Ngay lúc này, Vương Thần bỗng kéo Tử Lạc đi chỗ khác, biểu hiện vừa rồi của cô thật quá ngốc nghếch rồi.
Rõ ràng bản chất thật của Mễ Trường Lộ kia Tử Lạc đều đã nhìn thấy, nhưng hình như lại không biết nguy hiểm đang kề bên mà còn tính nhường hắn cho cô ta.
Những cái suy nghĩ đơn giản đó của cô hắn làm sao không thấu?
Nhìn Vương Thần tay trong tay dắt Tử Lạc đi, ánh mắt Mễ Trường Lộ lạnh lùng cực điểm.
“Hôm nay em cẩn thận với tôi!”
Giọng nói tức tối của Vương Đặc Nhĩ vang lên, nếu từ nãy đến giờ coi ai quan sát Vương Đặc Nhĩ, chắc chắn sẽ thấy biểu cảm của hắn cực kì đặc sắc.
Mễ Trường Lộ toàn thân dường như có chút run rẩy, có ai biết được, vì để tiếp cận Vương Thần, tình yêu của đời mình cô đã phải trải qua những gì không?
Vương Thần, lạnh lùng, cao ngạo, khó gần, tất nhiên những điều đó cô đều biết.
Cho nên, cô quyết định tấn công vào em trai của hắn trước, từ như vậy mới có thể treo lên giường của Vương Thần dễ dàng hơn.
Cũng vì vậy mà cái trinh trắng của người con gái bao nhiêu năm nay cô đều giữ, tấy cả đều là để dành cho Vương Thần.
Thật ra, Mễ Trường Lộ đã theo đuổi Vương Thần được 5 năm rồi, ngay từ lần đầu đi dự dạ hội cùng gia đình, nhìn thấy hắn, tâm tư của cô đều đổ dồn vào hắn.
Dường như đêm đêm ngày ngày, ngoài hắn ra chẳng còn ai có thể tiếp cận cô nữa.
Nhưng mà....
Những ả đàn bà này không biết từ đâu tới lại vẫn dửng dưng ở bên Vương Thần, tại sao lại như vậy?
Cái bọn rẻ tiền đó nào xứng được với cô, cô biết, đối với Vương Thần bọn chúng chỉ là những con điếm chơi qua đường thôi, rồi một ngày nào đó hắn sẽ nhận ra cô mới là tình yêu của cuộc đời hắn.
Nghĩ đến đây, Mễ Trường Lộ không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc, nụ cười thật nhất của cô.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười đó lại thật man rợ khi cô nghĩ đến ả đàn bà đi bên cạnh Vương Thần lúc nãy, Hải Đường và Tử Lạc mang lại cho cô một cảm giác rất giống nhau.
Một cảm giác ghen tị, nhưng một ngày nào đó, bọn chúng cũng sẽ phải bò dưới chân của cô bởi những tổn thương mà bọn chúng đã gây ra với cô.
Bỗng dưng dưới cổ tay cảm thấy đau rát cực điểm.
“Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng mơ tưởng đến Vương Thần!”
Ánh mắt Vương Đặc Nhĩ xuất hiện những tia lửa đỏ, dường như tất cả máu trong người hắn đều dồn vào con mắt.
Hắn bóp lấy cái cầm của Mễ Trường Lộ khiến cô không thể tránh né đành phải cười gượng.
“Đặc Nhĩ, anh đang nói gì vậy? Buông em ra đi, đau quá!”
Vương Đặc Nhĩ làm sao có thể không nhìn thấy sự giả dối của Mễ Trường Lộ chứ?Điều khiến hắn tức giận chính là, bản thân không ngờ lại yêu phải một con điếm rẻ tiền như thế này, hắn không thể ngừng muốn có cô, không thể ngừng ghen tị với Vương Thần.
Nhưng mà tại sao người hắn yêu lại rẻ tiền, khốn nạn đến như thế?
“Cái màng trinh của con điếm rẻ tiền như cô, tôi không ngại cho người phá nát nó!”
Nói dứt lời, hắn quay người đi, trong tâm hắn có biết bao khó chịu.
Mễ Trường Lộ cắn chặt môi nhìn bóng dáng hắn, một ngày nào đó kể cả Vương Đặc Nhĩ cũng phải gọi cô một tiếng chị dâu mà thôi.
Nghĩ vậy, Mễ Trường Lộ xoay lưng đi về hướng mà Vương Thần đã đi, bộ váy dài phía trước thì xẻ sâu xuống ngực, đằng sau lại lộ một mảng lưng đến gần tận mông khiến những kẻ đàn ông háo sắc nhìn đến chảy nước dãi.
