Ngoài cửa sổ, một tia nắng nhạt chiếu vào, giờ Mão vừa điểm, Ảnh Thập Nhất giãy dụa mở mắt ra, mệt mỏi khó chịu, liều mạng ngồi dậy.
(Giờ Mão: 5-7 giờ)
Hai cục bánh trôi nhỏ tựa sát người y hẵng còn ngủ say. Trịnh Băng ôm chặt tay Ảnh Thập Nhất, đầu nhỏ dán lên vai y, mặt nhỏ tròn mềm mại đùn lại một dấu thịt.
Trịnh Viêm nghiêng người, ôm cổ Ảnh Thập Nhất như che chở thịt xương cướp được, lông mi dài an tĩnh rủ xuống.
Hai đứa nhỏ này cực kỳ ỷ lại Ảnh Thập Nhất, cực kỳ dính người. Nam hài tử tuổi này là nghịch ngợm thiếu quản giáo nhất, nhưng Trịnh Viêm và Trịnh Băng lại rất ngoan, cẩn thận từng li từng tí khiến người ta đau lòng.
Ảnh Thập Nhất chậm rãi ngồi dậy, xoa mặt, vỗ vỗ để cho bản thân thanh tỉnh hơn chút.
Nhiệm vụ hôm qua làm Ảnh Thập Nhất mệt không thở nổi, nửa đêm còn phải dỗ hai tên tiểu tử đi ngủ, sáng nay thực sự có chút mệt không mở mắt được.
Hai tiểu tử này được y cứu ra từ trong đấu thú trường.
Tề vương gia có nhiệm vụ giao cho ảnh vệ, khi ấy là Ảnh Thập Nhất cùng một ảnh vệ khác là Ảnh Thập Tam chấp hành, đi Triều Mộ Lâu Bách Thú Đài ở Lâm Châu giết một người.
Hai người lặng lẽ ẩn nấp tiến vào thú đài, yên lặng theo dõi kỳ biến, chờ đợi thời cơ.
Kẻ kia là một tráng hán, tên Lưu Bưu, là thương nhân chợ đen nổi danh dưới mặt đất Lâm Châu, bởi vì hắc tiêu của gã cản Tề vương gia, Tề vương gia liền mở miệng đòi mạng gã.
Ảnh Thập Nhất nghe nói Lưu Bưu có một sở thích, chính là si mê đấu thú, thường xuyên mang mãnh thú huấn luyện tới Bách Thú Đài, đấu thú cược tiền, rất ít khi thua.
Không nghĩ tới khi Lưu Bưu lên đài, bên trong lồng thú được xách lên lại nhốt hai đứa nhỏ.
Hai đứa bé ấy khắp người dính máu đen cùng vết roi, ánh mắt ảm đạm, chen chúc trong lồng lạnh đến run lẩy bẩy, bị ánh mắt nóng bỏng của khán giả chung quanh dọa đến không dám ngẩng đầu, lại không có chỗ trốn, bất lực sợ hãi ôm đầu gối co rúm lại trong góc.
Ảnh Thập Nhất sửng sốt, nhịn không được thấp giọng mắng: "Điên thật rồi!"
Ảnh Thập Tam đứng bên cạnh ẩn nấp mai phục cong khoé miệng: "Ha… Liên quan gì đến ngươi, chúng ta tới để làm việc mà."
"Lũ trẻ còn quá nhỏ..." Ảnh Thập Nhất âm thầm nhíu mày.
"Thích à?" Ảnh Thập Tam nhíu mày trêu tức nhìn y, "Thích thì sinh một đứa đi."
"Biến biến." Ảnh Thập Nhất liếc mắt. Thế gian dường như không có việc gì khiến Ảnh Thập Tam cảm thấy hứng thú, người này luôn luôn vô dục vô tình, cuộc đời của hắn chỉ có mệnh lệnh của vương gia và ý cười dối lòng thường trực trên miệng.
Trên đài, Lưu Bưu đắc ý khoe khoang thú cưng của mình, đem hai tiểu hài tử từ trong lồng đẩy ra ngoài, ném xuống dưới chân. Đây là hai hung thú nhỏ gã đã thuần dưỡng rất lâu.
Con bạc bên cạnh mang theo một con sói đực, sói đực mạnh mẽ hung hãn, ở trong lồng rống loạn.
Lưu Bưu giật tóc một đứa nhỏ dưới chân, cười nói với nó: "Thắng ván này, hai người ngươi ai cắn chết con sói kia thì là bé ngoan, buổi tối có thịt xương ăn, đứa còn lại chỉ được nhìn, không có đồ ăn."
Đứa nhỏ bị gã kéo tóc mặt không biểu tình, giọng nói có chút suy yếu: "Ta sẽ thắng."
Dưới chân gã, hài tử mắt to ngậm nước gian nan thở hổn hển, ôm chân Lưu Bưu cố gắng cười: "Tiểu Băng mới là bé ngoan... Ta sẽ ngoan ngoãn... Giết nó... Giết bọn nó..."
Lưu Bưu thỏa mãn sờ đầu hai đứa, xuống đài thảnh thơi tựa ghế nằm quan sát. Dưới đài khán giả nghị luận ầm ĩ, có kẻ lên án Lưu Bưu mất nhân tính, nhưng phần đông lại là chờ mong trận vật lộn vô nhân tính này.
Hai đứa nhỏ ánh mắt ảm đạm ẩn chứa hung lệ, tiến lên hung hăng vặn vẹo cắn xé cùng sói đực, dùng răng cắn, dùng ngón tay hung hăng đâm vào máu thịt.
Chúng bị thuần dưỡng thành dã thú, vô thức chém giết, trên thân tản mát lệ khí hung ác khiến người sợ hãi.
Sói hoang dần dần thể lực chống đỡ hết nổi, rốt cục bị hai tiểu hài tử đè kêu thảm trên đài đấu thú. Hai đứa nhỏ cũng bị thương không nhẹ, ngồi dưới đất liếm láp vết thương trên người. Chúng không xin người khác giúp đỡ, bởi vì chúng biết không ai quản sống chết của chúng cả.
Lưu Bưu vẫn là dựa vào một đôi hung thú "Viêm Băng" mà thắng.
Ảnh Thập Nhất cùng Ảnh Thập Tam lẳng lặng mai phục tại hành lang phía sau đài. Không lâu sau, Lưu Bưu đem lồng xuống đấu thú đài, dương dương tự đắc rẽ vào hành lang.
Ảnh Thập Tam đột nhiên mở quạt sắt nhỏ màu đen trong tay, châm sắt trong nan quạt vụt ra, đột ngột đâm vào từng huyệt đạo của Lưu Bưu, trước tiên phong bế huyệt thở của gã, Lưu Bưu mặt đỏ lên, không kêu được tiếng nào.
Ảnh Thập Nhất thừa cơ chống vào bàn, phi thân nhảy lên, song đao sau lưng rút khỏi vỏ, một đao đâm vào yết hầu, một đao đâm vào tim. Chỉ trong chớp mắt, Lưu Bưu ngừng thở ngã xuống đất, lồng thú trong tay văng mạnh ra. Ảnh Thập Nhất nhanh chóng thu song đao, lăn khỏi chỗ, ôm lồng thú sắp đâm phải cột cửa vào lòng.
Hai tiểu hài tử ngã đến thở thoi thóp.
Ảnh Thập Nhất đau lòng bế hai đứa bé ra khỏi lồng, ôm vào ngực, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm hai thân thể nhỏ đang còn lạnh lẽo.
Trịnh Viêm và Trịnh Băng đã hoảng sợ đến cực hạn, lại vì vừa trải qua một trận chiến, mệt đến không còn sức lực, sợ hãi run lẩy bẩy nhưng lại không thể phản kháng.
Trịnh Viêm co rúm tính bò đi, bị Ảnh Thập Nhất kéo lại vào ngực, môi dán lên cái trán lạnh lẽo của nó an ủi: "Không sợ, ca ca ở đây."
Trịnh Băng ngây ngẩn dựa vào lòng Ảnh Thập Nhất, nhận được ấm áp liền theo bản năng tới gần y, phát hiện Ảnh Thập Nhất đang ôn nhu ôm lấy mình, liền cẩn thận chui vào trong ngực y, hai má dán vào ngực y, yên lặng rơi lệ.
"Không khóc." Ảnh Thập Nhất cũng hôn Trịnh Băng, ôm chặt đứa nhỏ.
"Ca ca..." Trịnh Băng ngón tay run rẩy, tóm lấy vạt áo Ảnh Thập Nhất, nhỏ giọng cầu xin, "Ca ca... Ta là bé ngoan, ta đau quá..."
Ảnh Thập Tam dọn dẹp thi thể trở về, phủi tay, khóe miệng giương lên, thấp giọng cười y: "Ngươi sao dông dài quá vậy… Bỏ lại đi, trở về còn báo cáo kết quả."
