"Làm sao vậy?" Cảm nhận Lộ Ảnh Niên có gì đó không thích hợp, Tào Thanh Thiển nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: "Bỗng dưng lại nghiêm mặt."
Thu hồi tầm mắt, tinh tường nhìn đến đôi mắt trong vắt nữ nhân trước mặt, Lộ Ảnh Niên cười trừ, nắm lấy tay nàng: "Không có gì! Tiểu Di, chúng ta trở về đi."
Biết cô đang che dấu, Tào Thanh Thiển cũng không chất vấn, chỉ đơn giản gật đầu tuỳ ý đứa nhỏ nắm lấy tay mình, sau đó theo bước chân Lộ Ảnh Niên xoay người. Nhìn thấy Lộ Võ đứng ở cửa, nét mặt cũng có chút cứng nhắc, nhưng rất nhanh khôi phục bộ dáng bình tĩnh vốn có.
"Nhị thúc!" Không nhận thấy Tào Thanh Thiển dị thường, Lộ Ảnh Niên phóng tầm mắt đứa hài đồng nhìn Lộ Võ chào hỏi, còn Lộ Võ thì chỉ chú ý mỗi mình Tào Thanh Thiển, một chút phản ứng cũng không.
Lộ Ảnh Niên buồn bực không vui, cô khẽ cắn môi, lần nữa mở miệng: "Nhị thúc!"
"A... " Lộ Võ lúc này mới lấy lại thần tình, nhìn ánh mắt đạm mạc của Thanh Thiển mà có chút luống cuống, hướng các nàng vài bước: "Ảnh Niên lớn hơn nhiều nha!"
"Nhị thúc đã về!" Lộ Ảnh Niên ngẩn đầu nhìn xem nhị thúc lúc này chỉ mới 26 tuổi, trong lòng một mạt mê mang, bất động thanh sắc nhưng vẫn phó bộ dáng ngây thơ: "Ba nói thúc mở liveshow, thật lợi hại!"
Bất giác nhìn đến Tào Thanh Thiển, thất vọng khi biết nàng không có chút gì để ý đến mình, không còn vẻ ôn nhu như vừa rồi đối với Lộ Ảnh Niên, Lộ Võ hướng Lộ Ảnh Niên gật đầu, giống như giải thích, thế nhưng đôi mắt vẫn đắm chìm Tào Thanh Thiển: "Vốn dĩ đến E thị, nhưng Anh cùng chị dâu lúc nào cũng bận rộn, nghe hai người nói em.... hai đứa ở đây, vừa lúc đã thật lâu không trở về, cho nên sẵn dịp này về thăm ba mẹ."
Mới hai mươi sáu tuổi đã vươn mình trở thành nhạc công nổi tiếng, trên người tự khắc sở hữu khí chất ưu nhã. Lộ Võ sau đó cười cười với Tào Thanh Thiển: "Đến khi trở lại E thị, em cùng Tiểu niên có thể tới xem buổi hoà nhạc của anh."
Đôi tay nắm lấy Tào Thanh Thiển nhịn không được dùng sức, Lộ Ảnh Niên nhìn dáng vẻ của Lộ Võ thì ngực giống như bị nghẹn uất, không cách nào phát tiết.
Cảm nhận được lực đạo nắm lấy tay mình, Tào Thanh Thiển quay đầu chớp mắt nhìn Lộ Ảnh Niên, hàng mi khẽ run. Xoay người lại không tự chủ cũng siết chặt: "Được rồi! Chúng ta vào trong thôi, Lộ bá bá hẳn là đang chờ chúng ta dùng cơm đi."
"A phải phải! Mẹ bảo anh gọi em vào ăn cơm, anh quên mất." Nghe nàng nói Lộ Võ mới sực nhớ, Tào Thanh Thiển lơ đãng gật đầu, dẫn theo Lộ Ảnh Niên bước vào bên trong.
