Lộ Nam Tâm ngồi ở chỗ đó, không có phản ứng gì.
Cố Trầm Quang cầm điện thoạn đưa lại cho cô, vẻ mặt vẫn như thường. “Trở về phòng đi ngủ, khuya lắm rồi.”
Lộ Nam Tâm suy nghĩ một chút, lắc đầu cự tuyệt. “Nam Nam muốn cùng chú ở lâu thêm một chút.”
Giọng nói mềm mại truyền vào trong lỗ tai, trái tim Cố Trầm Quang chợt nhảy lên, ho nhẹ một tiếng, gật đầu đồng ý: “……Được.”
Thấy anh đồng ý, Lộ Nam Tâm vui vẻ, lập tức được voi đòi tiên. Từ bên kia ghế sô pha cọ đến gần, ngồi xếp bằng bên cạnh anh, mắt to xoay qua chỗ khac, nghiêm túc xem TV.
Cố Trầm Quang bật cười, vừa định lật tẩy cô, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lên tiếng gọi: “Nam Nam”
Hả?
Ánh mắt Cố Trầm Quang lóe sáng, tự nhiên né tránh ánh mắt đối diện của cô, hơi không được tự nhiên, nhưng nhìn qua cực kỳ nghiêm túc: “Sau này không thể nói chuyện điện thoại trễ như vậy cùng con trai.”
Mọi người đều đã trưởng thành, không thể tùy tiện giống như khi còn bé như vậy, có biết hay không?”
Lộ Nam Tâm không có phát hiện khác thường, nghe anh nói xong liền lập tức ngoan ngoãn gật đầu. “Dạ, đã biết.” Suy nghĩ một chút, không nhịn được thấp giọng thanh minh cho bản thân. “Nam Nam không có gọi điện thoại cho con trai buổi tối……”
Cố Trầm Quang: “Ừ, vậy bọn họ gọi tới Nam Nam cũng không cần nhận.”
Lộ Nam Tâm: . . . . . . Như vậy được không?
Trong đầu đột nhiên lóe lên ý tưởng, Lộ Nam Tâm giơ tay lên hỏi: “Vậy còn Cố Trầm Quang, chú cũng không thể gọi sao?”
Cố Trầm Quang cười một tiếng: “Chú không phải bé trai.”
. . . . . .
Từng câu từng chữ, ai cũng không có tâm tình xem TV, nhưng cũng không ai tắt, mặc cho nó hát. Trong lòng phần lớn là tâm trạng “bịt tay trộm chuông.”*
*Tự lừa dối bản thân
Đến cuối cùng, vẫn là Lộ Nam Tâm nhịn không được ngủ thiếp đi. Liên tục thức đêm mấy hôm, hiện tại cả người tinh thần thả lỏng, cơn buồn ngủ liền không thể khống chế.
Cố Trầm Quang ngồi trên ghế sô pha, cả người Lộ Nam Tâm nằm ở phía trên, đầu hướng về phía anh. Bóng đêm dịu dàng, anh nhìn cái đầu nhỏ đen thùi lùi của cô gái nhỏ, trong lòng tê ngứa, không thể nhịn được đưa tay lên vuốt ve tóc cô. Trái tim so với sợi tóc còn mềm hơn.
Cứ như vậy duy trì hồi lâu, chuyện gì cũng không làm, cũng rất là vui vẻ. Nhưng rốt cuộc Cố Trầm Quang vẫn sợ Lộ Nam Tâm bị cảm lạnh. Anh đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Hơi thở ấm áp của cô gái nhỏ từng chút từng chút phun tại ngực của anh, khiến cho buồng tim Cố Trầm Quang càng ngày càng nóng. Bàn tay đặt chỗ đầu gối ôm cô bất giác buộc chặt, lại buộc chặt lần nữa.
Đi tới cửa, Cố Trầm Quang nhấc chân nhẹ nhàng đẩy cửa, sau đó ôm người đi vào, lần nữa cẩn thận thả cô xuống giường, kéo chăn qua, đắp kín.
Cố Trầm Quang xoay người rời đi, đi tới phòng bếp rót một ly