 
	Nhìn thấy quầng thâm đen
 dưới hốc mắt của bà ấy, lại nhớ tới
 mấy ngày nay không được ngủ
 ngon, hiện giờ bà ấy muốn mờ
 miệng nói, tôi cũng trả lời, nếu như
 không thể đồng ý thì cũng không
 còn gì đề nói.
Suy nghĩ chút rồi tôi nói:
 “Vâng, nhưng việc này cháu phải
 nói chuyện với Thắng Nam đã.”
“Không cần đâu” Phó Bảo
Hân vội vàng nói: “Việc này để cô
 quay về nói với nó. Gần đây nó bận
 quá, sợ rằng không có thời gian đề
 ý tới cháu. Vừa lúc, cháu đi tới nhà
 họ Cố, để dì Triệu ở lại, có người
 chăm sóc cho nó cô cũng thấy yên
 tâm hơn.”
Tôi gật đầu, cảm thấy cũng
 hợp lý, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì
 cũng không hợp lý lắm.
Thấy tôi gật đầu, bà ấy cười
 nói: “Vậy cháu đi lên thu dọn lại đồ
 đạc, chút nữa đi cùng cô tới nhà họ
 Cố. Đúng lúc, hôm nay tuyết không
 rơi nhiều, tuyết trên đường đi của
thủ đô đều được quét sạch sẽ. Nếu
 thêm vài ngày thì sợ là tuyết sẽ dày
 lên, đường bị che lấp mất.”
Tôi ngẩn người: “Hôm nay đi
 luôn sao ạ?”
Bà ấy gật đầu nói: “Ừ, hôm nay
 đi luôn, lát nữa cô gọi điện thoại
 cho Thắng Nam, nói một chút về
 việc đến nhà họ Cố. Cháu đi thu
 dọn đi, mang theo mấy thứ đồ thiết
 yếu còn quần áo hay giày gì đó thì
 để quản gia mua cho, dựa theo sở
 thích của cháu.”
Tôi lắc đầu nói: “Cái này
 không cần đâu, cũng chỉ đi vài
ngày thôi, dùng cũng không nhiều.
 Hơn nữa đường cũng gần nếu cần
 thì cháu có thể về lấy.”
Bà ấy cười, sau đó nhìn dì
 Triệu nói: “Dì Triệu à, dì cũng đi thu
 dọn một chút đi, chút nữa cũng
 cùng đi tới đó, dì nhìn xem Xuân
 Hinh cần cái gì thì dì giúp con bé
 sắp xếp một chút.”
Nhưng dì Triệu cứ nhìn tôi nói:
 “Nơi đó cũng gần, có chuyện gì thì
 quay về một chuyến. Sao còn cần
 phải ở lại làm gì?”
Phó Bảo Hân cướp lời nói: SỐ
 lại bên kia thuận tiện hơn, buổi tối
có thể ngủ lại, cứ chạy qua chạy lại
 rất phiền phức. Chỉ mang mấy thứ
 đơn giản cần thiết thôi.”
Thấy vậy, dì Triệu cũng không
 nói nữa, đi lên tầng thu dọn mấy
 thứ đồ.
Tôi cứ nghĩ đây là suy nghĩ
 vừa mới xuất hiện của Phó Bảo
 Hân nhưng không nghĩ tới khi đi
 đến cửa mới phát hiện lúc bà ấy
 đến đã mang theo hai lái xe. Trong
 lúc nhất thời, tôi không khỏi ngây
 ngần cả người.
“Cô nghĩ trên đường có tuyết
 nhiều, sợ nhỡ đâu gặp phải chuyện
gì thì cũng có thể kịp thời xử lý.” Bà
 ấy thấy tôi nhìn hai cái xe tới phát
 ngốc nên giải thích một chút.
Tôi cũng không hỏi nhiều, việc
 này cũng đã đồng ý rồi, không thể
 nói bản thân không đi nữa.
Tới nhà họ Cố.