"Ảnh Niên về rồi, vừa hay! Con nhanh chóng tắm rửa rồi xuống dùng bữa." Nhìn thấy các nàng tiến vào, Phó Cẩm Miên mở miệng nói, gương mặt tràn đầy tươi cười cho người chuẩn bị bát đũa.
Lộ Ảnh Niên liếc mắt nhìn Lộ Võ không chút nào che dấu cảm xúc khi nhìn Thanh Thiển, vội kéo lấy tay Tiểu Di: "Tiểu Di, bồi con lên lầu có được không?"
Ánh mắt tức thì biến chuyển vài phần ôn nhu, Tào Thanh Thiển nhẹ nhàng niết chóp mũi nàng, cười đến dị thường sủng nịch: "Hảo!"
Vẫn luôn ngắm nhìn Tào Thanh Thiển bỗng chốc si ngốc, Phó Cẩm Miên nhìn sơ thì biêt ý tứ con trai bà. Bà cười nói: "Ảnh Niên! Đã lớn như vậy sao lúc nào cũng phải cùng Tiểu Di."
"Hắc hắc! Tiểu Di là của con mà! Con đương nhiên phải dán lấy Tiểu Di." Nữa thật nữa giả xuất ngôn, Lộ Ảnh Niên trực tiếp nắm tay Tào Thanh Thiển bước lên lầu: "Gia gia, Bà nội, Nhị thúc! Mọi người ăn trước đi không cần chờ chúng con."
"Đứa nhỏ này... haizzzz... " Phó Cẩm Miên thở dài lắc đầu, Lộ Võ thì hé lộ nụ cười nho nhã, ánh mắt sáng đến loá, duy chỉ có Lộ Ái Quốc là mặt vô biểu tình.
Bước vào phòng Tào Thanh Thiển, ngựa quen đường cũ cầm lấy quần áo, Lộ Ảnh Niên ngưng mắt nhìn nàng ngồi trên giường không biết đang suy nghĩ cái gì, gương mặt bất giác hoảng hốt, nàng đứng cạnh tủ quần áo, vi cắn lấy môi, chốc lát liền chạy đến bên người Tào Thanh Thiển hôn lên sườn mặt nàng một chút rồi nhanh chóng vọt vào phòng tắm: "Tiểu Di! Dì phải chờ con xuống đó nga!"
Đợi đến khi Tào Thanh Thiển kịp phản ứng thì Lộ Ảnh Niên sớm đã núp sau cánh cửa phòng tắm, nàng vô thức giơ tay chạm nhẹ lên gương mặt mình, lắc đầu: "Được rồi."
Nước mát lạnh từ đỉnh đầu chảy xuống di chuyển khắp toàn bộ thân mình, Lộ Ảnh Niên nhắm lại hai mắt, nhớ đến ánh mắt nhu tình của Lộ Võ, nhịn không được siết chặt nắm tay.
Rõ ràng muốn tránh luôn Nhị thúc, thế nhưng vì cái gì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn đây?
Nếu như mình nhớ không lầm, kiếp trước Nhị thúc căn bản không xuất hiện ở chỗ Gia gia: Vì cái gì.... Vì cái gì lại đột nhiên xuất hiện đây, hơn nữa vẫn y như khoảnh khắc lúc gặp được Thanh Thiển - Nhất kiến chung tình?
Rốt cuộc mình đã quên mất chuyện gì? Lộ Ảnh Niên gắt gao cau mày, trong lòng một trận hoảng loạn.
Mỗi năm đến kỳ nghĩ, mình lúc nào cũng bám trụ Thanh Thiển, cố ý khóc nháo không cho Thanh Thiển ở ký túc xá, rõ ràng đã chặn đứt nàng mọi cơ hội tiếp xúc với Ngôn Lặc Ninh, nhưng rõ ràng vẫn nghe được Tào Thanh Thiển thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại cùng cô ta.
Năm rồi còn vì tránh chạm mặt nhị thúc, Lộ Ảnh Niên cố tình lôi kéo Tào Thanh Thiển xuất ngoại, vốn tưởng rằng tránh được lần đó thì Nhị thúc sẽ không vừa nhìn thấy Tào Thanh Thiển đã thương. Ai ngờ một năm sau, lại để hai người tương ngộ.
Người ta là nhạc công, tài năng lẫn nhạc vị đều khiến mọi người hâm mộ, khí chất siêu trần thoát tục, lại si tình cùng đủ chiêu trò lãng mạn.
Nhị thúc nhà mình đến bốn mươi tuổi vẫn không lập gia đình chính là vì chờ Thanh Thiển, từ khi gặp được Thanh Thiển lúc nàng mười chín tuổi năm đó, thì hầu như mỗi năm đều dùng đủ loại phương kế theo đuổi nàng, còn được người nhà tận tình ủng hộ kể cả ba mẹ, hai người đều vui mừng suy nghĩ đến viễn cảnh Lộ Võ cùng Thanh Thiển kết hôn. Lộ Ảnh Niên nhăn mi giơ tay xoa trán, nhất thời cảm thấy bất lực.
Lần đầu tiên sau khi sống lại, cô cảm thấy bản thân thực vô lực.
"Niên Niên?" Khẽ gõ lên cánh cửa, Tào Thanh Thiển nhíu mi hướng vào bên trong: "Con có ổn không?"
Lộ Ảnh Niên hôm nay tắm so với lúc thường muốn nhiều hơn mười phút.
"Dạ. Nhanh lắm." Vô thức trầm tư chợt nghe thấy giọng nói Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên nhanh chóng khôi phục tinh thần, bắt đầu giội nước tẩy sạch sữa tắm trên người, mau lẹ thay quần áo mở cửa bước ra ngoài, mặc kệ tóc vẫn còn ướt sủng nhỏ giọt thấm ướt nền phòng.
"Con thật là.... " Vừa rồi còn nhíu mi giờ thì hoàn toàn giãn ra, Tào Thanh Thiển cầm lấy khăn lông giúp cô lau tóc: "Hôm nay sao con lại vội, chưa sát tóc đã bước ra ngoài."
Không dám đem tâm sự nói cho nàng biết, Lộ Ảnh Niên nhếch miệng cười hì hì: "Sợ Tiểu Di chờ lâu thôi."
".... Đứa ngốc, chờ thì chờ, có gì đáng sợ đâu."
"Hắc hắc!!" Gãi đầu cười ngây ngô, nhìn bộ dáng dịu dàng của Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên cưỡng chế mọi loại lo lắng sợ hãi trong lòng, đem khăn lông đặt sang một bên, duỗi tay nắm lấy tay nàng.
Bất kể.... tương lai có thế nào, chỉ cần có thể nắm lấy đôi tay này, chuyện gì cũng không cần phải sợ.
Nghiên đầu đánh giá đứa nhỏ dường như đã cao hơn rất nhiều, rõ ràng nhìn ra được gương mặt xinh đẹp dần lộ ra những đường nét sắc lạnh, Tào Thanh Thiển đáy mắt loé lên, tay vừa bị nắm lấy tựa hồ muốn rút ra rồi lại dừng.
Mặc dù cảm nhận được Tào Thanh Thiển kích động, lại không thể nào biết được trong lòng Tiểu Di vừa suy nghĩ gì. Bụng bắt đầu reo vang, Lộ Ảnh Niên có chút ngượng ngùng quay đầu, vừa lúc nhìn thẳng vào mắt Tào Thanh Thiển, cười ngây ngô: "Tiểu Di, chúng ta xuống ăn cơm đi."
"Ân."
Tuy bụng rất đói, nhưng bữa cơm này có ăn thế nào cũng không cảm thấy thoải mái.
Nhị thúc si tình thì biết rồi, nhưng lúc nhìn Tào Thanh Thiển cũng không quá mức xuất hiện ý nghĩ dâm tục. Dù vậy, cả đời này cô đã quyết Thanh Thiển là của mình. Hiện tại trên bàn ăn Nhị thúc cứ trơ tráo không chút che dấu nhìn Thanh Thiển, Bà nội bên cạnh lại góp gió thổi cơm, Lộ Ảnh Niên không ngừng cảm thấy buồn bực, hai ba đũa liền giải quyết xong chén cơm, sau đó đặt xuống không muốn ăn nữa.
Trong đầu nảy sinh ý định muốn Tào Thanh Thiển cùng mình lên lầu nhưng nhìn đến bát cơm của nàng còn đến phân nữa.... Lộ Ảnh Niên không đành lòng mở miệng, chỉ một bộ dáng rầu rỉ không vui đùa nghịch chiếc đũa vừa ăn xong, cúi đầu không muốn nhìn thấy bản mặt của Lộ Võ nữa.
Bởi vì nhi tử bỗng dưng trở về, Phó Cẩm Miên đương nhiên chỉ muốn vui vẻ bên con trai, hơn nữa đối với chuyện chung thân đại sự hắn không hề quan tâm lại giống như rất có hảo cảm với Tào Thanh Thiển khiến bà quên mất để ý đến tâm tình khác lạ của Lộ Ảnh Niên.
Lộ Ái Quốc vẫn luôn thực điềm tĩnh nhìn vợ ông không ngừng dò hỏi mấy chuyện nhi tử ở bên ngoài như thế nào, nói một hồi thì hợp tác hắn cùng với Tào Thanh Thiển. Tay cầm lấy tẩu thuốc đảo mắt nhìn sang Lộ Ảnh Niên, dừng lại một chút thì rời đi, cuối cùng đặt trên người Tào Thanh Thiển.
"Ăn no rồi?" Ngồi trên bàn thực an tĩnh dùng cơm, lâu lâu nghe Phó Cẩm Miên nhắc tới mình thì nàng chỉ hơi mỉm cười cực kỳ lễ phép, nhìn thấy Lộ Ảnh Niên không ăn nữa, Tào Thanh Thiển cũng buông xuống chén đũa.
Kỳ thực bụng vẫn còn trống nhưng trên bàn ăn mọi người cứ hay nhìn mình cùng Tào Thanh Thiển, còn ánh mắt đáng ghét không chút che đấu. Lộ Ảnh Niên đương nhiên không còn hứng thú ăn uống gì.
"Sao con ăn ít vậy, thân thể không khoẻ?" Lơ đi ánh mắt như cú vọ của Lộ Võ, Tào Thanh Thiển khẽ nhíu mi đứng dậy: "Có muốn Dì dẫn con đi khám bác sĩ không?"
"Ngô....? Là không khoẻ a ~~ " Vừa nhìn thấy bộ dáng Tào Thanh Thiển lo lắng cho mình, Lộ Ảnh Niên bắt đầu sợ nàng vì mình tự trách bản thân, thân thể làm sao không thoải mái? Đơn giản đứng dậy xoa lấy thắt lưng: "Hôm nay mệt mỏi quá."
"Mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi." Người từ đầu tới cuối luôn im lặng đột nhiên mở miệng: "Tiểu Hoắc nói con gần đây tiến bộ rất nhiều, phải cố gắng chăm chỉ."
"Dạ biết, Gia gia." Lộ Ảnh Niên đứng dậy thực ngoan ngoãn đáp lời, sau đó trưng bộ dáng đáng thương nhìn đến Tào Thanh Thiển, chọc nàng nổi lên nhàn nhạt ý cười rồi cũng theo đứng lên: "Lộ bá bá, Bá mẫu, con dẫn Niên Niên lên phòng."
Lộ Võ theo bản năng cũng bật người thẳng thắp, nhưng Tào Thanh Thiển chỉ lễ phép gật đầu với hắn liền nắm tay Lộ Ảnh Niên bước đi.
Buồn bã mất mát mà ngồi xuống, tâm tình phút chốc giảo hoạt: "Thanh Thiển nàng... đối với Tiểu Niên thực tốt!"