Lộ Nam Tâm ba bước thành hai bước chạy tới, đứng dưới tán dù của Cố Trầm Quang, sau đó nghiêng người xếp cây dù của mình lại.
Cố Trầm Quang nhận lấy cặp sách của cô, cũng không hỏi cô thi cử như thế nào, chỉ hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Lộ Nam Tâm nghiêng đầu suy nghĩ 2 giây, cau mày, “Giáo viên nói hai ngày nay không nên ăn đồ ăn gì quá nhiều, dễ dàng bị đau bụng. Cho nên chúng ta ăn cái gì đó nhẹ thôi.”
Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, đồng ý: Rất có đạo lý.
Vì vậy không quá phiền phức, Cố Trầm Quang lái xe đến quán cơm gần đó, đóng gói vài món ăn cô thích trở về, ăn rồi đi ngủ một chút, buổi chiều còn phải thi.
Mấy ngày nay Lộ Nam Tâm cũng ngủ không ngon, tinh thần khẩn trương quá độ, cho nên trực tiếp ảnh hưởng đến khẩu vị, ăn hai ba miếng liền bỏ đũa xuống nói no rồi.
Cố Trầm Quang khẽ nhíu mày, nhưng cũng không có ép cô. Anh đứng dậy lấy nửa trái bưởi đã lột vỏ từ trong tủ lạnh ra, đưa đến trước mặt cô, “Ăn cái này.”
Cái này hay, Lộ Nam Tâm suy nghĩ một chút, ăn vào liền cảm thấy thoải mái.
Vì vậy tự cười híp mắt cầm lấy, lột bỏ giấy plastic bao phía trên, cẩn thận tách từng múi ăn.
Cố Trầm Quang nhìn một chút, thấy cô ăn rất vui vẻ, mới an tâm, hai ba đũa giải quyết xong đồ ăn còn dư lại, đứng dậy dọn dẹp cái bàn. Anh dọn xong quay trở lại cũng vừa đúng lúc cô ăn xong, anh liền đi đến thu dọn da trắng vỏ bưởi, đuổi cô đi ngủ.
Lộ Nam Tâm gật đầu, lại gật đầu lần nữa, ngoan ngoãn nghe lời đi về phía phòng ngủ của mình.
**
Cố Trầm Quang thu dọn xong cái bàn, rửa chén đũa sạch sẽ, làm xong mọi việc lúc này mới lau khô tay từ phòng bếp đi ra ngoài.
Bước chân đi về phía phòng khách nơi khúc quanh thì dừng lại, ngược lại hướng về phía phòng ngủ chính đi tới.
Đẩy cửa đi vào, người trên giường đang ngủ say sưa. Trời đầu hè vẫn còn đắp chăn dầy, kéo đến trên ngực, cả người nóng đến đổ mồ hôi cũng không chịu buông tay.
Cố Trầm Quang đến gần, nhẹ nhàng kéo cái chăn trong ngực Lộ Nam Tâm ra ngoài, lại lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô.
Tỉ mỉ từng chút, từ cái trán đến gương mặt, xuống chút nữa….. là đôi môi phấn hồng anh mơ ước đã lâu.
Tay Cố Trầm Quang dừng lại trên gương mặt Lộ Nam Tâm, ánh mắt chợt lóe nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng của cô, cổ họng không tự chủ lên xuống. Chờ đến thời điểm anh rốt cục ý thức bản thân đang khác vọng cái gì, đôi môi của anh cách cô chỉ vài cm.
Hơi thở Lộ Nam Tâm phun tại trên môi anh, mùi hương thơm mát êm ái, là mùi vị của Lộ Nam Tâm.
Đôi mắt Cố Trầm Quang càng ngày càng thâm, mấy lần cũng không nhịn được muốn đến gần nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi kia. Nhưng cuối cùng nhờ sức tự chủ mạnh mẽ, cứng rắn đè nén khát vọng sâu đậm trong lòng xuống. Môi anh chậm rãi dời lên trên, một tấc lại một tấc, rốt cục dừng lại ở giữa trán cô, nhẹ nhàng in xuống.
Vừa chạm vào một chút ngay tức thì liền không dám phóng túng bản thân thêm nữa. Chỉ chạm nhẹ đơn giản mà đã làm tâm thần anh rung mạnh.
Cố Trầm Quang nhanh chóng đứng dậy rời đi, lòng bàn tay nắm thật chặt khăn giấy giúp cô lau mồ hôi, ước nhẹp một mảnh, không biết là mồ hôi của cô hay là của anh.
Cửa bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đóng kỹ, trong phòng lại yên tĩnh như lúc ban đầu.
Trên giường lớn, cô gái nhỏ đang ngủ say chẳng biết vì sao gương mặt lại đỏ ửng.
. . . . . .
2 ngày sau, cuộc thi kết thúc, môn Tiếng Anh Lộ Nam Tâm nộp bài sớm, lúc ra khỏi phòng học lại có chút hối hận…… Ngồi ở bàn trước, chờ nghe tiếng chuông cuối cùng đại biểu cuộc thi đã kết thúc.
Lộ Nam Tâm có chút không cam lòng, dứt khóat núp ở sân trường, ngồi gần nửa tiếng. Điện thoại không có tín hiệu, không có chuyện gì có thể làm, liền lấy ra đề tham khảo, xem một lần nữa.
Như thế nào sau khi kết thúc cuộc thi, trong lòng ngược lại trống rỗng?
Tay vô ý thức sờ sờ đôi môi đỏ mọng, Lộ Nam Tâm ngẩn ra, nhớ tới cái gì đó, mặt đỏ bừng.
Buổi trưa ngày hôm qua, hơi thở của anh lần nữa phun tại trên môi cô, giống như hiện tại cũng có thể nghe được rõ ràng….. * Nhẹ mà mạnh mẽ, yên tĩnh lại có mặt khắp nơi. Giống như lá cây sạch sẽ sáng sớm; giống như ánh mắt trời ấm áp ngày xuân chiếu vào trang sách.
Rồi lại giống như dây leo kéo mạnh nhưng vẫn mãi không đứt trong giếng cạn.
Mạnh mẽ trầm tĩnh, là hơi thở riêng thuộc về Cố Trầm Quang, bao vây trọn vẹn quanh cô.
Sau khi anh rời đi, cô vẫn không dám mở mắt. Ánh mắt gắt gao nhắm chặt, từ từ vùi cả đầu vào trong chăn. Tiếng tim đập mạnh mẽ rõ ràng từ buồng tim truyền đến, một tiếng lại một tiếng, nhanh như tiếng trống. Lộ Nam Tâm đỏ mặt muốn thét chói tai, vừa sờ liền nóng hổi.
Vừa nhớ lại, mặt cô càng ngày càng đỏ. Lộ Nam Tâm giống như là đã làm chuyện gì không thể gặp người. Không biết tại sao, chỉ là sợ bị người khác nhìn thấy. Cả khuôn mặt vùi vào đầu gối, gió thổi không lọt.
Càng nghĩ mặt càng đỏ, càng đỏ lại càng không nhịn được mà suy nghĩ.
Kết quả, không đợi cô thu hồi đầy đầu suy nghĩ, chuông báo đã vang lên.
Lộ Nam Tâm ngẩn ra, chợt ngẩn đầu, nhìn một chút cửa phòng học, học sinh không ngừng đi ra, theo bản năng cô liền chuyển đầu sang nhìn về phía cổng trường. Quả nhiên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng hình của người nọ.
Cho nên, nửa tiếng