https://truyensachay.net

Tốt, Em Nói Đó

Chương 44

Trước Sau

đầu dòng
Tối hôm ấy Hàn Dĩ Nặc có một đêm không yên ổn, từng giấc mộng tươi đẹp cứ thế hiện ra.

Trong mộng là cảnh tượng cực kỳ quen thuộc nhưng hắn không nhớ rõ đó là nơi nào, Hàn Dĩ Nặc đứng đó nghĩ rất lâu mới ý thức được đây là gác mái nhỏ chật chội hai năm trước hắn cùng chị đã ở.

Không, phải nói là mỗi mình hắn.

Chị vẫn ở bệnh viện, chưa từng tới nơi này. Chị ấy thi thoảng vẫn hỏi buổi tối Hàn Dĩ Nặc không ở bệnh viện thì ở nơi nào, nhưng Hàn Dĩ Nặc vẫn chỉ lắc đầu một cái rồi nói chị không cần bận tâm.

Một nơi quen thuộc như vậy nhưng tựa như sâu trong ký ức vẫn có chút không giống.

Trong ấn tượng của Hàn Dĩ Nặc, căn gác này vừa ẩm ướt vừa đen tối u ám, mỗi tháng chỉ 220 đồng tiền nhưng không ai hỏi thuê. Nó âm u đến mức có thể làm người ta cảm thấy bất an nhưng giờ phút này, Hàn Dĩ Nặc đứng đây chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.

Từ cửa sổ trên gác xép nhìn ra, bên ngoài giờ đã là buổi tối, đối diện cánh cửa nhỏ là các cửa sổ tròn nhỏ như vẽ bằng compa chiếu sáng tựa như mặt trăng, phát ra vầng sáng dìu dịu từ khe nhỏ chiếu vào, rọi xuống chiếc ga trải giường trắng bệch cùng chiếc chăn mỏng manh.

Hàn Dĩ Nặc đứng lại chỗ ngẩn người, hắn không rõ tại sao mình lại ở đây.

Phía sau cánh cửa chính vang lên một tiếng, Hàn Dĩ Nặc cấp tốc quay đầu lại, hơi sốt sắng nhìn qua, sau tiếng “Kẹt kẹt” truyền tới thì một khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn xuất hiện.

Anh hai.

Nghiêm Đông Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng mang, dưới ánh sáng chiếu qua có vẻ trong suốt phác họa một đường cong thân thể đẹp đẽ.một chiếc quần jean màu xanh nhạt bó chân. Người đàn ông có một đôi chân thẳng tắp gợi cảm.

Hàn Dĩ Nặc không tự chủ được nuốt nước miếng, hắn cảm thấy yết hầu phát khô lợi hại.

Đôi môi hồng nhạt của người đàn ông nhẹ nhàng giật giật nhưng Hàn Dĩ Nặc lại không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ ngơ ngác sững sờ nhìn Nghiêm Đông Kỳ hướng bên mình đi tới.

Nghiêm Đông Kỳ ở trước mặt hắn dừng lại, ôn nhu nở nụ cười rồi giơ tay xoa nhẹ gò má của hắn.

Bàn tay mềm mại ấm áp như làn gió xuân nhẹ nhàng.

Trong lòng Hàn Dĩ Nặc như có cái gì đó trêu chọc, hắn cúi người, đem môi của mình dán lên, hôn xuống cánh môi đang hé mở của người kia, sau đó thõa mãn mà thở hắt một hơi.

Người kia vẫn không né tránh, chỉ ôn hòa nở nụ cười, mang theo chút sủng nịnh đáp trả lại hắn. Cánh môi mềm mại ngọt ngào như thế, Hàn Dĩ Nặc không tự chủ được đưa tay ôm người trước mặt, lại như nâng niu bảo vật trân quý nhất của bảo tàng, chị một lòng sợ hãi cho dù người khác có nhìn thêm một chút.

Nghiêm Đông Kỳ vẫn ngoan ngoãn yên tĩnh ở trong lòng Hàn Dĩ Nặc, gò má cùng hai tai hiện ra một màu hồng nhạt mê người mang theo chút xấu hổ, nhẹ nhàng tựa trên bả vai của hắn. Người này khác hẳn với bộ mặt trong cuộc sống hàng ngày là một người anh trai làm Hàn Dĩ Nặc hưng phấn đến sắp phát rồ.

Bàn tay không thể khống chế liền vói vào trong vạt áo của người đàn ông trước mắt, dùng sức xoa nhẹ vòng eo, thắt lưng gầy gò, như muốn đập đôi cánh hồ điệp đẹp đẽ mê người của Nghiêm Đông Kỳ.

Môi hắn dời đi, mang theo hơi thở hổn hển lưu luyến trên xương quai xanh, như không thể chờ đợi mà lưu lại dấu vết.

Người đàn ông đột nhiên không khống chế được mà phát ra tiếng rên rỉ.

Thanh âm rên rỉ đứt đoạn cướp đi tất cả lý trí và năng lực suy tư của Hàn Dĩ Nặc.

Hắn chỉ có thể dựa vào bản năng mà ôm ấp người dưới thân, nhẹ nhàng xoa nắn, hôi môi anh ấy.

Ánh sáng đêm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu trên chiếc giường đơn rồi lan sang thân thể hai người quấn quýt trên giường. Người đàn ông dưới thân mang ánh mắt mê ly quyến rũ cùng chút bất đắc dĩ thỏa hiệp, anh rướn người hôn lên vai hắn, làn da trắng nõn duyên dáng cùng thân người hoàn mỹ dưới ánh trăng càng giống như một bức họa.

Chiếc giường đơn cũ kỹ nương theo tiết tấu động tác của hai người mà phát ra tiếng “Kẽo kẹt” Cùng ánh trắng yên bình chiếu xuống.

Đẹp như vậy, tốt như vậy.

Hàn Dĩ Nặc đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, đột nhiên bật dậy ngẩn ngơ một lúc mới chậm rãi xoa thái dương đã ẩm ướt mồ hôi.

Hắn chậm rãi đi tới phòng rửa tay, như sợ hãi lại như bối rối mà bắt đầu thả quần lót xuống. Hàn Dĩ Nặc thoáng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của mình trong gương, rõ ràng không hề có chút cảm xúc, nhẹ nhàng xoa cánh môi, nhìn qua bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn nhưng hắn rõ ràng ham muốn *** từ tận đáy lòng đang dâng lên cuồn cuộn.

Cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng, Nghiêm Đông Kỳ đã trở về.

Hàn Dĩ Nặc nhất thời cương cứng tại chỗ không biết làm gì, trong tay còn cầm chiếc quần lót đầy bọt xà phòng.

Hắn chưa đóng cửa, ánh sáng từ phòng vệ sinh chiếu rọi ra bên ngoài, rồi có tiếng bước chân từ phòng khách đang di chuyển lại đây, cánh cửa từ từ mở ra và một người đàn ông xuất hiện.
alt
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc