháu gái này, đến nỗi ta cũng từng rất tò mò muốn được gặp con bé. Nhưng ông ta giấu vô cùng kĩ, một sợi tóc ta cũng chưa từng thấy, con bé đó cũng đang học ở trường Khương Tình đang học.”
Khương Vũ Hàn liền nói:
“Nhưng điều đó cũng không thể nói lên rằng con bé Khương Tình đang quen là cháu gái nhà họ Hạ được. Cháu gái nhà họ Hạ ư? Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không thể nào.”
Vương Minh Tuyết cũng gật đầu phụ hoạ nói:
“Chồng con nói rất phải, con cũng có nghe nói nhà họ Hạ có một vị tiểu thư, cũng là người thừa kế duy nhất nhà họ Hạ. Ông Hạ Minh từng tuyên bố tất cả tài sản của ông sau khi qua đời sẽ để lại cho cô cháu gái này, vị tiểu thư đó sinh ra đã là một phú bà rồi. Cả đời nhung lụa tôn quý không sao tả xiết.”
Ông Khương Thời nhíu mày, tay khẽ day nhẹ mi tâm, vô cùng bất đắc dĩ nói ra một câu khiến bà Vương Minh Tuyết và Khương Vũ Hàn phút chốc líu lưỡi.