Trước đây, HongKong do Anh cai trị nên văn hóa uống trà sữa cũng đến từ quốc gia này. Lúc đó, người dân xứ cảng thơm đa số làm công việc nặng, họ chê trà sữa quá lạt, vì vậy họ đã cải thiện bằng cách pha đậm vị trà một chút.
Sau khi pha đậm hơn, lá trà trong trà sữa để lâu sẽ bị đắng nên họ đã nghĩ ra cách lấy vợt để lọc lá trà. Pha lâu ngày vợt sẽ có màu cà phê sữa giống màu vớ da của phụ nữ nên cuối cùng món thức uống gọi có tên gọi trà sữa vớ da xuất phát từ đấy. Hầu như mỗi buổi sáng người dân HongKong đều có thói quen uống loại trà sữa trứ danh này.
“Cái này sao?” Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt nhìn tên đồ uống dưới ngón tay của hắn: “Chỉ cái này thôi à? cũng quá đơn giản.”
“Cái tên này nghe có chút vui tai…” Hàn Dĩ Nặc thật lòng nở nụ cười: “Em muốn học cái này, anh dạy em đi.”
Nghiêm Đông Kỳ cúi người xuống tìm dụng cụ, tiếng nói dường như bị ngắt quãng, có chút không trôi chảy: “Được rồi, lão gia ngài nói cái gì anh đều đáp ứng, nếu em nói tháo đầu xuống đưa cho em anh cũng phải làm.”
Hàn Dĩ Nặc tựa bên bệ nhìn Nghiêm Đông Kỳ làm trà sữa, cảm thấy mọi cử động của hắn đều đẹp vô cùng. Đặc biệt là trong quá trình đánh trà, xương bả vai phía sau áo lông mỏng manh lúc ẩn lúc hiện, mang theo vẻ đẹp tiết chế.
Vẻ mặt của hắn rất chăm chú, hơi nhíu lông mày, từ góc độ Hàn Dĩ Nặc nhìn sang có thể thấy hàng lông mi nhỏ mà dài toát ra ảo giác mềm mại.
“Đến đây, uống thử xem.” Nghiêm Đông Kỳ dùng một chiếc chén nhôm vừa làm được tới miệng Hàn Dĩ Nặc, còn cười trêu ghẹo hắn: “Ngửi xem có phải có mùi vị tất chân không?”
Hàn Dĩ Nặc cũng không né tránh, ở trên tay hắn uống một hơi, chỉ cảm thấy vào miệng: lối vào tơ lụa, dư vị êm dịu, nhịn không được cúi đầu uống thêm hai ngụm.
“Trời trời bảo bối, tự mình bưng đi chứ, nhìn xem bên ngoài có mấy cô gái quay đầu lại đây, không ngại mất mặt à?” Nghiêm Đông Kỳ xoay người một cái thì thấy hai cô gái đang nghiêng đầu sang bên này, nhất thời cảm thấy chén trong tay nóng hầm hập muốn ném ra.
Thực ra chuyện này có gì kỳ quái chứ, hai anh em thân mật một chút thì đâu có gì, nhưng không biết vì sao, Nghiêm Đông Kỳ cảm giác như bị người đánh vỡ cái gì đó nên có chút lúng túng.
Hắn con mẹ đây là tính toán cái gì!!
Hàn Dĩ Nặc hắc hắc nở nụ cười, đưa tay nhận lấy cái chén một hơi uống, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Nghiêm Đông Kỳ.
“Em cười cái gì mà cười?” Nghiêm Đông Kỳ tức giận nhìn hắn: “Học được không?”
Hàn Dĩ Nặc đem non nửa chén một ngụm uống cạn, hài lòng hí mắt: “So với mấy quán chúng em thì ngon hơn nhiều. anh hai, sau này em có thể thường xuyên đến đây không?”
“Được chứ, anh lúc nãy có nói với mấy cô đó em cũng thấy rồi, mấy cô gái ấy đã nhận ra em, em sau này mang theo bạn học đến cũng không thành vấn đề.” Nghiêm Đông Kỳ lau mấy vết nước bị vương trên bệ: “ở đây đồ uống ngon nhiều lắm, mùa hè sinh tố ở đây cũng bán rất chạy đấy.”
“Thế nhưng em muốn uống thứ anh làm.” Hàn Dĩ Nặc không chút mất mặt làm nũng.
Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc: “Không chiêu đãi được em đâu, chờ mà xem, anh mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc đến đây được.”
Hàn Dĩ Nặc không trả lời, mở ra cánh tay chuẩn bị ôm Nghiêm Đông Kỳ.
Mấy cô gái đang ở bên ngoài cứ thi thoảng liếc sang bên này, nếu để Hàn Dĩ Nặc ôm vào như thế thì đừng nói dăm bữa nửa tháng, chỉ sợ mười tám năm sau cũng chưa có mặt mũi tiến vào đây.
Nghiêm Đông Kỳ mau mau ngăn chặn ***g ngực đang sà tới của Hàn Dĩ Nặc: “Biết rồi biết rồi, lúc nào em muốn tới đây thì gọi điện trước cho anh, anh đến làm cho em là được chứ gì, thực sự phục em rồi, này đang ở nơi đông người đấy.”
Lúc này Hàn Dĩ Nặc mới chịu để tay xuống, giảo hoạt nở nụ cười.
Đúng lúc đang có mấy khách hàng tới, mấy nhân viên muốn đi vào làm trà sữa, đang lúc định đẩy cửa thì dừng một chút, cận thận từng li từng tí dò xét đi vào, ánh mắt lưu chuyển: “Ông chủ, có khách đến, … bọn em có thể vào pha chế không?”
FML có cái gì không tiện? Lão tử chẳng lẽ ở trong này thoát hết quần áo khiêu vũ hay sao? Nghiêm Đông Kỳ hít sâu một hơi, miễn cưỡng kéo một nụ cười: “Làm sao không tiện? em muốn làm gì, có cần anh giúp hay không?”
“Không cần không cần.” Cô bé cúi đầu đi tới bệ, không nói tiếng nào bắt đầu bận bịu làm trà sữa.
“Anh hai, em lúc nãy mới học xong, em làm cho anh.” Hàn Dĩ Nặc nói xong vén tay áo, đi sang một bệ khác bắt đầu đảo đảo dùng sức làm.
Nghiêm Đông Kỳ thừa dịp lúc Hàn Dĩ Nặc còn chăm chú pha chế liền muốn đến quầy phục vụ xem hai cô gái lúc nãy nói chuyện gì, ngẩng đầu lên thấy chuông gió trước cửa vang lên, mấy nữ sinh nhìn hơi quen mắt đang run cầm cập đi vào, sau khi nhận được hơi ấm mới thở phào một hơi.
“Ai, ông chủ đẹp trai ngày hôm nay có đến à, thật khó gặp nha…” một cô gái đi tới nhìn thấy ông chủ rõ ràng rất vui vẻ, xoay người phất tay với mấy cô bạn: “Mấy đưa này không phải mù chứ, không thấy hôm nay may mắn tình cờ gặp được ông chủ đẹp trai sao? nhanh nhanh gọi nhiều một chút cho anh chàng đẹp trai này khoản thu nhập lớn?”
Nghiêm Đông Kỳ có chút bất đắc dĩ, hắn cảm thấy trình độ mấy cô gái này không phải người như hắn có thể tiếp thu. Hắn cũng không biết làm sao để nói tiếp, mấy nhân viên trong quán rõ ràng đang cười trên nỗi đau của người khác, bản thân chỉ có thể duy trì mỉm cười sau đó đem thực đơn giao cho mấy cô gái.
“Trà sữa ô long, sữa dừa, trà matcha caffe… còn có, một ly cappuchino…” mấy cô gái ríu ra ríu rít một lúc mới tập hợp được ý kiến, một cô gái thống nhất lên tiếng: “Đúng rồi, thêm bốn phần trà sữa đậu đỏ.”
Cô gái đứng bên cạnh rất có mắt nhìn mà nhận thực đơn rồi vào hỗ trợ, để lại Nghiêm Đông Kỳ một người đứng với mười mấy cô gái hai mươi luân phiên oanh tạc.
(Oanh tạc: ném bom)
Hàn Dĩ Nặc nhìn Nghiêm Đông Kỳ làm rất dễ dàng nhưng thật sự động đến tay mới thấy ngu ngốc. Kỳ thực trước đây hắn thi thoảng vẫn làm chút thức ăn đơn giản, còn có thể làm ít món bổ dưỡng cho Hàn Giai, kết quả sau này bị Nghiêm Đông Kỳ sành ăn dưỡng hắn đến thoải mái, ngay cả chuyện rửa chén bát cũng phải mở máy tự động.