Ảnh Thập Nhất nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ đang thoi thóp trong ngực, cau mày nói: "Đặt ở đây? Còn nhỏ như thế, bọn chúng sống như nào?"
"... Vậy giờ ta kết liễu chúng." Ảnh Thập Tam mở quạt đao trong lòng bàn tay, chỉ vào hai đứa nhỏ ôn hòa nói, " Sớm chết sớm siêu sinh, đời sau đầu thai vào gia đình tốt."
"Biến đi." Ảnh Thập Nhất ôm chặt hai người bọn họ, mắng Ảnh Thập Tam, "Ngươi không phải cha mẹ đẻ ra sao, vậy mà một chút cũng không đau lòng?"
Ảnh Thập Tam khẽ giật mình, cười lạnh:
"Hai con sói nhỏ, coi chừng ăn sạch ngươi."
"Ca ca, ta, ta không phải chó ta không ăn ca ca, ca ca đừng đi..." Trịnh Băng nắm không buông góc áo Ảnh Thập Nhất, ghé vào trước ngực hắn, sợ hãi liều mạng chui vào, Trịnh Viêm cũng yên lặng leo vào lòng Ảnh Thập Nhất, tay nhỏ bẩn thỉu ôm lấy y. Hai tiểu hài mềm mại đáng thương, Ảnh Thập Nhất không sao buông được, không ngừng vuốt ve dỗ dành an ủi: "Ngoan, không khóc."
Dỗ xong, Ảnh Thập Nhất ngẩng đầu hỏi Ảnh Thập Tam: "Ngươi nói xem, vương gia liệu có để ta nuôi hai đứa nó không?"
Ảnh Thập Tam cầm mũi quạt gãi gãi đầu, bất đắc dĩ cười cười: "Ai biết được."
Tranh chấp hồi lâu, Ảnh Thập Tam rốt cục thỏa hiệp, bỏ lại một câu "Bị ảnh vệ trưởng bắt được cũng đừng kéo ta liên lụy", vung tay rời đi.
Ảnh Thập Nhất thở dài một hơi, cúi đầu nhỏ giọng an ủi: "Không sợ, ca ca mang các ngươi về nhà." Dứt lời, y ôm lấy hai đứa nhỏ còn đang suy yếu bất động, kéo gấm lên che mặt, mũi chân điểm vách tường, đạp nhẹ vài bước nhảy lên tường cao, biến mất trong bóng đêm.
Hai người trong đêm về Tề Vương Phủ báo cáo.
Công việc tiến hành trôi chảy, Ảnh Thập Nhất lĩnh thưởng xong liền vội vàng chạy, trước tiên tìm đại sư phụ ở tiệm cơm muốn hắn làm bánh sữa bò, đại sư phụ còn buồn bực, không nhớ rõ vị ảnh vệ đại nhân này từng thích ăn đồ ngọt.
Ảnh Thập Nhất hơi có tật giật mình, đem bánh sữa bò nóng hổi bọc lại, ôm vào trong lòng, lặng lẽ về chỗ mình ở.
Khi đẩy cửa phòng ở, hai đứa nhỏ bẩn thỉu kia sợ hãi co quắp trong góc tường, khiếp đảm nhìn y.
"Đừng sợ." Ảnh Thập Nhất bình tĩnh lại, đi đến ngồi xổm trước mặt chúng, đưa tay muốn sờ.
Hai đứa nhỏ bị dọa đến co rúm lại, cả người run lên, trong đó có một tiểu tử lá gan rất nhỏ, bị dọa đến nước mắt rưng rưng, kinh hoàng ôm lấy đứa nhỏ bên cạnh, lắp bắp cầu xin tha thứ: "Đừng đánh ta... Trịnh Băng rất ngoan..."
"Đừng sợ, cho ca ca nhìn xem vết thương trên người nào." Ảnh Thập Nhất động tác chậm lại, gập ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ mặt nhỏ của đứa bé, "Đệ tên Trịnh Băng à?"
Trịnh Băng mắt to ngậm nước sợ hãi gật đầu.
Ảnh Thập Nhất lại hỏi tiểu hài tử lạnh lùng được đứa nhỏ ôm chặt: "Đệ tên gì?"
Tiểu tử do dự một chút, cuối cùng vẫn trả lời: "Trịnh Viêm."
"Được." Ảnh Thập Nhất nhẹ nhàng xoa đầu chúng, duỗi hai tay ra, "Lại đây ca ca ôm nào."
