Bối Vy cúi đầu che giấu ánh mắt lạnh lẽo, sau đó ngẩng đầu cười ngọt ngào nhìn An Tranh nói:
“Hai đứa đến đúng lúc lắm, Bối Lạc định đánh đàn góp vui kìa.”
An Tranh gật nhẹ đầu rồi rải bước về phía bàn tiệc, quay đầu nhìn Hạ Nhi cười nói:
“Em ngồi cạnh tôi nhé.”
Hạ Nhi không đáp, An Tranh liền kéo ghế kế bên cạnh Tiến Minh, ra hiệu Hạ Nhi ngồi xuống.
Khương Tình đáy mắt hiện lên sóng ngầm mãnh liệt, sự lạnh lẽo không chút che giấu bắn về phía An Tranh.
An Tranh coi như không thấy, vẫn thản nhiên cười với Hạ Nhi.
Hạ Nhi bình thản vòng qua bàn tiệc, tới ghế An Tranh kéo ra cho mình, tao nhã ngồi xuống.
An Tranh cười có chút vui vẻ, ánh mắt khiêu khích nhìn Khương Tình, cũng vươn tay kéo ghế ngồi bên cạnh Hạ Nhi.
Bối Vy muốn vươn tay kéo Khương Tình về chỗ, lại thấy ý lạnh trong mắt Khương Tình nên không dám đưa tay ra. Nhìn Khương Tình cười ngọt ngào nói:
“Tình...”
Khương Tình không quan tâm, bước chậm rãi về chỗ của mình, ngồi xuống ưu nhã đầy lạnh lùng, khuôn mặt vốn dĩ luôn nở nụ cười ôn hoà dịu dàng giờ phút này lại lạnh lẽo như băng như tuyết, đôi mắt sâu thẳm âm hàn nhìn An Tranh không chớp mắt, xung quanh toả ra một luồng khí lạnh khiến mọi người không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cúi đầu run rẩy đầy bất an.
Bối Lạc nhìn thấy liền cười khẽ, bước về phía đàn dương cầm đen tuyền tinh xảo ngồi xuống nói:
“Mời mọi người thưởng thức.”
Âm thanh say đắm, lãng mạn và bay bổng từ những ngón tay Bối Lạc vang lên, những thực khách xung quanh đang thưởng thức món ăn cũng chăm chú lắng nghe. Giai điệu bản nhạc River Flows in you nhẹ nhàng, đoạn cao trào làm cho mọi người trên bàn tiệc cũng như người nghe xung quanh cảm nhận được nhiều cung bậc cảm xúc.
Kết thúc liền kèm theo những tiếng vỗ tay. Bối Lạc mỉm cười quay đầu nhìn Khương Tình hỏi:
“Bối Lạc là thiên tài piano mà. Đoạt được bao nhiêu là giải thưởng. Sao đàn không hay được?”
Bối Lạc nghe thấy liền có chút kiêu ngạo, liếc mắt về phía Hạ Nhi, giọng nói lại nhỏ nhẹ:
“Thiên tài gì chứ, Bối Gia là nơi ra đời của những nghệ sĩ dương cầm. Nếu tớ không có năng khiếu thì là sao có thể ở Bối Gia.”
Khanh Long cười phụ hoạ nói:
“Đúng vậy! Ngay cả chị Bối Vy cũng là giảng viên thanh nhạc. Bối Gia ra đời toàn những thiên tài về âm nhạc.”
Bối Vy nghe thấy liền cười khẽ, ánh mắt trong veo thoáng hiện lên chút đắc ý nói:
“Chị chỉ giỏi về ca hát âm luật, sao bằng Bối Lạc tuỳ tiện đàn một bản nhạc liền thu hút tất cả mọi người ở đây?”
Tiến Minh nghe vậy phấn khích nói:
“Hay là chị lên sân khấu hát một bài đi, em và mọi người ở đây cũng rất muốn thưởng thức giọng hát của chị.”
Bối Vy e lệ ngại ngùng nói:
“Thôi nào! Nhiều người như vậy chị hơi xấu hổ.”
Bối Lạc nhếch môi cười lạnh nhìn Bối Vy.
Tinh Thần cười khẽ khích lệ nói:
“Chị tuỳ tiện hát một bài là được rồi.”
Bối Vy liền quay đầu nhìn Khương Tình, thấy Khương Tình im lặng trầm ngâm cúi đầu xoay xoay ly rượu đỏ tươi trên tay, những giọt rượu óng ánh tràn lên thành ly rượu vang vô cùng đẹp mắt, bộ dạng lười biếng nhàn nhã lại như có như không liếc mắt nhìn về phía Hạ Nhi, ánh mắt không rõ.
Bối Vy cúi đầu, sau đó đứng dậy cười ngọt ngào nói:
“Được rồi! Chị hát một bài giúp vui nhé.”
Nói xong Bối Vy xoay người đi lên bục trong tiếng vỗ tay khích lệ của mọi người.
Bối Vy lên bục sân khấu, ra hiệu cho phục vụ phía sau rồi vươn tay chỉnh lại micro.
Một lát liền có một người mặc trang phục nghệ nhân bước về phía piano ngồi xuống.
Tiếng nhạc du dương lại vang lên, Bối Vy nhẹ giọng cất tiếng hát trong trẻo ngọt ngào. Bài hát A Thousand Years với giai điệu nhẹ nhàng và sâu lắng, Bối Vy vừa hát vừa nhìn Khương Tình, bài hát như nói lên nỗi lòng cô, rằng ai cũng muốn một tình yêu thật dài thật lâu cho riêng mình.
Khương Tình lẳng lặng chơi đùa với ly rượu trên tay, ánh mắt không hề ngẩng đầu lên nhìn Bối Vy.
Hương Vũ ngồi bên cạnh nghe thấy liền kéo áo Bối Lạc nhắc nhở. Bối Lạc hừ nhẹ một tiếng rồi nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Tinh Thần vỗ tay rồi đứng lên đưa ly rượu cho Bối Vy, cười vui vẻ nói:
“Chị hát trên cả tuyệt vời, em mời chị một ly xem như cảm ơn.” Nói xong liền uống cạn ly rượu. Bối Vy cũng cười dịu dàng, đưa ly rượu lên môi một hơi uống hết.
Tinh Thần vui vẻ thoã mãn ngồi xuống.
Trong ánh mắt thưởng thức của mọi người xung quanh. Bối Vy bước về chỗ ngồi, chân mày khẽ nhíu lại, đôi mắt mê man không rõ, vươn tay đỡ trán lảo đảo tựa đầu lên vai Khương Tình đang ngồi bên cạnh.
Khương Tình không kịp tránh né, đầu Bối Vy đã tựa lên vai cô, bàn tay không an phận giữ lấy khuỷu tay cô nắm chặt.
Keng!!!
Thanh âm sắc lạnh trên chiếc đĩa trước mặt Bối Vy, Bối Vy sửng sờ ngẩng đầu lên.
Hạ Nhi đang đứng, trong tay cầm con dao cắt thịt, đâm mạnh lên chiếc đĩa sứ trắng bóng loáng trước mặt Bối Vy, khoé môi cong lên nụ cười rét lạnh như sương tuyết, ánh mắt hổ phách sẫm lại nhìn Bối Vy, giọng nói thô lỗ hung bạo tới cực điểm:
“Bỏ tay của cô ra!!!” Nói xong liền vươn tay chỉa thẳng con dao sắc bén về phía Bối Vy.
Một màn kinh hãi trong nháy mắt khiến mọi người xung quanh liền đứng hình.
Tinh Thần và Tiến Minh há mồm như muốn rớt cằm xuống đất.
Cao Vỹ Quang khiếp sợ làm rơi cả ly rượu trên tay vang lên tiếng rơi vỡ chói tai, cả khán phòng nhà hàng cùng thực khách đang dùng bữa đều ngoái đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Bối Lạc và Hương Vũ giật mình nhìn chằm chằm Hạ Nhi không chớp mắt.
An Tranh lẳng lặng trầm mặc quan sát sắc mặt Khương Tình đang dần dần biến đổi.
