 
	Những gì dì Triệu nói quả thật
 không sai. Ô thủ đô vài ngày nay
 đã bắt đầu có tuyết rơi , mà tôi thì
 bị trẹo chân và không thể đi ra
 ngoài được.
Ở biệt thự nghỉ ngơi vài ngày,
 cả ngày tôi không đọc sách thì sẽ
 là đi ngủ, trông hình như còn béo
 lên một chút. Thấy vết thương đã
 gần lành hẳn, có thể đi ra ngoài
hoạt động một chút, nhưng thủ đô
trong thời gian này đã rơi tuyết dày
 đặc. Phó Thắng Nam lại rất bận rộn
 và không có thời gian để lo lắng
 cho tôi, tôi ở bên ban công ngắm
 nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài.
Tôi vô thức nghĩ đến khi còn đi
 học Vũ Linh đã từng nói sau này sẽ
 tìm một thành phố có tuyết rơi như
 vậy và sẽ không bỏ lỡ bất cứ ngày
 tuyết rơi nào trong mùa đông. Xem
 thời gian thì qua mấy ngày nữa là
 đến tết rồi, tôi nhớ trước đó Jonh
 đã nói rằng anh ấy sẽ quay lại với
 Vũ Linh vào cuối năm.
Tôi không nhịn được mà lấy
điện thoại ra gọi cho anh ấy, điện
 thoại kêu một hồi thì mới có người
 nghe máy. Đó là giọng nói có phần
 khàn khàn của John, “Nước Mỹ
 tuyết đã rơi rồi, thủ đô có tuyết
 chưa?”
Tôi gật đầu:
“Ừ tuyết rơi rồi, tuyết rơi hai
 ngày đã tích tụ rất dày rồi. Cả thế
 giới đều trờ nên trắng xóa, vì vậy
 hai người sắp quay trở về rồi đúng
 không?”
Sau một lúc dừng lại, tôi đã
 thốt ra rất điều mà tôi đã kìm nén
 trong lòng:
“Tôi có chút nhớ hai người rồi.
John ð đầu dây bên kia dưỡng
 như bị cảm, giọng anh ấy có hơi ù
 đi:
“Anh vốn định quay lại rồi,
 nhưng hiện gið vẫn chưa được ba
 tháng. Gið lại là mùa đông lạnh.
 Quay đi quay lại anh sợ mình
 không thể chịu đựng được nên có
 thể phải đợi đến đầu mùa xuân mới
 có thề trở về.”
“Vậy Vũ Linh đâu? Tại sao cô
 ấy lúc nào cũng không gọi điện
 cho tôi,cũng không bao giờ trả lời
điện thoại của tôi, tôi nhớ cô ấy rất
 nhiều.” Nhìn tuyết phất phớ ngoài
 cửa sổ, tôi thấy có chút rầu rĩ.
“Cô ấy đang ngủ trưa với đứa
 nhỏ, khi cô ấy thức dậy, tôi sẽ bảo
 cô ấy gọi lại cho cậu.”
Tôi không khỏi nhíu mày
 nghiêm túc nói: “John cậu nói thật
 đi, có phải Vũ Linh đã xảy ra
 chuyện gì rồi không?”
Nếu không, tại sao vẫn luôn
 không trả lời tin nhắn của tôi? Nếu
 một hoặc hai lần thì tôi có thể hiểu
 được, nhưng đã ba tháng trôi qua
 rồi, tại sao vẫn luôn không có phản hồi?
Đầu bên kia điện thoại im lặng
 một lúc lâu, tôi hồi hộp chờ đợi,
 không khỏi lo lắng cầm điện thoại
 và nói:
“John, rốt cuộc Vũ Linh đã xảy
 ra chuyện gì rồi, hai người thật sự
 vẫn ồn đấy chứ?
“Cô ấy không sao, chỉ là vẫn
 chưa phục hồi hẳn sau khi sinh. Tôi
 đã đưa cô ấy đến nước Mỹ đề
 phục hồi chức năng. Mỗi lần cậu
 gọi điện đến cô ấy đều không để
 tôi nói cho cậu biết.” Những lời này
 không nghe ra có gì bất thường cả.
