Diệp Ánh Du như bị dội cho một gáo nước lạnh, như ngày mùa đông lạnh lẽo giá rét, cô lạnh lùng nói: “Nếu công ty xảy ra chuyện thì nên tìm cách giải quyết, tìm tôi cũng vô ích, trên người tôi chỉ có hơn ba trăm nghìn thôi.”
Điều cô nói là sự thật, sau khi bị Nam Cung Hàn tịch thu thẻ ngân hàng, trong ví chỉ còn có bấy nhiêu tiền. Trước khi được phát lương, cô thật sự rất nghèo.
“Tìm cô cũng vô ích?” Dì Mai cắt câu lấy nghĩa: “Chính cô là người đã bảo Nam Cung Hàn chèn ép công ty. Tôi không tìm cô thì tìm ai? Công ty của ba cô đã đăng ký ở cục Công Thương rồi, đủ ba tỷ rưỡi thì sẽ bán cho cậu ta, giá cả như thế là hợp lý lắm rồi.”
“Tôi không bảo Nam Cung Hàn chèn ép công ty! Không phải tôi làm.” Diệp Ánh Du trợn mắt há miệng nhìn dì Mai, không thể tin nổi mài nhìn dì Mai, vu oan cho cô thì đã đành, lại còn muốn bán công ty cho Nam Cung Hàn nữa ư?
Hay là phải nói, vế sau mới là mục đích của dì Mai?
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Dì Mai chống nạnh, hung hăng trừng mắt liếc cô một cái: ‘Chúng tôi nuôi cô lâu như vậy, lúc này công ty gia đình đang gặp khó khăn, bảo cô bỏ tiền ra là chuyện đương nhiên, cô còn oan ức cái gì?”
“Quan trọng là tôi không có tiền.”
Diệp Ánh Du nhấn mạnh rằng nếu cô có ba tỷ rưỡi này, cô sẽ có hi vọng thoát khỏi sự áp bức của Nam Cung Hàn.
Dì Mai giơ tay ra chọc cô một chút, cười lạnh mấy tiếng, chẹp chẹp nói: “Cô trèo lên người Nam Cung Hàn rồi làm nũng với cậu ta, cô muốn bao nhiêu tiên mà chẳng được? Hơn nữa, không phải là tôi chỉ đòi tiên, mà là ba cô sẽ vực dậy được công ty.’ “Chuyện này tôi không giúp được.”
Diệp Ánh Du quả quyết nói: “Nếu phải bán công ty, dì có thể trực tiếp đến gặp tổng giám đốc để thương lượng.” Ba tỷ rưỡi lần đầu tiên, cô đã trả hết công dưỡng dục rồi, còn cả chuyện máy ảnh, cô đã nói rõ ràng là cắt đứt quan hệ với nhà họ Diệp rồi.
Mấy chuyện nhỏ thì không sao, nhưng những việc lớn như thế này, cô sẽ không giúp nữa, cũng không giúp nổi.
Dì Mai lườm cô một cái, tự ý nói: “Cứ làm theo lời tôi nói, nhớ là mau chuyển tiên cho tôi, sau đó tôi sẽ bảo ba cô chuyển nhượng tư cách pháp nhân công ty.”
Diệp Ánh Du sững sờ đứng tại chỗ, quả thực là không nói nên lời. Rốt cuộc dì Mai tự tin đến mức nào mà lại nghĩ chắc chăn cô sẽ giúp?
Thẫn thờ nhìn dì Mai đi xa, Diệp Ánh Du chỉ cảm thấy trước mắt tối sâm, đứng thêm một lúc, cô hạ quyết tâm sẽ không bao giờ làm chuyện này.
Đầu đau như búa bổ mà quay trở lại văn phòng, khi Trần Minh Toàn bảo cô gửi tài liệu đến văn phòng tổng giám đốc, Diệp Ánh Du do dự một lúc, cuối cùng mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc, anh có ý định thu mua một công ty nhỏ hả?”
Ánh mắt Nam Cung Hàn lạnh như băng quét qua khuôn mặt cô, quả quyết nói: ‘Không có.”
Diệp Ánh Du hít một hơi thật sâu, vân nói: ‘Công ty của nhà họ Diệp, anh khiến người ta bị chèn ép liên tiếp đến mức phá sản. Ba tôi sẵn sàng bán rẻ lại, anh thực sự không có ý định đó sao?”
“Ha ha.” Nam Cung Hàn cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói: “Chỉ là cái công ty rách nhà cô, có cho tiền tôi cũng không thèm.”
Diệp Ánh Du cắn môi trừng mắt nhìn anh, cúi đầu một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Vậy anh có thể cho ba tôi vay tiền được không, tôi sẽ bảo ông ấy viết giấy nợ cho anh. Sau khi công ty xoay được tiền sẽ được trả lại cho anh.”