Thể chất Hàn Dĩ Nặc rất tốt, truyền hai chai dịch với ngủ một giấc đã có thể nhảy nhót tưng bừng, không hề có dáng vẻ của một người hôm trước vừa bị bệnh. Bác sĩ Tiểu Tôn để lại đống thuốc cảm mạo phỏng chừng sốt cũng không phát huy tác dụng.
Giờ cũng gần đến cuối năm, lịch trình cũng như năm ngoái, Nghiêm Đông Kỳ chuẩn bị thu dọn quán xá để nghỉ ngơi chuẩn bị cùng người nhà đón tết, cũng vì thế mà mấy ngày mới bận bịu.
Hôm nay hắn phải ra ngoài chính là đến cửa hàng phát tiền thưởng cho nhân viên rồi đóng cửa mấy quán bar ra tết mới bắt đầu làm việc.
Tiết Giai đến thăm Hàn Dĩ Nặc là việc hoàn toàn hắn không thể đoán trước.
Sáng sớm Nghiêm Đông Kỳ mới đi được không bao lâu, Hàn Dĩ Nặc làm hai đề thi toán học, đang chuẩn bị uống nước rồi quay lại làm tiếng anh thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hắn hơi kinh ngạc, Nghiêm Đông Kỳ sáng sớm đã bảo hôm nay sẽ về muộn, cũng phải mời mấy quản lý cùng quản đốc ăn cơm, giờ cũng không biết ai đến đây.
Hắn ló đầu qua mắt mèo để nhìn thì thấy khuôn mặt của Tiết Giai cười đặc biệt xán lạn.
Cửa vừa mở ra, liền nghe thấy thiếu niên ngoài cửa hô to một tiếng: “Surprise~ “
Hàn Dĩ Nặc rất kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây?”
Tiết Giai cười rạng rỡ lộ ra một hàm răng trắng bóc: “Đương nhiên là đến chúc tết rồi, không hoan ngênh tớ?”
“Không hoan nghênh thì cậu cũng không tới sao, vào đi.” nhìn dáng dấp của Tiết Giai thì hắn đã biết từ chỗ nào tới, gương mặt bị phơi nắng đến thê thảm giờ chỉ mỗi hàm răng trắng phản quang. Hàn Dĩ Nặc có chút bất đắc dĩ mà đem hắn vào.
Tiết Giai cởi áo khoác ném lên sopha rồi tự nhiên mà ngồi phịch xuống ghế, đem túi ni lông trong tay ở trước mặt Hàn Dĩ Nặc quơ quơ: “Quà tặng này.”
Hàn Dĩ Nặc nhận lấy đưa mắt nhìn bên trong một chút, là một hộp hương trầm Tây Tạng, hai vòng tay kiểu nam rất tinh tế.
Món quà rất tốt, nhưng người xách nó lại kiểu tay chơi, nhìn qua chẳng khác mấy người cầm túi ni lông đi chợ mua rau hẹ nấm cà chua đặc biệt không phù hợp.
“Sau khi cùng cậu đi du lịch thì tớ cùng người nhà có đi một chuyến Tây Tạng. Do hưởng tia tử ngoại quá nhiều, sách sách sách, tớ có phải bị nướng đến cháy đen không?” Tiết Giai gãi gãi tóc, ở phòng khách tìm điều khiển ti vi rồi không chút khách khí mở ra xem.
Hàn Dĩ Nặc rất kinh ngạc: “Cậu cũng biết cậu bị nướng đến đen?”
Đâu chỉ là nướng đến đen một chút, quả thực như thay đổi huyết thống, Hàn Dĩ Nặc oán thầm. Thế nhưng hắn thấy việc Tiết Giai tự nhiên đen đi đáng lẽ không chú ý mấy, số lần soi gương trong năm của hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Hai ngày trước hiếm thấy tớ soi gương, thấy răng tự nhiên trắng quá.” Tiết Giai một bên ấn ấn điều khiển một bên hững hờ đáp.
Hàn Dĩ Nặc bất đắc dĩ, đem món quà để sang một bên rồi ngồi xuống bên cạnh: “Không phải, làm sao cậu biết địa chỉ nhà tớ?”
“Muốn biết thì có gì khó đâu, ngày hôm qua tớ gọi điện cho Nghiêm Chỉ nên thuận tiện hỏi một cái, muốn đem quà đến tận tay cậu. hai vòng tay ấy cho anh trai cậu một cái, báo đáp ân cứu mạng ở lễ giáng sinh năm ngoái.” Tiết Giai chuyển sang kênh nhạc rồi lấy một quả táo trong dĩa hoa quả trên bàn bắt đầu ăn.
Hàn Dĩ Nặc nghe thấy tên Nghiêm Chỉ thì sửng sốt một chút, sau không dấu vết liếc nhìn Tiết Giai nhưng không nói gì.
Hắn cũng không chờ Tiết Giai mở miệng đã nói, âm thanh mang theo ý cười: “Đại ca, cậu giờ mới báo đáp không phải có chút muộn, đã hơn một năm rồi.”
“Quân tử báo ân, mười năm không muộn mà.” Tiết Giai đem quả táo cắn “Soạt soạt soạt soạt”
“Được rồi.” Hàn Dĩ Nặc nhún vai một cái, cũng từ dĩa đựng trái cây trên bàn lấy một quả táo: “Bài tập cậu làm thế nào rồi?”
Động tác ăn táo của Tiết Giai dừng lại, quăng tới một vẻ mặt ai oán: “Cậu nhất đinh phải nói chuyện này?”
Chưa chờ Hàn Dĩ Nặc nói đã thay đổi một bộ mặt nịnh nọt tươi cười: “Vì thế tớ mới đến tìm cậu nha.” Nói xong còn nhướng mày cười *** tà.
“Không thể được, cậu còn chưa làm xong thì làm sao tớ mượn bài tập của cậu được?” Tiết Giai không thể tin mà trừng Hàn Dĩ Nặc, dường như muốn phát tiết lửa giận mà cắn mạnh quả táo.
Hàn Dĩ Nặc thấy vẻ mặt như muốn chết của hắn, vui vẻ mà nở nụ cười: “Thế nhưng tớ đã làm hết bài thi rồi.”