Một trận mưa tuyết lớn khiến
 cho quang cảnh của căn biệt thự
 nhà họ Cố càng thêm đẹp hơn.
Trong sân của nhà họ Cố có
 nhiều hoa mai, những bông tuyết
 trắng đậu trên cánh hoa mai, màu
 trắng của tuyết kết hợp với màu
 hồng của nhụy hoa, trở nên xinh
 đẹp hơn.
Nhưng viên đá cuội bị tuyết
 phủ lên trên, bước nhanh vào cửa
 lớn của nhà họ Cố.
Vào trong sảnh lớn nhà họ Cố,
 trong sảnh lớn đặt bài vị của Cố
 Vân Dương. Vốn dĩ là căn biệt thự
 rực rỡ và thanh lịch nay bỗng dưng
 thêm một bầu không khí trang
 nghiêm và yên tĩnh.
Tốp năm tốp ba người giúp
 việc đang vội vàng quét dọn tuyết
 ngoài sân, Phó Bảo Hân bảo người
 giúp việc đưa tôi lên phòng đã
 chuẩn bị sẵn trên tầng hai. Tôi
đứng ở ban công trên tầng hai nhìn
 xuống tuyết ở dưới tầng, cảm thấy
 giống như tới lễ mừng năm mới.
Một năm trôi qua thật nhanh.
“Bà ấy để cô tới?” Đột nhiên
 từ phía sau truyền tới âm thanh
 lạnh như băng.
Quay lại thì thấy Cố Diệc Hàn,
 lần trước tạm biệt cũng đã từ rất
 lâu rồi. Dường như anh ta gầy di,
 trên mặt trông càm rậm rạp hơn,
 một đôi mắt đen phủ lớp băng
 lạnh, đứng ở ngoài trời tuyết lớn
 còn muốn lạnh lẽo hơn.
Tôi vô ý thức mà ôm lấy áo
khoác, nhìn anh ta hỏi: “Gần đây
 anh có khỏe không?”
Anh ta thản nhiên liếc mắt
 nhìn tôi, dáng người thon dài bước
 vào sảnh lớn đi tới sô pha đen ngồi
 xuống, liếc một lượt người tôi rồi
 lãnh đạm nói: “Không được tốt lắm,
 em thì sao? Phó Bảo Hân đưa em
 tới nhà họ Cố, Phó Thắng Nam
 đồng ý sao?”
Khi nói chuyện, anh ta thở ra
 khói, mắt híp lại nói, nhìn ra vẻ rất
 kiêu ngạo và lạnh lùng.
Tôi đi tới ngồi xuống đối diện
 anh ta, nhìn bộ dáng đẹp trai mà
lạnh lùng của anh ta nói: “Tôi chỉ ð
 lại đây mấy ngày mà thôi. Gần đây
 anh ấy cũng bận rộn, không quan
 tâm tới tôi đâu. Nhà họ Cố bên này
 có việc, tôi tới đây xem có thề giúp
 đỡ gì đó không”
Anh ta nhếch môi, nð nụ cười
 lạnh, châm chọc mà nói: “Với Phó
 Bảo Hân thì đúng là có thể giúp đỡ
 đấy.”
Cuối cùng thì tôi thấy anh ta
 nói chuyện rất quái dị, không khỏi
 mím môi: “Chuyện của bác gái sao rồi?”
Trần Bảo Lan đã ly hôn với Cố
Vân Dương vì vậy lo tang sự đều là
 nhà họ Hứa.
“Ừ, đều ồn cả” Anh ta nâng
 tay lên xoa bóp ấn đường, nhắm
 mắt lại thản nhiên nói.
Mấy ngày này bận rộn, anh ta
 không được ngủ đủ giấc, cũng
 không muốn nói nhiều lời.
Tôi cũng không nói gì nữa,
 Phó Bảo Hân đã đi lo chuyện công
 ty, tôi ở nhà họ Cố cũng không có
 việc gì làm.
Một lúc sau, nghe được tiếng
 thờ khẽ của Cố Diệc Hàn truyên
 đến từ trên sô pha, chắc là đã ngủ
thiếp di rồi.
