 
	Những lời này rõ ràng là một
 sự khiêu khích trắng trợn, Phó
 Thắng Nam mím chặt môi, trong
 đôi mắt đen láy của anh tràn ngập
 vẻ u ám:
“Không biết Tổng giám đốc
 Cố lấy đâu ra tự tin vậy? Anh cảm
 thấy cô ấy sẽ nhìn trúng anh hay sao?”
Tôi…
Cố Diệc Hàn nhướng mày và
 cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía tôi
 rồi cười nhạt và nói: “Em gái em
 nghĩ như thế nào về anh? Anh có
 khiến em ghét bỏ hay không?”
Những lời này ẩn giấu cạm
 bẫy, Phó Thắng Nam nắm lấy tay
 tôi với sức lực mạnh hơn mấy phần.
 Tôi mím môi và cảm thấy có chút
 nhàm chán vì vậy không lên tiếng
 đáp lại.
Thấy tôi im lặng Phó Thắng
 Nam nhìn Cố Diệc Hàn một cách
 giễu cợt: “Vợ tôi rất xuất sắc nhưng
 đầu óc của Tổng giám đốc Cố vẫn
 nên tỉnh táo một chút đi. Hãy chấp
 nhận sự thật cô ấy đã là vợ của
 người khác di.”
Cuộc nói chuyện giữa hai
 người này thật sự rất nhàm chán.
 Phó Thắng Nam lạnh lùng nhìn Cố
 Diệc Hàn một chút rồi kéo tôi đi
 thẳng vào căn phòng nơi tôi ð. Anh
 xách tôi vào trong phòng chỉ bằng
 vài bước ngắn ngủi.
Đóng lại cánh cửa phòng ngủ,
 Phó Thắng Nam mạnh mẽ ép cả
 người tôi lên cánh cửa. Cánh tay
 tràn đầy sức mạnh của người đàn
 ông đang đè lên eo tôi, anh cúi
xuống nhìn tôi, giọng nói mơ hồ
 kìm nén cơn giận dữ:
“Em không định giải thích một
 chút sao? Hà?”
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Tôi mím môi và khẽ thờ dài:
 “Em không có chuyện gì với anh ta
 cả, có lẽ anh ta bận rộn chuyện của
 cha mẹ mình nên mấy ngày nay
 không được nghỉ ngơi cho tốt. Vì
 vậy vừa nãy anh ta mới ngủ thiếp
 đi ð đó, em chỉ là tốt bụng đắp
 chăn cho anh ta, sau đó bị anh ta
 kéo lại nên mới xảy ra tình huống
 mà vừa nãy các anh nhìn thấy.”
Tôi ngập ngừng một chút và
nhìn khuôn mặt điền trai của anh
 có hơi chút tiều tụy, tôi vội vàng xin
 lỗi: “Em biết thực ra em không nên
 mờ lòng từ bi, nhưng Phó Thắng
 Nam em không thể làm ngơ anh ta
 được. Nếu như không có anh ta, thì
 cái mạng này của em có thể đã kết
 thúc từ lâu rồi, điều này không có
 liên quan gì đến việc thích hay
 không, mà là anh ta đã từng cứu
 em, mạng này của em hẳn nên
 thuộc về anh ta. Anh ta đã cùng
 em trải qua những ngày tháng tăm
 tối nhất, bây giờ lại là những ngày
 tháng u ám của anh ta cho nên
 Phó Thắng Nam em mong rằng
 anh có thể hiểu cho em được không?”
Nếu như để tôi không quan
 tâm tới Cố Diệc Hàn thì tôi chắc
 chắn sẽ không làm được, mặc dù
 tôi không phải là người tốt gì cho
 cam nhưng rốt cuộc anh ta chính là
 người kéo tôi đi ra từ trong bóng
 tối.
Anh mím môi lại, đôi mắt sâu
 thằm nhìn tôi chăm chú hồi lâu rồi
 mãi mới mờ miệng: “Ừ, tôi hiểu em”
Ngừng lại một chút anh trầm
 giọng nói: “Em có thể giúp đỡ anh
ta, nhưng không thể quá gần gũi.
 Sau khi vượt qua quãng thời gian
 này em phải vạch rõ giới hạn với
 anh ta có được không?”
Hôm nay anh mặc một chiếc
 áo len dài màu đen, những bông
 tuyết đã tan chảy thành những giọt
 nước đang đậu trên vai anh, mới
 mấy ngày không gặp mà mái tóc
 vốn gọn gàng của anh đã trở nên
 dài hơn một chút, khiến cho anh
 trông càng hốc hác hơn.
Tôi gật đầu, mấy hôm nay
 chắc hẳn anh cũng rất bận, mãi
 đến hôm nay khó lắm mới có thời
gian nên tôi không thể luôn lãng
 phí thời gian cãi cọ với anh được
 đâu!
Anh ôm tôi, đôi môi mỏng có
 chút lạnh lẽo nhẹ nhàng hôn lên
 trán tôi, giọng nói hơi khàn khàn ẩn
 chứa ý cười: “Buồi tối chúng ta ra
 ngoài dùng bữa nhé, em muốn ăn
 cái gì?”
Tôi hơi sững sð một chút:
 “Không ở lại nhà họ Cố ăn cơm sao?”
“Không cần, đã mấy ngày
 không được gặp em rồi, chỉ chúng
 ta hai người đi ăn thôi!” Anh ôm lấy
tôi và ép vào trong lòng rồi dán
 thật chặt và nói: “Em có nhớ tôi
 không?”
Tôi lắng nghe nhịp tim của
 anh khóe miệng bất giác giương
 lên: “Vậy chúng ta đi ăn gì đây?”
Anh khẽ kéo ra một chút
 khoảng cách với tôi rồi bàn tay ôm
 lấy khuôn mặt tôi và vuốt ve: “Em
 muốn ăn gì nào? Vì sao không nhớ
 tôi?”
Tôi biết anh muốn nghe thấy
 tôi nói rất nhớ anh, nhưng tôi bỗng
 chốc nói không nên lời.
Tôi nhìn anh và nói: “Đi ăn đồ
Hàn Quốc đi, em cảm thấy có chút
 muốn ăn cơm trộn của Hàn.”
Anh khẽ cười: “Ừ, vậy có nhớ
 tôi không?”
Tôi…
Anh cúi đầu và vùi vào cồ tôi
 rồi ngửi một chút: “Hôm qua ở
 khách sạn tôi đều nghĩ tới em cả
 đêm không ngủ được. Tôi chính là
 muốn ôm em như thế này mãi vậy.”
Anh dường như chưa bao giờ
 nói điều gì ngọt ngào với tôi cả cho
 nên khi nghe được câu nói này, tôi
 không khỏi ngước mắt nhìn anh thì
 nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong
 đôi mắt ấy. Trong lòng bất chợt trờ
 nên cực kỳ ấm áp.
“Buổi sáng nhìn thấy tuyết rơi
 ð bên ngoài sân, em đã nghĩ buổi
 tối hôm qua anh ð khách sạn có
 ngủ ngon hay không, dù sao ở
 khách sạn cũng không thể sánh
 được với ð nhà, không có hệ thống
 sưởi cũng không có quần áo dày,
 vừa mới nhìn thấy anh trông tiều
 tụy hơn rồi.” Tôi nói rất khẽ những
 lời này.
Nhưng anh đều có thể nghe
 thấy một cách rõ ràng, cổ họng
 khẽ phát ra tiếng cười trầm thấp:
“Ừ, buổi tối em bù đắp lại cho tôi là
 được rồi!”
Nghe ra được ý tứ câu dẫn
 trong lời nói của anh, tôi không
 khỏi khẽ cúi đầu, khuôn mặt trờ
 nên đỏ bừng.
Chúng tôi nói chuyện ra đi ra
 ngoài ăn với Phó Bảo Hân, bà ấy
 cũng không nói gì nhiều cứ mặc kệ
 chúng tôi.
Rốt cuộc Phó Thắng Nam ở
 đây, anh cũng nói ra muốn đưa tôi
 đi giải tỏa nỗi lòng nên Phó Bảo
 Hân càng không muốn cũng sẽ
 không nói thêm gì nữa.
Sau khi rời khỏi nhà họ Cố,
 Phó Thắng Nam lái xe chờ tôi đến
 thẳng một nhà hàng Hàn Quốc ở
 trung tâm thành phố. Buổi tối xe cộ
 đi lại đông đúc, may mà anh chọn
 khu trung tâm thương mại cao cấp
 cho nên không có nhiều người.
