“Vương Thần, anh làm gì vậy? Tôi đâu có muốn chúng!”
Bỗng dưng Vương Thần ra giá 2 vạn tệ khiến Tử Lạc giật bắn mình, có phải hắn nghe nhầm cái gì rồi không?
2 vạn tệ không phải muốn nói mua là mua đâu nha~
Sở Lương Thành nhìn sang Vương Thần một cái, Sở Lương Thành cũng là một mỹ nam a nhưng so với Vương Thần thì chêch lệch rất lớn.
Đó cũng là một trong những điều khiến hắn cực kì ghét Vương Thần.
“4 vạn tệ!”
Biểu cảm của Vương Thần không có gì thay đổi Sở Lương Thành ra giá gấp đôi, tiền đối với hắn chỉ đơn giản là những thứ mà hắn có quá nhiều.
“10 vạn tệ!”
Lần này, mọi người đều hít một ngụm lãnh khí, con số được nâng lên gấp 2,5 luôn rồi?
Tử Lạc thì gấp khỏi nói, số tiền đó đem đóng góp cho cô nhi viện còn tốt hơn nha.
Đúng là mức độ chi tiền của Vương tổng không phải người thường có thể sánh được, mọi người bắt đầu nhìn sang Sở Lương Thành.
Sắc mặt Sở Lương Thành có chút khó coi, nhưng hắn dường như đang nghĩ cái gì đó, lập tức trả giá tiếp tục.
“Hừ, 13 vạn!” Sở Lương Thành cao ngạo nói.
“15 vạn!” Không một chút biểu cảm gì, Vương Thần tiếp tục ra giá.
“20 vạn!”
Lần này thật sự có người chửi thề rồi, không ngờ Vương tổng và Sở thiếu gia lại mạnh tay như thế, món đồ này không đến mức 20 vạn đâu nha.
Sở Lương Thành vô cùng đắc ý, Vương Thần này chính là đang muốn dành đồ cho phụ nữ nhà mình, vậy thì hắn muốn lấy cũng được, nhưng nâng giá cao một tí đã.
Nghĩ sau khi Vương Thần ra giá trên 20 vạn thì mình sẽ nhận thua nhưng chẳng ngờ....
“Tôi thua!”
Vương Thần như có như không liếc sang Sở Lương Thành, cái tên ngu ngốc họ Sở đó muốn chơi hắn bằng cái não thiếu i-ốt đó sao?
“20 vạn lần thứ nhất!”
“20 vạn lần thứ hai!”
“20 vạn lần thứ ba!”
“Cặp bông tai đá lục bảo màu đỏ thuộc về số 16, Sở Lương Thành!”
Mọi người đều vỗ tay rào rào chúc mừng Sở Lương Thành, nhưng trong lòng ai cũng đang cười thầm, không ngờ Sở tổng định gài bẫy người ta cuối cùng lại bị người ta chơi lại.
Tử Lạc cũng không khỏi phì cười.
“Anh thật không vừa nha, rõ ràng là anh muốn cho Sở Lương Thành tốn tiền trước nhưng lại thật biết giấu cảm xúc. Cuối cùng Sở Lương Thành kia lại tự chui vào cái bẫy mình đã thiết kế!”
Vương Thần chỉ mỉm cười nhẹ nhưng không nói gì, xem ra lần này thật sự là đại chiến Vương thị và Sở thị rồi.
“Mẹ kiếp, Vương Thần! Mày là thằng khốn nạn!”
Sở Lương Thành gần như phát điên, cái con số 20 vạn đó không cánh mà bay, những ngày sắp tới hắn làm sao mà sống đây chứ?Ban đầu còn đang nghĩ chơi Vương Thần một vố khi về chắc chắn sẽ được cha khen nhưng bây giờ về nhà chỉ sợ đi thẳng vào phòng lĩnh phạt.
Tất cả là tại cái tên Vương Thần chó má đó, mặt mũi của hắn, mặt mũi của Sở thị bị hắn đánh cắp mất rồi!
Bộ dạng Sở Lương Thành phát điên khiến không ít người lén dùng điện thoại quay lại.
Rất nhanh chóng, bộ phận bảo vệ liền xuất hiện, tuy đối với mọi người đây chỉ là một buổi dạ hội của giới thượng lưu nhưng thật chất lại là một cuộc giao dịch của mafia.
“Tử Lạc, em ở đây chờ tôi!”
Nghe vậy, Tử Lạc cũng ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, nhưng Vương Thần đi chưa được bao lâu thì bóng dáng Mễ Trường Lộ liền xuất hiện.
“Hải Đường, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Mễ Trường Lộ tự nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh Tử Lạc, vị trí Vương Thần đã ngồi.
Tử Lạc không trả lời, chỉ đơn giản là mỉm cười và gật đầu.
