 
	Tôi hơi sửng sốt, khó hiểu hỏi
 lại anh: “Vì sao anh lại muốn tổ
 chức hôn lễ?” Không phải lúc trước
 đã tổ chức rồi sao?
Anh bật cười: “Hôn lễ năm đó
 chưa mời nhiều bạn bè, giờ tôi mời
 tất cả bọn họ đến, cho chúng ta
 một hôn lễ hoàn mỹ. Hơn nữa nếu
 em vào gia phả nhà họ Thẩm, lấy
 phong cách của Thẩm Trường
 Lâm, có lẽ ông sẽ muốn nhìn thấy
cảnh con gái mình lấy chồng,
 chúng ta coi như thỏa mãn ước
 nguyện nửa đời người của ông.”
Tôi cảm thấy buồn cười: “Anh
 và chú Thầm mới gặp nhau được
 mấy lần, sao anh có vẻ rất hiểu ông
 ấy vậy. Hơn nữa ông ấy chỉ nhận
 em là con gái nuôi, chuyện này
 cũng chỉ là nói miệng nữa.”
Anh đặt miếng thịt đã nướng
 chín vào bát tôi, mờ miệng nói:
 “Người ở thủ đô đều biết Thẩm
 Trường Lâm nói một không hai,
 ông ấy công khai tuyên bố thêm
 em vào gia phả nhà họ Thẩm là
trong tâm thật sự muốn làm như vậy!”
Tôi cúi đầu, nuốt thức ăn trong
 miệng xuống, bất chợt cảm thấy
 thức ăn như nghẹn ở cổ họng, khó
 có thể nuốt xuống.
Phó Thắng Nam nhận ra cảm
 xúc của tôi thay đổi, anh lôi kéo tay
 tôi nói: “Em còn muốn ăn gì nữa không?”
Thức ăn trên bàn đã quá
 nhiều, tôi khẽ lắc đầu, thản nhiên
 nói: “Phó Thắng Nam, anh nói xem,
 thế giới này thật sự có ba mẹ
 không cần con ruột của mình sao?
Chú Thầm và em chẳng qua chỉ là
 gặp nhau được vài lần, ông ấy đã
 nguyện ý nhận em làm con gái
 nuôi, chứng tỏ em không có kém
 cỏi như vậy, vì sao bọn họ lại không
 cần em?”
Tôi cố nén nước mắt sắp chảy
 xuống, trong ngực khó chịu cực kỳ.
 Hơn hai mươi năm qua, mỗi lần
 nghĩ đến chuyện này, tôi đều phải
 tự an ủi chính mình, thật ra không
 có bọn họ cũng rất tốt.
Bà ngoại yêu tôi, tôi và bà
 không phải là người thân, nhưng
 bà đã dành cho tôi tình yêu thương
tốt nhất, những thứ này là đủ rồi.
Có lẽ dần dần lớn lên, tôi thấy
 người khác đều có ba mẹ người
 thân làm bạn, tôi lại càng cảm thấy
 ghen ty hơn, vì sao cuối cùng tôi lại
 chỉ có một mình thế này?
Phó Thắng Nam đứng dậy di
 đến bên cạnh tôi, ôm tôi vào ngực,
 vỗ nhẹ lưng tôi, an ủi nói: “Không
 phải em còn có tôi sao?”
Hồi lâu sau, tôi tránh khỏi lồng
 ngực anh, thở ra một hơi, thản
 nhiên cười nói với anh: “Phó Thắng
 Nam, thật ra anh chẳng biết an ủi
 người khác chút nào cả.”
Anh cười nhẹ, đôi mắt tuấn
 lãng nhiễm vài phần ôn nhu: “Lần
 sau tôi sẽ cố gắng hết sức có thể.”
Tôi cười cười, lại ăn thêm mấy
 miếng nữa, thật ra tôi không muốn
 ăn, ngày mai anh còn phải đi công
 tác, vốn định quay về biệt thự,
 nhưng Phó Bảo Hân gọi điện thoại
 tới, kêu tôi và Phó Thắng Nam
 quay về nhà họ Phó. Trong giọng
 nói còn có vài phần thỉnh cầu, Phó
 Thắng Nam có chút không muốn,
 nhưng nghe ngữ khí cầu xin của
 Phó Bảo Hân cũng không có cách
 nào khác mà chỉ có thể quay về.
