Vương Minh Tuyết khuôn mặt mang thần sắc kinh ngạc nói:
Ba à, có khi nào... là trùng tên họ không?
Khương Dạ Hàn cũng lập tức phụ hoạ nói:
Đúng vậy! Không thể nào đâu. Hạ gia là gia tộc thế nào chứ? Nếu không phải chỉ hoạt động ngầm, thì gia tộc đó vốn dĩ là đứng đầu đấy.
Ông Khương Thời khẽ thở dài nói:
Ta cũng mong là không phải, nếu là cháu gái nhà họ Hạ, tới bản thân ta cũng không có cam đảm cưới cho Khương Tình một nữ nhân như thế, Hạ gia có ơn với ta, lão gia đó lại yêu quý cháu gái bảo bối đó còn hơn cả mạng sống, nếu Khương Tình mà thật sự quen cháu gái nhà họ Hạ, ta không những không dám cản trở chúng nó lấy nhau, còn phải đi cầu xin lão già ấy gả đứa cháu bảo bối của lão ấy cho cháu gái mình, nghĩ tới thôi mặt mũi đã mất sạch, có khi người ta con ghét bỏ chả thèm gả tới.
Khương Vũ Hàn nghe thấy liền có chút không tin nổi:
Ba à, không phải lúc trước con nghe ba nói hai nhà có hôn ước sao? Nếu không phải bên đó họ sinh ra con gái, thì hai nhà đã đính hôn rồi.
Vương Minh Tuyết liền thấp giọng nói:
Đúng thế! Con còn nhớ khi sinh Khương Tình, biết có việc hôn ước đó, con đã mong cầu nữ nhân nhà họ Hạ kia sinh ra một đứa con trai biết bao. Ai ngờ lại là con gái. Làm tiện nghi cho Khanh Long.
Khương Vũ Hàn liền quay đầu trách mắng:
Bà còn nhắc đến nữa, chuyện bà thúc ép Khương Tình với Khanh Long, bà cảm thấy bà làm đúng hay sao?
Vương Minh Tuyết liền cau mày cãi lại:
Tôi là nghĩ đến Khương gia thôi.
Khương Vũ Hàn tức giận lớn tiếng nói:
Khương Tình nó không phải đồ vật để bà sắp xếp nó như thế.
Giờ không phải là lúc để hai đứa cãi nhau, ta muốn biết người Khương Tình quen có phải là Hạ Nhi của Hạ gia không? Vũ Hàn!! Con đi thăm dò đi.
Khương Vũ Hàn liền ủ rủ chau mày nói:
Ba nói thật dễ dàng quá, tới ba thân thiết với ông Hạ như vậy còn chưa thấy mặt Hạ tiểu thư bao giờ, sao con thăm dò được chứ?
Ông Khương Thời liền có chút trầm mặc, ông rất muốn biết a.
Trên cầu thang liền có tiếng động, Khương Tình chậm rãi từng bước nhẹ nhàng đi xuống. Sau lưng là túi đồ nhỏ. Cô nghĩ mình không cần mang theo nhiều đồ, dù gì căn hộ riêng mà cô mua đã đầy đủ đồ dùng cần thiết, chỉ cần lấy vài vật quan trọng liền có thể dọn đi. Cô vừa xuống đã thấy ông Khương Thời sắc mặt kì quái nhìn cô.
Khương Tình chậm rãi đi tới cúi đầu chào:
Con xin phép!
Nói xong liền xoay người đi về hướng cửa.
Chậm đã! Ông Khương Thời lớn tiếng gọi.
Khương Tình khẽ xoay người, nghiêng đầu hỏi:
Ông có gì căn dặn ạ?
Ông Khương Thời từng bước đi về phía Khương Tình, sắc mặt hoà hoãn nhẹ giọng hỏi:
Ta muốn hỏi con. Người mà con đang quen, có phải là Hạ Nhi? Hạ gia?
Khương Tình có chút sửng sốt, cô nhíu mày hỏi lại:
Ai nói với ông điều này?