“Hải Đường, tôi trông cô rất quen, có phải đã gặp ở đâu rồi không?”Lời nói vừa dứt, Mễ Trường Lộ liền giơ tay lên ý muốn tháo mặt nạ của Tử Lạc ra nhưng may mắn đã bị Tử Lạc ngăn chặn kịp thời.
“Tôi có sẹo....” Tử Lạc cố ý chỉnh sửa giọng nói của mình.
Mễ Trường Lộ nghe vậy cũng gật gật nhưng trong lòng lại không hề tin, nếu như thật sự có sẹo, Vương Thần sẽ đồng ý ở bên cạnh một người phụ nữ sở hữu gương mặt xấu xí sao?
“Ôi, sợi dây chuyền này thật là đẹp, cô đã mua nói ở đâu vậy?”
Bỗng dưng ánh mắt Mễ Trường Lộ trở nên sắc bén vô cùng, đến Tử Lạc cũng phải giật bắn mình vì mấy năm quen biết cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Mễ Trường Lộ.
Cũng may mắn, nhờ có lớp mặt nạ mà biểu cảm của Tử Lạc cũng che giấu được không ít.
“Sợi dây này sao? Hôm trước tôi đi dạo ở chợ đêm vô tình nhìn thấy nên đã mua về....cô thích không? Tôi có thể tặng nó cho cô!”
Thật ra nếu không phải bao nhiêu năm qua đều nằm trong vỏ bọc của cô nhi viện, có lẽ Tử Lạc sẽ là một cô gái rất mạnh mẽ.
Tuy trong lòng còn nghi hoặc nhưng Mễ Trường Lộ cũng không hỏi thêm, cái thứ dây chuyền rẻ rách đấy chỉ có đặt trên người của những ả đàn bà các người mới xứng.
“Không đâu, cô cứ giữ lấy nó!”
Không biết lí do vì sao, Tử Lạc cảm thấy Mễ Trường Lộ rất khác mọi ngày, có thể là cách cô ấy đối xử với người khác luôn như vậy.
Hoặc là cô ấy luôn đối xử với những người phụ nữ của Vương Thần như vậy?
Nhất thời, ánh mắt hai người phụ nữ chạm nhau trên không trung, ai cũng có bí mật cho riêng mình....
“Không biết cô Mễ làm sao lại có hứng thú nói chuyện với người phụ nữ của tôi?”
Nghe tiếng Vương Thần, cả hai người cùng quay lại, hắn quả nhiên vẫn là đẹp trai khí phách, cao ngạo lạnh lùng, kinh diễm.....
Khoan đã, mày đang nghĩ cái gì đây Tử Lạc?
“Ha ha, Vương tổng, em và Tử Lạc cực kì thân thiết ấy, cô nói phải không?”
Mễ Trường Lộ nắm lấy tay Tử Lạc, cô ta nở một nụ cười thật sự chói loá, nụ cười mà chỉ Vương Thần mới có thể khiến nó nở rộ.
Ngay bây giờ, Tử Lạc ngây ngốc nhìn cô bạn mình, rồi lại nhìn sang Vương Thần, có lẽ cô sẽ phải có quyết định của mình....
“Phải....”
“Anh thấy chưa Vương tổng? Em và cô....”
Lúc này, trong đầu Tử Lạc không còn nghĩ gì được nữa, giữa bạn thân và Vương Thần, cô sẽ phải chọn một, cô biết cô sẽ phải chọn ai....
Nhưng khi nghĩ tới vẫn thấy khó chịu như thể mất đi một vật quý giá....
Trong lúc không ai chú ý, cô nhẹ nhàng rời đi, cứ thất thểu như thế cho đến khi ra tận khu vườn sau khách sạn.
“Này! Này, cô kia!”
Bỗng dưng có giọng người kêu í ới, hình như là kêu mình, nghĩ vậy, Tử Lạc cũng xoay người lại.
“Cô có ổn không?”
Trước mặt lúc này là một cô gái rất xinh đẹp nhưng không phải kiểu quyến rũ, chính là giống như một đoá hoa hồng còn chưa nở.
Khi gặp đúng người, đoá hoa ấy tất sẽ nở....
Tử Lạc gục đầu xuống, dường như người ta nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt.
“Tôi không ổn chút nào!”
Rồi cô ngẩng mặt lên, người ta lại nhìn thấy trên chiếc mặt nạ màu bạc xuất hiện vài giọt nước lóng lánh.
“Ôi, ôi, đừng khóc chứ!”
Cô gái kia vẻ mặt rất hoảng hốt, muốn loay nước mắt cho Tử Lạc nhưng đối với những người lần đầu gặp như vậy không tốt lắm, cuối cùng vẫn quyết định giơ tay lên lau đi nước mắt.
“Cô đừng khóc nữa....vậy....vậy chúng ta làm quen đi? Tôi là Trương Ái Ái!”
Tử Lạc nhìn kĩ Trương Ái Ái hơn, phát hiện hai chữ Ái Ái này rất hợp với cô ấy do gương mặt khả ái, đáng yêu.