Cách xa như vậy, trong lúc này
 tôi cũng không chắc trong lời nói
 của .John có mấy phần là thật, mấy
 phần là giả, liền mờ miệng nói với
 anh ấy:
“John, cậu gửi tôi địa chỉ của
 hai người ở nước Mỹ đi. Qua vài
 ngày nữa tôi sẽ đến thăm hai
 người, tôi cũng muốn đến nhìn đứa
 nhỏ nữa. ”
“Thời tiết quá là lạnh, cậu
 đừng chạy lung tung nữa. Cơ thể
 của cậu vốn đã rất tệ rồi. Nhiệt độ
 ð nước Mỹ thấp hơn thủ đô rất
 nhiều. Cậu đến đây cũng không
thoải mái đâu. Qua một thời gian
 nữa, đợi Vũ Linh khỏe hơn và đứa
 nhỏ cũng lớn hơn chút nữa chúng
 tôi sẽ quay trở lại”
John lo lắng nói, nghe thấy
 tiếng khóc của một đứa trẻ trên
 điện thoại, không nhịn được vội
 vàng nói: “Đứa nhỏ đang khóc. Tôi
 đi dỗ dành em bé một chút trước
 đây. Tôi sẽ gửi ảnh đứa bé cho cậu
 Sau, cúp máy trước nhé.”
Nói xong anh ta vội vàng cúp
 điện thoại, tôi cảm điện thoại có
 chút thất thần.
Bệnh viện Phó Thiên gặp rắc
rối lớn, Phó Thắng Nam rất bận rộn
 đến sứt đầu mẻ chán, tôi không
 thể giúp gì cho anh ấy, vì vậy cũng
 không đến làm phiền anh ấy nhiều.
Khi Phó Bảo Hân đến biệt thự,
 bên ngoài trời vẫn còn tuyết rơi dày
 đặc, bà ấy xuống xe đi vào biệt thự,
 chỉ vài phút mà tuyết đã rơi đầy
 trên đầu bà ấy.
Khi dì Triệu nhìn thấy bà ấy thì
 có hơi sững sờ: “Chào cô!” dì Triệu
 đã ð nhà họ Phó nhiều năm, bà
 đương nhiên là biết Phó Bảo Hân.
Phó Bảo Hân sững sờ, “Dì
 Triệu, sao dì cũng đến thủ đô vậy?”
“Cậu chủ và Xuân Hinh đều
 đang ở đây. Hơn nữa lúc trước sức
 khỏe của Xuân Hinh không tốt.
 Cậu chủ đã nhờ tôi đến chăm sóc
 cho cô ấy. Cô những năm qua sống
 vẫn ồn chứ?”
Phó Bảo Hân gật đầu và mỉm
 cười với tôi khi đang chuần bị đứng
 dậy chào hỏi.
“Xuân Hinh, Thắng Nam đâu
 rồi?”
Tôi ra hiệu cho dì Triệu đi pha
 trà, nhìn bà ấy nói:
“Gần đây ở công ty có nhiều
 việc, mấy ngày nay anh ấy không
về được, tổng giám đốc Phó tìm
 anh ấy có chuyện gì vậy?”
Nghe tôi gọi bà ấy là tổng
 giám đốc Phó, giọng điệu lạnh
 nhạt, bà ấy nhíu mày, “Xuân Hinh,
 cháu vẫn còn giận cô về chuyện
 trước đây sao?”
Tôi mỉm cười, chào hỏi bà ấy
 xong thì ngồi xuống và nói: “Cô
 suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là cháu buột
 miệng gọi thôi, bất giác liền gọi lên
 như vậy.”
Bà ấy khẽ thờ dài:
“Xuân Hinh này, cháu đừng đề
 những chuyện trước kia trong lòng
nữa. Cháu là con gái nhà họ Phó,
 bây gið người nhà họ Phó ít ỏi.
 Thím hai của cháu nhiều năm trước
 bị thương sẽ không sinh được con
 nữa. Tình trạng của cô bây giờ thì
 cháu cũng biết đấy, có lẽ cô không
 thể có con được nữa, nhà họ Phó
 chỉ mong rằng Thắng Nam có thể
 có con, lúc đó đứa bé của cháu vô
 tình mất đi, Mạc Hạnh Nguyên lại
 tìm đến cô và nói rằng đứa trẻ
 trong bụng cô ta là con cháu của
 nhà họ Phó. Với tư cách là người
 lớn trong nhà, cô không thể nào
 ngồi yên không làm gì, vì vậy cô
 mới không muốn người thừa kế
của nhà họ Phó bị lưu lạc bên
 ngoài. Ai ngờ rằng như vậy!”