Khương Tình ngước mắt nhìn Hạ Nhi, khoé môi ý lạnh lan tràn lúc nãy biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là nụ cười dịu dàng ôn nhu đến tận xương, nhưng nụ cười quá nhẹ nên không ai phát giác ra.
Bối Vy khiếp sợ nhìn con dao bóng loáng đang chỉa vào mặt mình, lại trông thấy thần sắc hung hãn vô cùng thản nhiên bình tĩnh của Hạ Nhi, không tự chủ được liền buông tay, rồi như chợt nhớ ra cái gì, ánh mắt từ kinh hãi phẫn nộ trở nên nhu hoà, Bối Vy cười ôn hoà nhẹ giọng nói:
“À.. Tình có nói với chị em là bạn gái của em ấy. Chị vô ý quá! Xin lỗi em!”
Hạ Nhi cong môi cười lạnh, bàn tay liền hạ con dao xuống đưa tới trước ngực mình, hai ngón tay miết lên lưỡi dao sắc bén, búng lên lưỡi dao làm nó vang lên một tiếng thanh thuý như tiếng chuông gõ, cẩn thận nhìn Bối Vy đầy khinh thường châm chọc nói:
“Bối Vy và Bối Lạc, hai nữ nhân muốn dùng chung một chồng à? Hai người hầu hạ Khương Tình nổi không?”
Tinh Thần nghe thấy liền phun ngụm rượu trong miệng ra, ho sặc sụa không dứt. Tiến Minh vội vàng vỗ lưng thuận khí giúp Tinh Thần, ánh mắt nhìn Hạ Nhi giống như nhìn một thứ rất kinh khủng.
Bối Vy nghe thấy Hạ Nhi nói vậy liền cứng đơ người, lắp bắp không rành rọt nói:
“Xem hai người biểu diễn màn tranh thủ tình cảm sướt mướt như vậy, mắt tôi lại chả phải để trang trí. Thế nào? Muốn lăn lên giường với Khương Tình sao? Hai chị em lại cùng thích chung một nữ nhân. Nhưng mà biết làm sao bây giờ? Nữ nhân mà hai người yêu thích lại chỉ thích tôi. Người ta còn chả thèm nhìn lấy hai người các cô dù chỉ một cái.”
Khương Tình nghe thấy liền cúi thấp đầu cười trầm thấp, thanh âm ôn nhuận dễ nghe, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên sự vui vẻ không thể che giấu, thân thể run lên nhè nhẹ như kiềm nén cái gì đó.
Hạ Nhi không thèm để ý Khương Tình. Quay đầu nhìn Bối Lạc nói:
“Cô một mực muốn đem một thứ như cô ta trở về để làm tôi khó chịu? Có phải quá khinh thường Hạ Nhi tôi không? Mặt hàng này trước mặt tôi chả đáng giá một đồng!”
Bối Lạc khuôn mặt nhỏ tái xanh, ánh mắt nhìn Hạ Nhi vừa khiếp đảm vừa không tin nổi, run rẩy nói:
“Cô... cô nói bậy!”
Hạ Nhi liền cong môi cười rộ lên, nụ cười ngả ngớn xinh đẹp của cô mang theo trêu chọc, nương theo tia sáng của ánh đèn lung linh, như bông tuyết lan tỏa khắp nơi, đẹp đến chọc mù mắt người khác.
“Tiếng đàn của cô thật khó nghe, cả giọng hát như tiếng vịt chết của cô ta nữa. Một đám khó nghe như nhau.” Hạ Nhi khinh thường lạnh giọng nói.
Bối Lạc và Bối Vy trong khiếp sợ liền dâng lên phẫn hận. Ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Nhi đang từ từ bước ra khỏi ghế, Hạ Nhi chậm rãi đi về phía chiếc đàn dương cầm tinh xảo hoàn mỹ, ngón tay thon dài xinh đẹp lướt nhẹ lên phím đàn rồi đừng lại. Ánh mắt liếc nhìn Bối Lạc mang theo chế giễu nói:
“Tôi cũng muốn đàn cho mọi người nghe một bản nhạc. Xem như múa rìu qua mắt thợ. Cô cẩn thận nghe nhé!”