Nhà họ Phó.
Vì Phó Thắng Nam cần mờ
 video hội nghị nên tôi lại nhàn rỗi
 không có việc gì. Vào ngày tiểu
 tuyết(1), ánh trăng đặc biệt đẹp.
 Tôi không khỏi xuống dưới nhà đi
 dạo một chút.
Trong sân nhà họ Phó trồng
 rất nhiều hoa mai, tuyết trên mặt
 đất được ánh trăng dát lớp ánh
 bạc, cảnh tượng có thêm vài phần
 mộng ảo.
Tôi đi vài bước ra sân, đón lấy
 bông tuyết đang rơi xuống, quay
 đầu nhìn lại dấu chân nông sâu
khác nhau mình vừa tạo thành,
 khung cảnh xinh đẹp, tâm trạng
 không khỏi tốt hơn rất nhiều.
 Nhưng thật ra tôi vẫn cảm thấy hơi
 đáng tiếc, nếu Phó Thắng Nam
 không bận, tôi còn có thề kéo anh
 xuống dưới chơi ném tuyết cùng
 tôi.
Nghĩ như vậy, tôi bèn bốc
 tuyết dưới đất, nặn thành hình cầu,
 tuyết rơi rất dày, không mất bao lâu
 đã tạo thành một hình cầu rất lớn.
Thật sự bây giờ quá nhàm
 chán, tôi chỉ đành đi nặn tuyết để
 ném loạn lên. Hoa mai bị tuyết ném
qua, cánh hoa rơi rụng lả tả xuống
 đất, mang theo cảm giác mất mát
 khó nói thành lời.
Thời điểm nhìn thấy Cố Diệc
 Hàn, tôi đang tự chơi vui đến quên
 trời quên đất, vốn là ném quả cầu
 tuyết vào hoa mai. Chỉ là tôi không
 nghĩ tới anh ta lại đi tới từ cổng
 vòm, đối diện với cầu tuyết tôi ném
 sang, lập tức ngoài ý muốn đập
 vào mặt anh ta.
Nhất thời, lòng tôi nhảy dựng,
 vội xin lỗi: “Xin lỗi anh, không phải
 tôi cố ý đâu.”
“Bên ngoài gió lớn, đứng lâu
quá sẽ bị bệnh.” Biểu cảm trên
 khuôn mặt tuấn lãng của anh ta
 khá đạm mạc, tôi không nhìn ra bất
 kỳ cảm xúc gì, thân hình cao lớn
 đứng trong mưa tuyết nhìn có chút
 mơ hồ.
Khi nói chuyện, anh ta vươn
 tay khoác áo khoác bông rộng
 thùng thình lên người tôi: “Trở về
 đi, ngoài trời rất lạnh.”
Tôi ngần người, gật đầu theo
 bản năng, sau đó xoay người trở về.
Cánh tay bị anh ta mạnh mẽ
 kéo lại, anh ta nói với giọng điệu
trầm thấm: “Em và Phó Thắng
 Nam làm lành rồi?”
Tôi hơi dừng lại, gật đầu, nghĩ
 giây lát rồi vẫn mờ miệng nói: “Cố
 Diệc Hàn, anh thật sự rất tốt, sau
 này anh nhất định sẽ được hạnh
 phúc.”
Anh ta nhìn tôi, trầm mặc hồi
 lâu rồi nói: “Sao em biết anh sẽ
 hạnh phúc? Thẩm Xuân Hinh, em
 có biết người sống trong bóng
 đêm suốt bao nhiêu năm đột nhiên
 nhìn thấy ánh mặt trời sẽ cảm thấy
 như thế nào không?”
Tôi mím môi nhìn anh ta, anh
ta nói tiếp: “Nếu anh không gặp
 được ánh mặt trời, có lẽ sẽ không
 cảm thấy sống trong bóng tối quá
 gian nan. Cảm giác từ bóng đêm
 bước ra ánh mặt trời, cả đời này có
 lẽ em cũng không thể hiều được.”
Loại cảm giác vô lực này ép
 tôi tới nức hô hấp khó khăn, nhưng
 tôi lại không nói được lời nào.
Nhìn anh ta, tôi há miệng,
 đúng là vẫn còn một câu không
 cách nào nói ra.
Anh ta nắm tay tôi, mạnh mẽ
đan năm ngón tay vào tay tôi, kéo
 tôi vào lồng ngực, tay vỗ vỗ lưng
tôi: “Thôi, nếu Phó Thắng Nam quý
 trọng em, điều này cũng là hạnh
 phúc cả đời đối với em rồi, nếu anh
 ta làm gì sai lầm…”
“Sẽ không có sai lầm!” Phía
 sau truyền đến giọng trầm thấp
 của đàn ông, là Phó Thắng Nam.
Tôi giãy người thoát ra khỏi cái
 ôm của Cố Diệc Hàn, Phó Thắng
 Nam cầm áo khoác ra, đi đến bên
 người tôi rồi cời áo bông trên người
 tôi ra, trả lại cho Cố Diệc Hàn. Sau
 đó anh phủ thêm áo khoác của
 anh lên người tôi: “Cảm ơn áo của
 tổng giám đốc Cố.”
Cố Diệc Hàn nhíu mày, sắc
 mặt trầm xuống, mím môi lạnh lùng
 nói hai chữ: “Không cần!”
Phó Thắng Nam ôm tôi vào
 ngực, lập tức dẫn tôi vào trong nhà.
 Cả một đoạn đường anh bước hơi
 nhanh, vào phòng ngủ rồi, biểu
 cảm tức giận trên mặt anh vẫn
 chưa mất hết, vốn nghĩ rằng anh sẽ
 phát giận với tôi, hoàn toàn không
 nghĩ tới anh lại nói: ” Tôi đi tắm rửa!”
Sau đó lập tức đi vào phòng
 tắm, anh đang tức giận, tôi biết
 điều này.
Anh đi ra khỏi phòng tắm, trên
 người mặc áo tắm màu trắng, thắt
 lưng to rộng, dáng người ngọc thụ
 lâm phong, thấy tôi ngồi ở ghế quý
 phi, anh nhạt nhẽo nói: “Không còn
 sớm nữa rồi, đi ngủ đi.”
Thái độ ôn hòa này của anh
 khiến tôi nhất thời không nói được
 lời nào, tôi hơi cúi đầu, chỉ có thể
 xoay người đi vào phòng tắm.
Tắm rửa đi ra, anh đã nằm trên
 giường, giống như mệt mỏi mà
 thiếp đi rồi.
Tôi sấy tóc xong bèn lên
 giường, anh quay lưng về phía tôi,
tôi vòng tay ôm lấy anh, dán mặt
 lên lưng anh, nhỏ nhẹ nói: “Phó
 Thắng Nam, anh không ôm em, em
 không ngủ được.”
Cơ thể anh hơi cứng lại giây
 lát, sau đó cứng rắn nói: “Đi ngủ
 sớm một chút!”
Tôi mím môi, ôm anh một hồi,
 thấy anh vẫn đưa lưng về phía
 mình tôi bèn đứng dậy, đi đến phía
 đối diện anh. Sau đó tôi nhẹ nhàng
 chui vào trong ngực anh, để anh
 ôm mình, anh từ từ nhắm hai mắt,
 sắc mặt có chút tiều tụy, dường
 như mấy ngày nay đều rất mệt.
Tôi nâng tay sð sð râu mới
 mọc ở cằm anh: “Phó Thắng Nam,
 nếu anh không nói lời nào, em sẽ
 cho rằng anh không đề ý đến em.
 Sau này chúng ta cứ chia giường
 ngủ đi, em không muốn có một
 người chồng lạnh như băng.”
Anh mỡ mắt ra, đôi con ngươi
 trong bóng đêm sáng đến kỳ lạ:
 “Lạnh không?”
Tôi gật đầu: “Cực kì lạnh, bên
 ngoài đồ tuyết, anh còn lạnh hơn
 tuyết ngoài trời nữa!” Lời nói này
 của tôi còn mang theo vài phần tủi thân.
Chương 227: Việc bất ngờ
 xảy đến mà không hề có
 chút dấu hiệu báo trước (6)
Anh vươn tay lên thuận tiện
 vén tóc tôi ra sau mang tai, không
 nói gì chỉ thờ dài một tiếng:
“Tôi không muốn em gặp anh
 ta một giây thôi cũng không muốn.”
Dừng lại một lát anh nói tiếp:
“Cố Diệc Hàn đối với em có ân
 huệ rất lớn, tôi biết điều đó. Nhưng
 tâm tư của anh ta đối với em, tôi là Bi.