Ông Khương Thời nhìn sắc mặt Khương Tình, dù chỉ mới nghi ngờ đã thành khẳng định. Thật sự là Hạ gia a, là Hạ gia.
Ông Khương Thời có chút choáng váng, người run run muốn ngã. Khương Tình nhìn thấy liền bước nhanh tới đỡ lấy tay ông.
Ông Khương Thời liền nắm tay Khương Tình hỏi lại lần nữa:
Là... là Hạ gia thật sao?
Khương Tình cau mày, ánh mắt mang theo chút khó hiểu, liền gật đầu ôn nhuận đáp:
Đúng vậy! Là Hạ Nhi! Đại tiểu thư Hạ gia.
Khương Thời vừa nghe đáp án khẳng định của Khương Tình, liền lung lay muốn đổ, miệng không ngừng nói:
Khương Tình... con... con thật có tiền đồ a.. tới tiểu thư Hạ gia mà cũng dám...
Khương Tình nghe thấy có chút dở khóc dở cười, đưa tay đỡ ông Khương Thời về phía ghế ngồi xuống.
Vương Minh Tuyết miệng há hốc tỏ vẻ không tin nổi, tay không ngừng bóp lòng bàn tay.
Khương Tình liền đứng thẳng dậy nói với ông Khương Thời.
Nếu ba mẹ và ông nội đã biết, vậy con cũng nói luôn, nếu Hạ Nhi không thể bước chân vào Khương gia, con vẫn giữ ý định như cũ. Nói xong liền xoay người đi thẳng ra cửa.
Ông Khương Thời muốn giữ mà không giữ lại được. Ánh mắt còn mang theo kinh hoảng, quay đầu nhìn Khương Vũ Hàn nói:
Ta làm sao mà đi thuyết phục được cái lão bất tử kia chịu gả cháu gái cho Khương Tình bây giờ?
Khương Vũ Hàn trợn trắng mắt hỏi lại:
Ba không cấm chúng nó công khai lấy nhau nữa sao?
Ông Khương Thời vươn tay lấy cái Remote trên bàn ném về phía Khương Vũ Hàn mắng đến máu chó ngập đầu:
Mày bị ngu à? Là Hạ gia đó. Không có lão bất tử Hạ Minh ấy chưa chắc đã có Khương gia bây giờ đâu. Cấm với chả cản cái gì, còn phải tìm cách rước tổ tông đó về nhà nữa.
Bà Vương Minh Tuyết liền thấp giọng khe khẽ hỏi:
Ba này, liệu ông Hạ Minh có chấp nhận chuyện con gái con muốn cưới cháu gái ông ấy không? Có khi nào nghe chuyện hai đứa con gái chúng nó yêu nhau rồi chịu không nổi ngất xỉu như ba không?
Ông Khương Thời liền quay ngoắc đầu lại lớn tiếng nói:
Ta bây giờ chỉ lo lắng điều đó, ông ta vốn dĩ là ân nhân cứu mạng ta, bây giờ ta còn mở miệng muốn cướp cháu gái bảo bối của ông ta, đã thế không cướp đi cho cháu trai, còn là cướp đi gả cho cháu gái. Ta sợ ông ta sẽ ném ta ra khỏi cổng Hạ gia ngay ấy chứ.
Vương Minh Tuyết khẽ thở dài nói:
Thà là một đứa con gái thường thường thôi, đã không đau đầu như thế này, trước sau gì lại trở thành Hạ đại tiểu thư, thật không thể nói nổi.
Khương Vũ Hàn liền lớn tiếng mắng:
Không phải bà chê con gái nhà người ta thân phận không xứng sao? Bây giờ không chỉ con gái nhà người ta thân phận cao quý, còn là cao không thể chạm kia kìa.
Vương Minh Tuyết liền bĩu môi. Bà làm sao biết mắt nhìn người của Khương Tình con gái bà lại cao như thế a.
Ông Khương Thời hết thở dài rồi lại thở dài, chỉ mới mấy phút mà như già đi mấy tuổi.