Lúc nghe âm thanh có người tiến vào, Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu lên thì thấy bóng lưng thon dài phía trước, vây quanh là mấy cô gái mặt mày rạng rỡ, hắn tự nhiên có chút không vui, động tác trên tay có chút chậm đi, thi thoảng sẽ quay đầu nhìn về phía Nghiêm Đông Kỳ.
Lúc trước mấy cô gái bên cạnh đều bận bịu cũng không ai nói gì. Giờ ba người chen chúc trong này có chút chật chội, hơn nữa trà sữa cũng không khó làm, lúc nghỉ ngơi liền mở miệng hỏi Hàn Dĩ Nặc mấy câu.
“Em trai nhỏ, cậu tên gì?” mấy nhân viên cửa hàng thoải mái rộng rãi mở miệng trước.
Hàn Dĩ Nặc nhìn ra cửa thấy mấy cô gái vẫn không có ý định rời đi, hắn nhíu mày, mất tập trung mở miệng: “Hàn Dĩ Nặc.”
Hắn quay đầu nhìn mấy nữ sinh ánh mắt kỳ quái, da mặt đã sớm bị tấp đến dày nhưng giờ tự nhiên cảm thấy nóng đến hoảng.
Không dễ dàng đưa đẩy mấy nữ sinh ngồi xuống, Nghiêm Đông Kỳ ba bước thành hai chạy vào phòng, trên đường thiếu chút nữa đem trà sữa nhân viên bưng ra văng đi.
“Bạn học Hàn Dĩ Nặc, em đây không phải kiếm chuyện vui chứ, tự nhiên ra ngoài làm gì…” Nghiêm Đông Kỳ ở trên lưng hắn bốp hai cái không có lực…” em hiện giờ không biết mấy người con gái khó hầu hạ thế nào đâu, em còn ra cho họ kiếm thêm đề tài, anh còn suýt bị mấy người ầm ĩ đến chết đây.”
“Giờ mấy cô gái khó phục vụ như vậy nhưng anh tìm bạn gái một chút cũng không thấy trì hoãn.” Hàn Dĩ Nặc xoay mặt, nhẹ nhàng liếc hắn một cái.
Nghiêm Đông Kỳ bị nghẹn lời nhất thời không biết cãi lại như thế nào.
“Đến đây, nếm thử đi, em làm đấy.” Hàn Dĩ Nặc không muốn tiếp tục đề tài này, bưng chén như hiến vật quý dâng lên trước mặt Nghiêm Đông Kỳ: “Làm theo cách của anh đấy.”
Nghiêm Đông Kỳ đi đến liếc nhìn một chút, cũng không biết có phải do tâm lý hay không mà thấy màu sắc có chút huyền diệu, mở miệng hỏi một câu: “Em uống qua chưa?”
“Chưa thử qua, cho anh thử trước.” Hàn Dĩ Nặc cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Được rồi…” Nghiêm Đông Kỳ nhướng mày “Sách” một tiếng, giơ tay nhận cái chén.
Hàn Dĩ Nặc thu lại, sau đó đưa đến miệng hắn: “Anh phải uống như thế này.”
Nghiêm Đông Kỳ không rõ vì sao nở nụ cười: “Anh cũng không phải không có tay, tiểu tử từ sáng tới tối nghĩ cái gì vậy?”
Hàn Dĩ Nặc trong lòng yên lặng mà đáp một câu nhớ anh chứ gì nữa, thế nhưng vẫn đàng hoàng cười tủm tỉm mở miệng: “Anh uống như vậy mới thấy được tình yêu của em đối với anh chứ.”
“Hành hành hành, em yêu anh đi, anh cũng rất yêu em.” Hắn nói xong câu đó, đem miệng tiến đến bên thành chén uống một hớp lớn, sau đó cả người đứng yên không nhúc nhích.
“Như thế nào, thế nào?” Hàn Dĩ Nặc hiếu kỳ hỏi hắn, bản thân cũng uống một hớp lớn, vẻ mặt nhất thời trở nên vặn vẹo.
