Bị Nam Cung Hàn nhìn chằm chằm, cô hận không có cái kẽ để chui vào, da mặt của Diệp Ánh Du không dày đến mức đó, khi nói ra những câu này cô cảm thấy mình thật trơ trẽến và nhục nhã.
Nhưng mà, chung quy lại cô vẫn không thể buông bỏ nhà họ Diệp.
Nam Cung Hàn đặt cây bút trên tay xuống, ánh mắt âm trầm: “Cho cô vay tiền làm chuyện khác thì được, nhưng để giúp công ty nhà họ Diệp thì không.”
Anh trút giận thay cho người phụ nữ này, nhưng cô ta lại trở mặt bảo anh giúp đỡ.
Một lời nói chỉ khiến Nam Cung Hàn cảm thấy khó chịu, sao anh có thể đồng ý.
Diệp Ánh Du đành bất đắc dĩ thở dài: “Tôi biết rồi. Cô không cầu xin thêm nữa, bởi vì vị trí của nhà họ Diệp trong lòng cô đã giảm đi rất nhiều.
Có thể hỏi thử đã xem như cố gắng hết sức.
Trở lại văn phòng, Diệp Ánh Du gửi một tin nhắn cho ba cô, buộc bản thân ngừng nghĩ về chuyện của nhà họ Diệp.
Ngày mai cô và Nam Cung Hàn đi đấu thầu, việc trại trẻ mồ côi có thể giữ được hay không nằm ở một chuyến này, cũng không cần quan tâm nhiều như vậy.
Bên kia, sau khi Diệp Thiên Thành nhận được tin nhắn, đôi mắt ông ta tối sầm xuống.
“Anh Việt, chắc hẳn anh cũng biết tình hình hiện tại của công ty tôi.” Diệp Thiên Thành nói đến đây thì tạm dừng, trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng.
Lần này ông ta đến đây là để xin giúp đỡ, bởi vì có rất nhiều người, chỉ có giám đốc Việt có ý giúp đỡ ông ta.
Nhưng nếu muốn vứt hết mặt mũi kể ra tình cảnh quấn bách thì cần chuẩn bị tâm lý một chút.
Giám đốc Việt nhấp một ngụm rượu đế, cười tủm tỉm nhìn ông ta: “Tôi cũng không lòng vòng với anh nữa, như khi trước đã nói, Ánh Du kia gả vào nhà tôi, tôi sẽ đầu tư cho ông một tỷ bảy trăm năm mươi ngàn làm tiền sính lễ, từ nay về sau, tất cả các máy móc cần thiết †rong nhà máy của tôi sẽ được đặt hàng từ công ty anh.”
Ông ta đặt ra điều kiện, bình tĩnh ung dung uống chút rượu, dường như chắc chắn Diệp Thiên Thành sẽ đồng ý.
Trong mắt Diệp Thiên Thành hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lòng quả thật là giật mình.
Chuyện Diệp Ánh Du đi theo Nam Cung Hàn hình như không ít người trong giới thượng lưu đều biết, nếu không khoảng thời gian trước công ty của ông ta sẽ không mở rộng kinh doanh lớn như vậy. Dưới tình hình như thế mà sao giám đốc Việt vẫn đưa ra điều kiện như vậy? Là không quan tâm cơ thể đã bị vấy bẩn của Diệp Ánh Du? Hay là…
Diệp Thiên Thành suy xét lý do, nhưng rất lâu cũng không thể xác định được. Trên thực tế, ông ta chỉ cân mở miệng là có thể biết câu trả lời. Nhưng ông ta lại sợ lúc trước giám đốc Việt không biết việc này, một khi biết rồi giám đốc Việt sẽ không giúp ông ta nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Thành căn răng một cái: “Anh Việt có thể nói lời giữ lời chứ?”
Giám đốc Việt cười ha ha, lộ ra hàm răng ố vàng, như một quả quýt đã rụng mười ngày: ‘Lão Việt tôi nói lời không giữ lấy lời bao giờ chưa? Chỉ cần Ánh Du bước chân vào cửa nhà tôi, một tỷ bảy trăm năm mươi ngàn sẽ được chuyển cho anh ngay.”
Diệp Thiên Thành vui mừng khôn xiết: “Trở về tôi sẽ nói chuyện với Ánh Du, chỉ là lễ cưới… Ông ta cau mày suy nghĩ có thể không cử hành hôn lễ tốt nhất, nếu không để Nam Cung Hàn biết, đến lúc đó sẽ khó mà chống lại được.
Nhưng phải có đăng ký nhận kết hôn, có giấy đăng ký rồi, ngay cả Nam Cung Hàn cũng không còn cách nào.