Nghiêm Đông Kỳ sáng sớm đi vòng qua mấy quán rượu lấy bảng biểu tháng trước, đem hóa đơn cho quản lý bàn giao xong xuôi, đến lúc về nhà đã gần mười một giờ.
Gần đây hắn cực kỳ bận bịu, vào giờ này mà về đến nhà vẫn là lần đầu tiên.
Nghiêm Đông Kỳ vào siêu thị mua ít thịt bò với thịt gà, còn ít loại rau xanh chuẩn bị buổi trưa về nhà cùng Hàn Dĩ Nặc pha mì ăn.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, một đường từ ngoài vào nhà mà tuyết đã vướng trên vạt áo hắn hóa thành bọt nước, vừa cởi áo khoác cả người đã run lên, mãi đến khi đổi dép mới thấy cả căn nhà quá lặng lẽ.
Hàn Dĩ Nặc vẫn chưa rời giường.
Mới vừa được nghỉ đông không bao lâu, Hàn Dĩ Nặc cùng bạn bè đi qua tỉnh bên một chuyến đến năm sáu ngày, chơi đến cực kỳ vui vẻ, mỗi đêm đều báo cáo hành trình cho Nghiêm Đông Kỳ đến gần một giờ, lúc trở về còn cầm theo bọc to bọc nhỏ mang theo một đống quà lưu niệm.
Nhưng tiểu tử này vẫn không khiến người ta bớt lo, về đến nhà không đến hay ngày đã bắt đầu sụt sịt, vừa mới bắt đầu cũng không nghiêm trọng lắm, Nghiêm Đông Kỳ lần đầu tiên thấy Hàn Dĩ Nặc sinh bệnh không tránh được kinh ngạc. Hắn suy nghĩ có lẽ thằng bé chơi dã ngoại bên ngoài không chú ý nên bị cảm mạo.
Thiếu niên này một khi bị cảm mạo, cả người nhìn qua đều không có tinh thần, Nghiêm Đông Kỳ nhớ tới biểu hiện hai ngày nay của hắn, đột nhiên phát hiện bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.
Hàn Dĩ Nặc không thích việc ngủ nướng lắm, ngoại trừ lúc hắn ngủ bù một trận khi được nghỉ đông, nhìn lại thời gian nghỉ ngơi làm việc của hắn đáng lẽ bây giờ nên sớm rời giường. Nghiêm Đông Kỳ cân nhắc một lúc mới thấy không thích hợp, thả đồ xuống rồi đi nhanh vào phòng của hắn.
“Dĩ Nặc, sao đến giờ vẫn chưa rời giường, có phải khó chịu hay không?” Nghiêm Đông Kỳ vừa vào phòng đã thấy tiểu tử này cuộn thành một đoàn, mới chạy nhanh đến đưa tay muốn đem Hàn Dĩ Nặc ngồi dậy.
“Lạnh?” Nghiêm Đông Kỳ vội vàng đem tay đặt lên trên trán, mới vừa chạm tới mới phát hiện có chút không ổn, trán nóng đến nỗi có thể đem hai kg thịt gà trong tủ lạnh nướng cháy.
Nghiêm Đông Kỳ nhất thời có chút hoảng hốt.
Bình thường thân thể Hàn Dĩ Nặc ăn mà lớn lên, xưa nay chưa từng sinh bệnh. Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy đứa bé này rất dễ nuôi, dù sao chỉ cần đúng giờ cho ăn vài bát cơm là hoàn thành trách nhiệm, cũng không nghĩ đến sẽ gặp phải chuyện gì.
Lần này Hàn Dĩ Nặc bị cảm nhưng Nghiêm Đông Kỳ vẫn không để ý, tiểu tử này cao to kiên cường, là người phú soái đức hạnh nhất Trường Số một, tuy rằng “Phú” Có thể kém một chút nhưng trong lòng hắn tuyệt đối là tráng sĩ “dời non lấp biển”, kết quả không nghĩ tới cứ thế không nói hai lời bị cảm mạo quật ngã.
Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy bản thân vẫn rất tinh tế, dù thế nào vẫn là một người đàn ông to lớn, quanh năm suốt tháng cũng chỉ bệnh vài lần, giờ thấy hắn ốm bản thân không khỏi luống cuống tay chân lên.
Hắn ngồi tại chỗ xoay chuyển hai vòng rồi mới lên đồng, nhanh nhạy chạy tới hòm thuốc gần tivi, tốt xấu tìm cái nhiệt kế đo nhiệt độ của Hàn Dĩ Nặc trước đã.
Thừa dịp Hàn Dĩ Nặc đang ở trong phòng mơ mơ màng màng đo nhiệt kế, hắn quay lại hòm thuốc lục tung tùng phèo tìm thuốc hạ sốt, tìm kiếm nửa ngày mới thấy được miếng dán với bình cồn chưa mở, ở giá thấp nhất tìm được rễ bản lam nhưng hết hạn sử dụng.
Nghiêm Đông Kỳ nhìn chằm chằm hộp thuốc rỗng tuếch, thật hận không thể tát mình hai bạt tai, từ nội tâm cảm thấy bản thân căn bản không bằng đồ vật.
Hai tuần lễ này hắn đều bận bịu, trang trí quán bar, chuyện làm ăn mấy quán khác, cứ thế mà luân phiên chạy tới chạy lui bên ngoài đến sống chết của Hàn Dĩ Nặc vẫn mặc kệ.
Thật không biết Hàn Dĩ Nặc trong hai tuần này nghỉ ngơi thì ăn cơm như thế nào, uống thuốc gì, đến giờ từ cảm nhẹ đã thành sốt cao.
Làm anh trai như hắn đích thực con mẹ nó vô căn cứ!!
Nghiêm Đông Kỳ một bên vuốt mặt, xoay người đi vào gian phòng của Hàn Dĩ Nặc, thiếu niên vẫn cuộn thành một đoàn, nhìn qua đặc biệt đáng thương. Hắn thở dài ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vỗ: “Dĩ Nặc a, quay người qua đây, để anh xem em sốt như thế nào?”
Chờ nhiệt kế trên tay rõ ràng thì Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy tự mình nên từ cửa sổ phòng khách mà nhảy xuống lầu lấy cái chết tạ tội. ba mươi chín độ chín, mẹ nhà hắn kém một chút nữa thôi là đến bốn mươi độ!!
“Này không được, Dĩ Nặc, chúng ta mặc quần áo, sốt nghiêm trọng rồi, phải đi tới bệnh viện.” Nghiêm Đông Kỳ một bên ôn nhu dụ dỗ Hàn Dĩ Nặc một bên cầm lấy hai vai của Hàn Dĩ Nặc đẩy lên, đỡ một người thanh niên cao lớn hơn bản thân nhiều thế này, Nghiêm Đông Kỳ mới lăn qua lăn lại hai lần đã ra một thân mồ hôi.
“Khó chịu.” Hàn Dĩ Nặc vẫn nhắm mắt lại núp ở trên giường, cau mày nhỏ giọng thầm thì một câu.
Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy hai chữ này như đổ ập xuống, trực tiếp đập vào mặt khiến cho hắn nửa ngày vẫn không thở nổi. tâm hắn đau không chịu được, cũng không thể làm gì ngoại trừ vỗ vỗ thân thể Hàn Dĩ Nặc: “Anh hai biết em khó chịu, chúng ta dậy cùng đi bệnh viện, tiêm xong sẽ không khó chịu, được không?”
Hàn Dĩ Nặc rầm rì một tiếng, núp ở trong chăn bất động.
Nghiêm Đông Kỳ nhìn đôi môi trắng bạch của hắn, hít một hơi xoay người vào bếp rót một chén nước ấm, vào phòng mở đèn ngủ: “Dĩ Nặc, đến, chúng ta uống chút nước trước được không?”