Nghiêm Đông Kỳ dùng sức đem miếng trà sữa nuốt xuống, âm thanh đều có chút thay đổi: “Hàn Dĩ Nặc, anh ***, đây là yêu của em sao? em có phải ngu ngốc mười tám tuổi rồi còn không phân biệt được muối với đường không?”
Hàn Dĩ Nặc uống được xuống cũng rất thống khổ, ủy ủy khuất khuất mở miệng: “Em làm sao không phân biệt được đường với muối chứ? em biết à, đường so với muối to tròn hơn, ở trong hộp trong phòng em dùng chính là hạt tròn đó.”
Nghiêm Đông Kỳ chỉ tiếc mài sắt không thành kim lải nhải một hồi: “Em nếu chưa xác định được thì không nếm thử được hả? quán này của anh dùng đường phấn Hàn đại gia à, anh thật cảm ơn em, như thế có khẳng định được hạt muối so với đường nhỏ hơn không!!”
Hắn nói xong lời này thì xoay người lục tìm hộp gia vị, dùng cái muỗng xúc một ít đưa tới bên miệng của Hàn Dĩ Nặc: “Há mồm, thành thật nói cho anh biết, em đến cuối cùng là bỏ thêm bao nhiêu muối, thực sự giỏi.”
“Anh nói muốn ngọt một chút.” Hàn Dĩ Nặc vẫn rất oan ức, ngậm lấy một muỗng sữa nên nói chuyện hơi hàm hồ.
Nghiêm Đông Kỳ cũng ăn một chút, tốt xấu cũng giảm bớt cái vị đáng mặn muốn giết người trong miệng.
“Hơn nữa em làm sao biết quán này còn có muối hình ô vuông chứ.” Hàn Dĩ Nặc lấy cái muỗng trong tay Nghiêm Đông Kỳ rồi xúc một ít.
Nghiêm Đông Kỳ trừng hắn: “Em còn trách anh, vậy có quán trà sữa dùng muối để uống sao, em còn nói?
Hắn trừng Hàn Dĩ Nặc vừa định nói gì đó, kết quả một câu chưa nói ra đã nở nụ cười.
Hàn Dĩ Nặc đang kéo căng mặt cũng bắt đầu cười cười.
Hai anh em như hai kẻ ngu si bưng một chén sữa, một người cầm muỗng, mặt đối mặt cười đến ngu ngốc, cách tạo hình huyễn khốc đến mức không thể nhìn thẳng.
Sau một trận cười đến mất sức thì điện thoại Nghiêm Đông Kỳ lại vang lên, vừa lấy ra lại đúng là âm hồn bất tán Trịnh Hiểu Hiểu.
Nghiêm Đông Kỳ “Sách” một tiếng, lông mày nhăn thành một chỗ, tự mình thì thầm một câu: “Chuyện này sao đáng ghét như thế.”
Nhưng vẫn đưa tay nhận điện thoại, âm thanh có chút lạnh: “Có chuyện gì không?”
Đầu bên kia điện thoại Trịnh Hiểu Hiểu không biết nói gì, Nghiêm Đông Kỳ “Ừ” một tiếng, sau đó đem bát trong tay đưa cho Hàn Dĩ Nặc, còn hắn tựa người trên bệ tiếp điện thoại.
“Anh cũng có chỗ không đúng, ngày hôm nay không nói sớm với em để lỡ hẹn thật sự xấu hổ.”
“A, có thể chứ.”
“Được, anh biết một nhà hàng đồ tây rất tốt… đi, anh có thời gian, cứ báo cho anh là được.”
vẻ mặt Nghiêm Đông Kỳ dần dần giãn ra, thậm chí còn mang theo một nụ cười.
Hàn Dĩ Nặc bình tĩnh đứng đối diện hắn, một người đng bắn tung tim dần dần chìm xuống dưới, trầm đến mức không thể cảm nhận được.
Nghiêm Đông Kỳ cúp điện thoại, không tim không phổi vỗ vỗ vai Hàn Dĩ Nặc: “Em xem đi, anh trai em có mị lực như thế, cô gái nào gặp anh cũng phải ôn nhu dịu dàng.”
Hàn Dĩ Nặc tùy tiện đáp một tiếng, cũng không nói thêm.
Hắn có mị lực hay không mình tại sao lại có khả năng không biết? Hắn nghĩ tới tâm tình của bản thân lên xuống thất thường cũng vì người đàn ông trước mắt này, nhịn không được tự giễu mà cười.