Nhưng đối với Vương Thần, những loại phụ nữ như vậy chỉ có thể hình dung bằng hai chữ lẳng lơ.
Cái tiểu dâm đãng này của hắn mới là cực phẩm a~ tuy lẳng lơ, nhưng chỉ trên giường của hắn mới bày ra cái gương mặt đó.
“Tiểu Lạc Lạc, em thấy bạn mình như thế nào?”
Bỗng dưng, Tử Lạc rơi vào trầm ngâm, hắn hỏi như vậy là có ý gì?
“Nếu như cô ấy thật sự thích anh như thế, tôi đành....”
“Xem ra hôm nay phải hảo hảo dạy dỗ em lại rồi?”
Lời vừa dứt, Tử Lạc đã bị một cú đánh vào mông, cảm giác được cặp mông đang run lên, Vương Thần cực kì thoả mãn mà cười.
Cũng không biết bao nhiêu thiếu nữ đang chết đắm vì vẻ ngoài tuyệt hảo của hắn ngày hôm nay.
“Ây da, cô xem kìa, đây chính Vương tổng đó nha, bình thường đã đặc biệt đẹp trai, hôm nay còn vuốt tóc lên, muốn giết người a~”
“Cho dù người ta có muốn giết người cũng không thèm giết cô đâu, cô nhìn xem người đi kế bên Vương tổng kìa, chẳng phải là người lúc nãy ở trong trung tâm chăm sóc nhan sắc sao?”
“A đúng rồi, nhưng mà cô ấy thật sự rất xinh đẹp, quả nhiên người Vương Thần nhìn trúng rất không kém nha~”
“Cái gì mà không kém, tôi thấy chẳng qua chỉ là công cụ trên giường....”
...
Nghe được lời nói của người cuối cùng, Tử Lạc liền cảm thấy tâm trạng đang tụt dốc vô cùng, lời của cô ấy nói thật ra không hề sai.
“Nghĩ cái gì, nói em ở bên tôi vì chuyện đó chẳng phải nói tôi ở bên em vì chuyện đó, vậy tôi cũng là công cụ trên giường của em....”
Nói đến đây, Vương Thần nhìn sang cô gái vừa nói, giọng hắn không to không nhỏ, nhưng đủ để cho đám người nhiều chuyện kia nghe được.
“Tôi mới không có!”
Tử Lạc đang buồn cũng phải phì cười, hắn là đang vừa an ủi cô vừa đá xéo người ta đây....
Lúc này trên sân khấu cũng đã xuất hiện người dẫn chương trình, phần mở đầu là đấu giá cho trẻ em, người già cần được giúp đỡ.
Phần đặc sắc....còn ở phía sau.
“Thưa quí vị quan khách đã có mặt ngày hôm nay, vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng ta là....”
Mọi người bắt đầu xôn xao trả giá, con số không ngừng tăng lên cho đến khi nó có được chủ nhân của mình, chính là Sở Lương Thành.
Sau đó vài món đấu giá nữa, đa số đều là những món có giá trị lịch sử hoặc mỹ thuật nhưng Vương Thần không có hứng thú gì với những thứ hắn đã có.
Những món đó liên tục thuộc về Sở Lương Thành, *tử địch của Vương gia
*tử địch: kẻ thù không đội trời chung, một còn một mất.
Sở Lương Thành đắc ý nhìn sang Vương Thần, trong mắt nồng đậm khiêu khích, nhìn thấy cảnh này Vương Thần cũng chỉ nhếch môi khinh thường.
Lúc này trên sân khấu xuất hiện một đôi bông tai đưa làm từ ngọc lục bảo đỏ, quả thật rất mê người, Tử Lạc cũng không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.
Vương Thần cũng phát hiện sự hứng thú của con mèo nhỏ liền định mở miệng ra giá.
“1 vạn tệ!”
Nhưng Sở Lương Thành đã sớm nhìn thấy biểu hiện của hai người nên ra mồi trước....
“Tiểu Lạc Lạc, em có muốn cái đôi bông tai đó không?”
Nghe thấy Vương Thần hỏi, Tử Lạc cũng hơi ngạc nhiên nhưng không nghi ngờ gì nhiều.
“Là phụ nữ tất nhiên đều thích trang sức, nhưng đối với tôi cũng là thích ngắm thôi, không hứng thú!”
Nghe Tử Lạc thẳng thừng chê, Vương Thần cũng nhếch môi, vuốt tóc Tử Lạc một cái.