Trông gương mặt bà ấy hơi
 hốc hác, mặc dù đã mặc quần áo
 dày nhưng trông bà ấy vẫn gầy di
 rất nhiều, khuôn mặt vốn được giữ
 gìn rất tốt giờ cũng có chút nếp
 nhăn. Dường như già hơn nhiều so
 với lần trước tôi gặp bà ấy.
Tôi cảm thấy như cũng không
 nhất thiết phải nói chuyện xoay
 quanh chủ để này, sau một lúc
 dừng lại, tôi nói: “Cô có chuyện
 muốn hỏi Thắng Nam sao? Để
 cháu gọi cho anh ấy.”
Vừa nói tôi vừa lấy điện thoại
 ra, chuẩn bị gọi cho Phó Thắng
 Nam, không nghĩ đến bà ấy vội
 vàng nói: “Không, cháu không cần
 gọi cho nó, cô tới đây là để tìm cháu.”
Đọc Full tại truyen.one
Tôi sửng sốt: “Cô tìm cháu
 sao?”
Bà ấy gật đầu, đôi môi mỏng
 đỏ tươi khẽ mấp máy:
“Xuân Hinh, cô biết gần đây
 nhà họ Cố xảy ra quá nhiều
 chuyện, người nhà họ Cố vốn cũng
 đã có ít rồi, nhưng bây giờ Cố Vân
 Dương đã chết rồi, Trần Bảo Lan
cũng như vậy mà chết theo. Bây
 giờ nhà họ Cố chỉ còn lại một mình
 cô. Linh vị của chú Cố của cháu
 vẫn đang ở nhà họ Cố, vẫn chưa
 được chôn cất. Nhà họ Cố có quá
 nhiều chuyện mà cô chỉ có một
 mình không thể giải quyết được.
 Cháu đã kết hôn với Thắng Nam,
 cũng là một thành viên của nhà họ
 Phó. Chuyện về công ty của Thắng
 Nam cô cũng biết. Nó bận rộn như
 vậy nhưng người làm cô này cũng
 không giúp gì được nó. Cô cũng
 chỉ có thể vào lúc này không liên
 lụy đến nó mà thôi. Nhưng cháu
 hiện giờ cũng không có việc gì, cô
có thể nhờ cháu giúp đỡ cô vài
 việc được không? ”
Nói một hồi lâu, câu nói cuối
 cùng mới là chủ đề chính, tôi hơi
 dừng lại nói: “Nhà họ Cố xảy ra
 chuyện như thế này. Cháu và Phó
 Thắng Nam vốn định chủ động
 đến giúp đỡ cô, nhưng gần đây
 cháu bị thương, công ty Thắng
 Nam cũng xảy ra chuyện nên mới
 tì hoãn chưa đến. Nếu cô có
 chuyện gì cần cháu và Thắng Nam
 giúp đố thì cô cứ nói đi ạ.”
Trên đời này, khó làm nhất
 chính là tang trắng, nhà họ Cố là
gia tộc lớn nhưng ít người, Phó Bảo
 Hân là một góa phụ trẻ, đương
 nhiên có rất nhiều việc phải làm.
Vốn dĩ, tất cả những điều này
 lẽ ra Cố Diệc Hàn phải làm, nhưng
 Trần Bảo Lan vừa mới mất, anh
 chưa kịp đau thương liền phải đối
 mặt với đám tang của cha mẹ
 mình. Đây có lẽ là điều buồn đau
 nhất trong đời người mà không thể
 không đối mặt.
Nghe tôi nói như vậy Phó Bảo
 Hân thờ phào một hơi nhẹ nhõm,
 bà ấy cười nói: “Không có gì to tát
 cả đâu. Cô chỉ nghĩ nhà họ Cố quá
lớn. Bây giờ liền trở thành dáng vẻ
 vắng vẻ đến đáng sợ. Cố Diệc Hàn
 không có ð đây. Cô sống ở đó một
 mình thật sự rất vắng vẻ, muốn
 cháu dọn đến nhà họ Cố ở cùng cô
 vài ngày, đợi chú Cố của cháu
 chôn cất xong cũng được rồi”.