Tôi đứng dậy di lấy cho anh ta
 chiếc chăn đắp lên người thì đột
 nhiên bị anh ta nắm chặt tay: “Cô
 ngồi ð đây một chút là được rồi.”
Câu nói này khiến tôi giống
 như đi vào mơ, nhưng anh ta nói
 chuyện rồi lại ngủ.
Cổ tay vẫn còn bị anh ta lôi
 kéo, tôi thử rút mấy lần nhưng
 không thể thoát ra được. Tôi không
 khói nhíu mày nói: “Cố Diệc Hàn,
 anh buông tay tôi ra trước đã.”
Anh ta nâng tay, ôm tôi đặt
 bên người, nói: “Õ cùng tôi một lát,
tôi đã mấy ngày không ngủ được.”
Thấy anh ta cực kỳ mệt mỏi,
 tôi cũng không nói nhiều nữa, cũng
 không có việc gì, chỉ đơn giản ngồi
 cạnh anh ta mà thôi. Anh ta ngủ rất
 sâu, xem chừng như vậy cũng
 không tệ.
Tôi cảm thấy Cố Diệc Hàn đã
 ngủ say được một lúc rồi, không có
 việc gì làm nên lúc sau tôi cũng
 thấy hơi lim dim. Ngủ mất tiêu rồi.
Đột nhiên bị một tiếng kinh sợ
 đánh thức, tôi mơ mơ màng màng
 mờ mắt ra, còn chưa hiểu chuyện
 gì thì nghe thấy âm thanh của Phó
Bảo Hân truyền tới.
“Xuân Hinh, hai người đang
 làm gì thế này? Trong biệt thự này,
 người giúp việc đi lại nhiều như
 vậy. Cháu cần phải dè chừng chứ,
 dù sao cháu cũng là…”
Tôi có chút ngốc, không biết
 chuyện gì đang xảy ra, chợt tỉnh
 giấc nhìn lại.
Phó Thắng Nam không biết đi
 đến lúc nào, khuôn mặt tuấn tú âm
 trầm rất đáng sợ, còn có tia máu
 khủng khiếp.
Giọng của tôi có chút khàn,
 thấy anh thì nói: “Anh đã trở lại rồi.”
Anh nhìn tôi, không nói
 chuyện, ánh mắt cứ âm trầm dọa
 người khác, tôi mới phát hiện hình
 như vừa rồi trong lúc ngủ hình như
 tôi dựa vào ngực của Cố Diệc Hàn.
 Cho nên, vừa rồi khi bọn họ vào,
 nhìn thấy tôi và Cố Diệc Hàn dựa
 vào nhau mà ngủ.
Ý thức được vì sao mà Phó
 Thắng Nam tức giận, tôi vội vàng
 từ trong ngực của Cố Diệc Hàn
 đứng lên. Nhưng mà ngồi lâu, đột
 nhiên đứng dậy nên bị tê chân,
 không khỏi lại ngã ngồi xuống.
Bất ngờ ngã xuống đùi của Cố
Diệc Hàn, không biết anh ta tỉnh
 dậy lúc nào, ôm lấy tôi nói: “Em bị
 thiếu máu đấy, phải chăm sóc thật
 tốt cho bản thân.”
Tôi ngây người, còn chưa
 hoàn hồn, đã bị Phó Thắng Nam
 túm mạnh lấy nói: “Tình thương
 của Tổng giám đốc Cố thật bao la
 nhưng mà vợ của tôi cũng không
 cần anh quan tâm đến đâu.”
Phó Thắng Nam ôm tôi vào
 trong ngực, dùng lực ôm tôi rất
 chặt, cả người tỏa ra hơi lạnh lẽo.
“Ha!” Cố Hàn Thân duỗi
người, rất tùy ý nói: “Tổng giám
đốc Phó khẩn trương như vậy làm
 gì? Như thế nào? Sợ tôi cướp mất
 người sao?”