Hai đứa nhỏ chần chừ nhìn Ảnh Thập Nhất, chúng đã chịu quá nhiều ác ý cùng tổn thương, nên không dám tùy tiện tin tưởng người này.
Trịnh Băng cuối cùng vẫn dịch người, do dự duỗi tay ra một chút.
Nó vô cùng ước ao được ôm một cái.
Ảnh Thập Nhất nhẹ giọng an ủi: "Trịnh Băng, lại đây."
Trịnh Băng cuối cùng vẫn không chịu được, bị giọng nói dịu dàng hấp dẫn, nhịn đau bò qua, khẽ run bò vào ngực Ảnh Thập Nhất.
"Bảo bối ngoan, không sợ nữa." Ảnh Thập Nhất nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy của Trịnh Băng, không hề ghét bỏ người nó dính đầy bụi bẩn cùng máu đen, nhẹ giọng an ủi.
"Ca ca..." Trịnh Băng chưa từng được dịu dàng ôm lấy như vậy bao giờ, hít mũi một cái, nhào vào ngực Ảnh Thập Nhất, nhỏ giọng nghẹn ngào, ôm thật chặt ca ca không buông tay, chỉ sợ ca ca buông mình ra.
Trịnh Viêm co tại góc tường như cũ, cắn cắn môi, ánh mắt lạnh lùng có chút buông lỏng, nhưng vẫn không chịu qua.
Ảnh Thập Nhất ôm lấy Trịnh Băng đang khóc đến thương tâm, tới gần Trịnh Viêm, đem cả đứa nhỏ này ôm vào ngực.
Trịnh Viêm an tĩnh rúc vào ngực Ảnh Thập Nhất, hít mùi xà phòng trên vạt áo sạch sẽ của y.
"Ca ca, ta sẽ làm bẩn huynh." Trịnh Viêm mí mắt rủ xuống, nhìn y phục trên người cũ nát dính đầy vết máu khô, lo lắng chà chà bàn tay.
"Không sao." Ảnh Thập Nhất cười cười.
Không nghĩ tới hai tiểu tử này sau khi tắm rửa sạch sẽ lại xinh đẹp tới vậy.
Ảnh Thập Nhất đem y phục khi còn bé của mình cho hai đứa nhỏ mặc. Tướng mạo chúng giống nhau như đúc, đều có mắt to mũi cao, khuôn mặt trắng nõn nhỏ cỡ bàn tay.
Ảnh Thập Nhất bế hai tiểu tử toàn thân thơm mùi xà phòng lên giường, bưng bánh sữa bò còn ấm nóng tới trước mặt chúng: "đói rồi đúng không, ăn cơm nào bảo bối."
Ảnh Thập Nhất cho rằng đứa nhỏ này ngượng ngùng, liền đưa đĩa đến gần Trịnh Viêm: "Trịnh Viêm không đói bụng sao?"
Trịnh Viêm quay đầu, tránh ánh mắt Ảnh Thập Nhất, nói khẽ: "Trịnh Băng giết con sói kia, ta thua, không có đồ ăn, ăn sẽ bị đánh."
Ảnh Thập Nhất bị lời giải thích này làm cho nổi giận, tức đến răng lợi ngứa ngáy, sớm biết vậy đã đâm lão súc sinh Lưu Bưu kia thêm mấy nhát rồi.
Y nghĩ lại thấy đau lòng không chịu được, vuốt tóc Trịnh Viêm, đem bánh sữa bò nhét vào tay đứa nhỏ: "Chỗ này của ca ca không có loại quy tắc đó, ăn đi bảo bối, không đủ ca ca lại mua tiếp."
Trịnh Viêm ngẩn người, nhìn điểm tâm thơm ngọt trong tay, mí mắt yên lặng rủ xuống, giọng khàn khàn: "Cảm ơn ca ca."
Trịnh Băng vòng qua người Trịnh Viêm đến cạnh Ảnh Thập Nhất, cẩn thận từng li từng tí đem tay nhỏ đỡ trên đùi y, sợ hãi ngước mắt to nhìn Ảnh Thập Nhất.
"Ăn no rồi hả?" Ảnh Thập Nhất hỏi.
"Ca ca..." Trịnh Băng nhẹ nhàng kéo vạt áo của y, vừa bất an vừa mong đợi hỏi, "... Hôm nay… vẫn có ôm ôm chứ?"
Ảnh Thập Nhất bị cặp mắt ấy nhìn đến tim nhũn ra, vươn tay ôm Trịnh Băng vào lòng, xoa xoa đầu nhỏ: "Có, về sau mỗi ngày đều có ôm ôm."