Không gian của nhà hàng
 trang nhã và yên tĩnh, sau khi nhân
 viên phục vụ dẫn chúng tôi vào
 chỗ ngồi Phó Thắng Nam mới nhìn
 tôi và hỏi: “Ngoài cơm trộn ra em
 còn muốn ăn gì nữa không?”
Tôi chống cằm và nhìn thành
 phố rực rỡ ánh đèn phía dưới lầu,
không khỏi mở miệng nói: “Anh tự
 mình xem đi em ăn cái gì cũng
 được!”
Anh nhìn tôi một chút rồi cũng
 không hỏi nhiều khi thấy tôi có
 hứng thú với khung cảnh bên
 ngoài cửa sổ, anh gọi món xong
 nhìn tôi đang phát ngốc mới nói:
 “Em có dự định gì vào kỳ nghỉ Tết
 năm nay?”
Tôi thu lại ánh mắt từ những
 ngọn đèn của thành phố rồi nhìn
 anh lên tiếng: “Không phải giống
với những năm trước hay sao?”
Nhưng bất chợt nhận ra
những năm trước ông nội vẫn còn
 cho nên mỗi năm tôi mới quay trở
 về nhà cũ của họ Phó cùng anh.
 Nhưng năm nay ông nội đã mất,
 chúng tôi lại không thân thiết lắm
 với chú thím thứ hai của nhà họ
 Phó, vì vậy quay về cũng không có
 cảm giác đón năm mới. Nghĩ đến
 đây tôi mím môi không nói gì cả.
Anh nhìn ra những băn khoăn
 trong lòng tôi, hơi ngập ngừng một
 chút rồi nói: “Năm nay ước chừng
 nhà họ Thẩm sẽ gọi em sang nhà
 họ, em có dự định gì không?”
Tôi lại quên mất tiêu chuyện
Thẩm Quang nhận tôi làm con gái
 nuôi, nghĩ một chút rồi tôi mới lên
 tiếng: “Vậy thì ba mươi tết chỉ có
 thể ở lại thủ đô rồi.”
Vũ Linh và John đều đang ở
 nước ngoài, tôi cũng không có
 người thân khác ðở thành phố
 Giang Ninh này, may là ở thủ đô
 còn có cô của Phó Thắng Nam,
 Kiều Cảnh Thần và Trịnh Anh Tuấn
 cùng với gia đình họ Thẩm cũng
 đều ở đây.
Nhớ tới Trịnh Anh Tuấn, tôi
 không thể hỏi thằng Phó Thắng
 Nam nên mở miệng nói: “Chuyện ở
bệnh viện bên kia đã giải quyết
 xong chưa?”
Anh đã bận rộn nhiều ngày
 như vậy cả người đều phờ phạc.
Nhân viên phục vụ bưng món
 ăn lên, anh trộn đều cơm rồi đưa
 cho tôi: “Ừ, có lẽ phải sau Tết mới
 có kết quả, cũng không gấp lắm
 chúng ta hãy nghĩ xem nên nghỉ
 Tết như thế nào trước đã.”
Thấy anh có vẻ không mấy để
 tâm đến chuyện này nên tôi không
 khỏi hơi sững sờ một chút: “Bác sỹ
 Trịnh vẫn luôn phụ trách công việc
 này của bệnh viện, bây giờ lại xảy
ra chuyện lớn như vậy, anh ta nói
 thế nào?”
“Cậu ta đang xử lý.” Anh thản
 nhiên đáp lại tôi một câu, rồi bắt
 đầu nướng thịt sau đó lại nói: “Em
 ở lại chơi với cô thêm mấy ngày,
 ngày mai có thể tôi phải đi công
 tác, chắc cũng phải mất mấy ngày
 mới trở lại được.”
Tôi gật đầu và chống cằm
 nhìn anh, có chút ủy khuất lên
 tiếng: “Đều sắp đến Tết rồi mà anh
 vẫn phải vất vả ð bên ngoài.”
Anh mỉm cưỡi giờ tay lên vuốt
 tóc tôi: “Chờ một khoảng thời gian
 nữa tôi sẽ bù đắp lại cho em. Sau
 Tết chúng ta tổ chức đám cưới một
 lần nữa, em muốn tổ chức theo
 phong cách phương Tây hay
 truyền thống nào?”
