https://truyensachay.net

Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 12 - Chương 12

Trước Sau

đầu dòng
Thật ra trong lòng Cố Trầm Quang tràn đầy tức giận. Anh cũng không biết tại sao trước khi đi Lộ Nam Tâm ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho anh. Cho dù là thông báo một tiếng cho anh biết cô sẽ đi nơi nào.

Lòng anh từ trước đến nay nhanh nhẹn thông suốt, lần này lại hoàn toàn suy đoán không ra ý nghĩ của cô, không có chút đầu mối nào.

Lại không biết buổi tối một ngày trước khi đi, Lộ Nam Tâm ngồi bên cạnh điện thoại, bấm được mười số rồi, còn dư lại một số cuối cùng lại không có dũng khí bấm tiếp. Cứ như vậy, cầm điện thoại lạnh như băng, ngồi bên cạnh va li hành lý đã thu xếp xong suốt một đêm.

Trơ mắt nhìn màn đêm đen tối dần đến khi mặt trời lên.

Cô sợ, nếu nghe thấy giọng nói của anh có thể không còn dũng khí để rời đi nữa.

Buổi sáng Lộ Thịnh Minh phải lái xe đưa Lộ Nam Tâm đến trạm xe. Sau khi đi ra phòng ngủ liền phát hiện con gái mình đang ngồi yên lặng bên cạnh điện thoại, bộ dáng cẩn thận, mặt mày dịu dàng, đặt điện thoại trong tay xuống. Trong đôi mắt thật to màu đen tràn đầy sự bi thương không thể nào chống cự. Cô cắn nát môi, nhưng lại không hề khóc.

Trong mắt của hắn lập tức trào nước mắt, trái tim đau đớn, giống như là bị người khác đâm một dao.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng dáng thiếu nữ cùng làn váy lam nhạt chập chờn ở Giang Nam năm ấy. Mắt ngọc mày ngài, tóc đen buông xõa, lơ đãng quay đầu lại cười một tiếng với hắn. Ánh mắt giống như làn nước trong khe suối trong suốt dịu dàng.

Cả đời này của hắn cũng chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy.

Sau lại, ánh mắt kia thuộc về hắn. Về sau nữa, lại bị hắn tự tay vứt bỏ. Đến bây giờ, ngay cả một sợi dây ràng buộc cuối cùng này cũng không thể không đưa đi.

Khóe mắt có cái gì nhẹ nhàng lưu lại, nóng bỏng. Lộ Thịnh Minh chớp mắt một cái, là nước mắt.

Rốt cuộc, là hắn có lỗi với cô.

————

Giữa tháng Giêng, sau khi cuộc thi cuối kỳ chấm dứt, trường học tổ chức một cuộc họp học sinh. Lộ Nam Tâm một mình ngồi giữa một đám phụ huynh, cắn răng, mặt không biểu tình, dáng người thẳng tấp nghiêm chỉnh, che giấu vẻ lúng túng xấu hổ.

Bên cạnh thỉnh thoảng có người nhìn sang, ánh mắt tò mò thăm dò.

Lộ Nam Tâm cũng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn những ánh mắt kia rốt cuộc tồn tại vài phần ý tốt. Cô chán ghét người khác dùng ánh mắt đồng tình thương hại nhìn cô.

Cô giáo trẻ tuổi nhìn thấy trái tim mềm nhũn, gọi Lộ Nam Tâm đến, bảo cô đem xấp bài thi của các bạn đến phòng giáo viên.

Lộ Nam Tâm hơi sy tư, gật đầu đồng ý. Nhận lấy một xấp bài thi thật dầy trong tay cô giáo, cúi đầu im lặng không lên tiếng đi ra ngoài. Mới vừa bước đi, cô liền do dự, xoay người lại thấp giọng nói một câu: “Cám ơn cô giáo.”

Cô giáo nhẹ nhàng lắc đầu, bên trong đôi mắt là vẻ dịu dàng thản nhiên.

Lộ Nam Tâm nhếch môi, còn chưa đi được mấy bước, liền nhìn thấy người đang đứng trước cửa phòng học. Cô hung hăng dừng bước.

Lộ Nam Tâm không thể tin, ngốc tại chỗ. Chân còn chưa thu lại, cả linh hồn chớp mắt liền ngốc trệ, máu huyết không thông.

Người nọ giương mắt nhìn sang, vẫn vui vẻ như cũ, lại làm cho trái tim cô nóng lên. Cả người Lộ Nam Tâm mất đi tri giác, bài thi cầm trong tay ầm ầm rơi xuống, bài thi màu trắng bay lả tả chung quanh.

Cố Trầm Quang mặc một cái áo khoác màu đen dài qua đầu gối, hai tay bỏ trong túi, bộ dáng cực kỳ đẹp trai. Ánh mắt lại trong suốt trầm tĩnh, trước sau như một, sáng ngời như sao.

Lộ Nam Tâm nhìn anh đầu tiên là lễ phép gật đầu mỉm cười chào hỏi cô giáo vừa xông ra ngoài của cô.

Cô giáo trẻ tuổi nhìn người đàn ông trước m ̣t, có chút giật mình, nghe thấy lời của anh, theo bản năng gật đầu chào lại. “A…….. Chào anh.”

Cố Trầm Quang nhẹ cười một tiếng, ánh mắt vòng vo, nhìn thấy cô gái nhỏ đang sững sờ đứng im tại chỗ, nước mắt đầy mặt, ngơ ngác nhìn mình. Anh khẽ thở dài, ngồi xổm xuống. Tự tay nhặt lên từng tờ bài thi cô vứt trên mặt đất, sau đó đứng lên, hơi cúi người sát vào cô, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ràn rụa trên mặt.

Cố Trầm Quang mở miệng, giọng nói bất đắc dĩ, rõ ràng tràn đầy cưng chiều: “Bảo bối, thế nào? Chú đã trở về.”

Lộ Nam Tâm giống như đột nhiên bị những lời này của anh đả thông suy nghĩ, nước mắt lập tức càng hung hăng rơi nhiều hơn. “Hức” một tiếng, nhào vào trong ngực anh, liều mạng gắt gao ôm lấy hông anh.

Lộ Nam Tâm khóc đến làm ngực Cố Trầm Quang run run, giống như con thú nhỏ chịu mọi ủy khuất, “Bọn họ không quan tâm Nam Nam…… Cũng không cần Nam Nam…… Tại sao?... ..... Không quan tâm Nam Nam…….”

Thần chí Lộ Nam Tâm đã không còn tỉnh táo, lời nói lộn xộn. Cố Trầm Quang lại nghe rõ ràng, trái tim nhảy lên một cái đau nhói. Cũng may nhiều năm tu dưỡng, trước mặt nhiều người bị cô như con gấu nhỏ ôm lấy cũng không có chút ngượng ngùng. Một tay vỗ nhè nhẹ lưng cô, dịu dàng trấn an: “Bảo



alt
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc