Hai người dựa vào giường, chàng vừa nghiêng người, cái bóng đã nặng nề phủ xuống, đè ép khiến người ta chẳng thể thở nổi.
Khiến Thi Đại nảy sinh cảm xúc quái lạ rằng chỉ cần thoáng thất thần, nàng sẽ bị Giang Bạch Nghiễn nuốt vào bụng.
Nhưng nghe giọng điệu của Giang Bạch Nghiễn, rõ ràng có ý cầu xin, lột sạch lớp vỏ ngoài cố chấp làm liều, là nỗi chán ghét bản thân, lo lắng hoảng sợ tận xương tủy.
Vừa mâu thuẫn lại liên kết thành một thể.
Trái tim dưới lòng bàn tay va chạm hết lần này đến lần khác, như chú chim được nàng nắm trong tay.
Giang Bạch Nghiễn nói, chỉ để nàng khoét.
Dẫu biết có thể Thi Đại mang ý đồ khác, chàng vẫn dâng lên điểm yếu liên quan đến sinh tử của mình chỉ để đổi lại nàng ở lại lâu hơn.
Chưa từng trải qua phong hoa tuyết nguyệt, cũng chưa từng được yêu thương bảo vệ tận tâm, giao tính mạng cho nàng, là cách Giang Bạch Nghiễn bày tỏ tình yêu của mình.
"Em không làm chuyện đó đâu."
Trái tim như bị ai đó bóp chặt, Thi Đại vùi đầu vào hõm cổ chàng, giọng nói phiền muộn:
"Ai dám khoét, em giúp chàng đánh hắn nhé."
Giang Bạch Nghiễn thoáng sửng sốt, cười khẽ.
"Em sẽ không đi đâu hết."
Thi Đại cất lời:
"Nếu muốn rời khỏi, từ đầu em đã không đến nơi này."
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Giang Bạch Nghiễn.
"Mệt lắm luôn."
Thi Đại chọt má chàng:
"Vì tìm chàng, em đã chạy khắp nửa thành Trường An, bôn ba rất lâu mới vào khu rừng kia đấy."
Nàng vừa nhúc nhích, xích sắt đã vang vọng.
Giang Bạch Nghiễn vô thức cọ đầu ngón tay nàng.
Vừa nãy hôn Thi Đại quá lâu, hơi nóng quanh người chàng vẫn chưa tan hết, đáy mắt phản chiếu vầng sáng hỗn loạn, gò má cọ lên tay nàng, như sóng nước mềm mại.
Xúc cảm quá tuyệt vời, Thi Đại nhéo thêm vài cái.
Áp sát gò má gần tay nàng hơn nữa, Giang Bạch Nghiễn phối hợp vuốt ve của nàng, giọng điệu mềm nhẹ, truyền từng câu từng chữ vào tai nàng:
"Biết ta có tâm tư hèn hạ dơ bẩn như vậy...thật sự không đi?"
Thi Đại đáp:
"Không đi."
Ánh mắt như có thực chất, Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng nóng bỏng, với tư thế thuần phục.
Chàng hỏi:
"Không hối hận?"
Thi Đại cười, khóe môi cong lên:
"Em nói rồi, sẽ không làm chuyện mà mình hối hận."
Giọng nàng mềm mại, lại không cho phép từ chối, hôn lên má Giang Bạch Nghiễn an ủi.
Như niềm vui tự nhiên, lại như thủ đoạn cố ý tiếp cận, Giang Bạch Nghiễn từng bị lừa một lần, đến nay vẫn khó phân rõ.
Nhưng chàng bằng lòng tin tưởng Thi Đại một lần.
Chỉ là lần này, nếu nàng vẫn lừa chàng, chàng tuyệt đối...tuyệt đối sẽ không lưu luyến, cũng không mềm lòng thêm nữa.
Đây là người duy nhất mà chàng để tâm.
"Được."
Giang Bạch Nghiễn cười, môi mỏng dán sát tai Thi Đại, chậm rãi nói:
"Đừng rời khỏi, chỉ hai chúng ta thôi nhé. Nếu nàng muốn người khác...có lẽ ta sẽ khiến hắn chết rất khó coi."
Người tốt nhà ai nói đến giết người, lại dùng giọng điệu dịu dàng đong đầy ý cười như vậy chứ.
Giọng nói Giang Bạch Nghiễn rất dễ nghe, kề sát vành tai thì thầm như đang nỉ non lời yêu thương ngọt ngào.
Thi Đại lặng lẽ nhìn chàng suốt một lúc, cười nói với vẻ dung túng:
Cổ tay Thi Đại mảnh mai, xinh đẹp như đốt trúc, xích sắt đen ngòm, như vệt mực loang trên ngọc trắng.
Chẳng hợp chút nào, cực kỳ chướng mắt.
Thi Đại nói thật:
"Cấn quá."
Giang Bạch Nghiễn ngước mắt:
"Hửm?"
"Đeo vào khó chịu lắm."
Thi Đại lấy tay trái chọt xích sắt, chất sắt rắn chắc, lạnh lẽo:
"Vừa lạnh vừa cứng, ngủ cũng không được tự nhiên."
Giang Bạch Nghiễn:
"Lạnh?"
"Tất nhiên."
Thi Đại duỗi tay:
"Chàng sờ đi."
Thế nên chàng ngoan ngoãn nhấc tay, đầu ngón tay chạm vào xích sắt.
Rất lạnh, vòng quanh cổ tay, ngay cả vùng da kia cũng nhiễm hơi lạnh.
Dưới ánh sáng yếu ớt, mắt hạnh của Thi Đại trong veo sáng rỡ, tuy do mất máu mà có cảm giác yếu ớt nhợt nhạt, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, cực kỳ mềm dẻo.
Nàng thành thật nói:
"Em không thích thứ này."
Đây là tâm ma cảnh do ác ma thượng cổ hư cấu ra, nhưng ở cạnh nàng là Giang Bạch Nghiễn thật sự.
Nàng bằng lòng chấp nhận mặt u ám trong nội tâm Giang Bạch Nghiễn, cũng sẽ suy nghĩ từ góc độ của chàng, biết cảm giác an toàn của chàng mỏng manh, không muốn nàng rời đi.
Nhưng với bản thân Thi Đại mà nói, nàng đã quyết ý bầu bạn bên cạnh Giang Bạch Nghiễn, xích sắt trở thành vật vô dụng chắn giữa hai người, không cần thiết phải tồn tại.
Vả lại, dẫu là trong hay ngoài tâm ma cảnh, nàng cũng không thích bị trói thế này.
Hiển nhiên Giang Bạch Nghiễn hiểu ý nàng.
Thi Đại khoác áo choàng của chàng, tay áo rộng rãi, rủ xuống rồi tản ra như cánh hoa, để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn, vị trí mà xích sắt trói chặt, làn da đã ửng đỏ.
Bình tĩnh mà nói, chàng có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ với Thi Đại.
Bắt đầu từ rất lâu trước đây, Giang Bạch Nghiễn đã khát khao sự thiên vị và gần gũi của nàng.
Nàng như cơn gió tự do lướt ngang nhánh rừng, chẳng qua chỉ tạm thời vờn quanh chàng, tùy ý thoải mái, hiếm khi dừng lại.
Giang Bạch Nghiễn mưu toan giam cầm ngọn gió ấy, chiếm làm của riêng không dưới một lần.
Vĩnh viễn chỉ có hai người sẽ tốt biết bao.
Cứ thế, chàng có thể chiếm đoạt tất cả của Thi Đại, nụ hôn, ôm ấp, cho dù là đau đớn.
Thật sự đến ngày hôm nay, vậy mà chàng lại không nỡ...
Chỉ vì một vệt đỏ trên cổ tay nàng.
Căn phòng im ắng, Giang Bạch Nghiễn rủ hàng mi, trong mắt còn tro tàn dục vọng, mờ mịt không rõ.
Áo choàng đen không giống áo trắng ngày xưa, tôn lên vẻ lạnh lẽo thấu xương như đá vỏ chai của chàng.
Cảm giác bị xích sắt trói buộc, chàng quá đỗi quen thuộc.
Từ bảy tuổi đến mười lăm tuổi, mấy năm dài đằng đẵng ấy, tay chân Giang Bạch Nghiễn đều mang xiềng xích nặng nề, giam cầm quá lâu, vết hằn in dấu.
Thi Đại nghiêng đầu quan sát sắc mặt chàng, thấy chàng xuống giường ra khỏi cửa phòng, khi trở về, trong tay cầm theo chìa khóa.
Nàng không nhịn được, mỉm cười rất khẽ.
Lúc Giang Bạch Nghiễn đến gần, mang theo hơi lạnh rét mướt, ngón tay thon dài cuộn lại, dùng chìa khóa mở xích sắt.
Rắc một tiếng, xích sắt rơi xuống.
Bị trói khoảng hai canh giờ, cổ tay Thi Đại xuất hiện một vết đỏ rõ rệt. Giang Bạch Nghiễn cầm chỗ đó, nhẹ nhàng cọ xát.
Dùng tà thuật chịu đau thay Thi Đại, cổ tay chàng thoáng cảm giác vướng víu.
Đôi mắt chàng u ám, vuốt ve vệt đỏ trên da Thi Đại như muốn xoa tan đi.
Yên lặng một thoáng, Giang Bạch Nghiễn cúi đầu, một nụ hôn gần như thành kính rơi lên cổ tay nàng:
"Còn khó chịu không?"
Động tác nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, vẫn thấy chưa đủ, môi mỏng của chàng chậm rãi di chuyển, vòng quanh vệt đỏ kia.
Chẳng còn điên cuồng và hung ác trước đó, ngay cả hơi thở cũng hóa dịu dàng, thấm vào da thịt của Thi Đại.
Làm người ta chẳng thể đỡ nổi.
Trái tim Thi Đại như bị ngâm trong nước ấm, gần như tan chảy, nhẹ nhàng run rẩy.
Có lẽ đúng như Giang Bạch Nghiễn đã nói, chàng quen thói sát phạt, trong lòng che giấu vô vàn suy nghĩ bệnh hoạn, nhưng mỗi một lần, chàng đều cố hết sức kiềm chế.
Giang Bạch Nghiễn chưa từng, cũng vĩnh viễn không tổn thương nàng.
Cho dù bị "Thi Đại" trong tâm ma cảnh sỉ nhục vứt bỏ, chàng cũng chẳng chạm đến nàng nửa phần, chỉ rạch mình đến máu me đầm đìa.
Người trưởng thành trong giết chóc và cực hình, thế nhưng trước giờ chàng mang đến cho nàng, cũng chỉ có bản năng dịu dàng.
Thi Đại ngẩn ngơ nhìn chàng rất lâu, mãi đến khi ánh nến lung lay, phát ra tiếng vang khẽ.
Giang Bạch Nghiễn ngước mắt, đáy mắt trong suốt phản chiếu ánh sáng vàng kim, lại lần nữa cúi đầu, hôn lên mu bàn tay Thi Đại.
Ngứa quá.
Đầu ngón tay run rẩy, Thi Đại cong vành mắt, giơ tay vuốt qua môi đỏ của chàng, rồi lại đến nốt ruồi nho nhỏ dưới khóe môi kia.
Ánh nên rơi trên vài lọn tóc vểnh lên của nàng, mờ ảo dịu dàng.
"Khóa như thế này, có tác dụng hơn nhiều so với xiềng xích."
Thi Đại cất lời:
"Em sẽ không đi, là cam tâm tình nguyện."
Phòng tối ngăn cách với thế gian, không thấy trời trăng sao sáng.
Ở đây, Thi Đại không phân được giờ giấc, lại mơ màng thiếp đi trong lòng Giang Bạch Nghiễn.
Sau khi được nàng ủ ấm, cơ thể Giang Bạch Nghiễn dễ chịu ấm áp, gối ôm hình người đủ điểm, chờ Thi Đại thức giấc, xung quanh chẳng khác gì trước khi ngủ.
Ánh nến tĩnh lặng, Giang Bạch Nghiễn nằm bên cạnh, đang ngắm gương mặt nàng.
"Chàng..."
Thi Đại híp mắt, đánh giá sắc mặt chàng tỉ mỉ:
"Rốt cuộc có ngủ hay không?"
Sao lần nào nàng mở mắt, Giang Bạch Nghiễn cũng luôn tỉnh táo vậy?
Giang Bạch Nghiễn cười:
"Ngủ rồi."
Thi Đại nhìn chàng chằm chằm:
"Thật ư?"
"Ừm."
Giang Bạch Nghiễn đổi chủ đề:
"Nàng đói chưa?"
Chàng càng ung dung tự nhiên, Thi Đại càng ngẫm ra vẻ chột dạ, ánh mắt liếc qua vệt xanh đen dưới mắt chàng.
"Không đói."
Thi Đại nói:
"Em vẫn muốn ngủ thêm một lúc."
Giang Bạch Nghiễn gật đầu, lại thấy nàng không hề nhắm mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng đang nhìn chàng chăm chú.
Thi Đại đã ngủ đủ, nói câu này chỉ để đảm bảo chàng được vào giấc.
Cánh tay khép lại, ôm nàng chặt hơn, như lo lắng nàng sẽ bỏ đi, Giang Bạch Nghiễn vùi đầu vào hõm cổ nàng.
Quả thật đã mấy ngày rồi chàng chưa được ngủ một giấc yên ổn, dùng xích sắt trói Thi Đại xong vẫn cảm thấy không chân thực, giờ đây tháo xích ra lại càng bất an.
Giấc ngủ là vực sâu không đáy, một khi đắm chìm, vô tri vô giác.
Có lẽ khi chàng vừa tỉnh giấc, bên cạnh đã trống rỗng, không thấy Thi Đại đâu nữa.
"Ngủ đi, ngủ đi."
Thi Đại nắm tay phải của Giang Bạch Nghiễn, mười ngón tay đan xen cùng chàng:
"Như vậy chàng không cần phải lo em đi mất."
Ủ trong chăn quá lâu, lòng bàn tay hai người nóng hổi, Giang Bạch Nghiễn tập trung cảm nhận sự tồn tại của nàng, bỗng bật cười:
"Ừm."
Cuối cùng Thi Đại thấy chàng nhắm mắt.
Nàng hiếm khi trông thấy dáng vẻ Giang Bạch Nghiễn ngủ say, chờ hơi thở chàng ổn định, đánh giá chàng với vẻ mới lạ.
Lông mi chàng dài rậm, lặng yên rủ xuống tựa cánh bướm, giữa hàng mày như có lớp tuyết mỏng, so với lạnh lùng sắc bén, vẻ trong trẻo nhu hòa nhiều hơn hẳn.
Dáng vẻ ngoan ơi là ngoan.
Giang Bạch Nghiễn ngủ không sâu lắm, chưa đến hai canh giờ đã mở mắt, đồng tử đen láy, phủ một lớp sương mờ.
Người bên cạnh chàng vẫn ở đây.
Thi Đại đang lười biếng rủ mắt, dùng đầu ngón tay quấn lấy tóc chàng đùa nghịch, cảm giác có động tĩnh, nàng ngước mắt lên.
"Chàng chỉ ngủ một lúc như vậy thôi hả?"
Nàng cười bảo:
"Nghỉ thêm nhé?"
Nhìn nàng chăm chú một lúc, Giang Bạch Nghiễn sát đến gần, như muốn xác nhận đây không phải mơ, chạm nhẹ đôi môi lên mày mắt và khóe môi nàng.
Từ trong đuôi mắt cong lên của chàng, Thi Đại trông thấy niềm hân hoan chẳng buồn che giấu.
Trên người chàng không ít vết thương, Thi Đại sợ miệng vết thương nứt ra:
"Chàng nhẹ chút nào."
"Không sao."
Giang Bạch Nghiễn cười với nàng, bước xuống giường:
"Vết thương của giao nhân, hồi phục rất nhanh."
Thi Đại không bị chàng lấp liếm cho qua:
"Nhưng chàng vẫn bị thương kia mà."
Chẳng phải vẫn chưa lành sao.
Giang Bạch Nghiễn rủ mắt cong môi, đi đến trước gương cầm lược gỗ.
Chàng vừa thức giấc, tóc dài xõa tung trên vai, sắc mặt lười biếng, mang theo nét quyến rũ lười nhác khác hẳn lúc bình thường.
Thi Đại tưởng chàng muốn chải đầu, nào ngờ Giang Bạch Nghiễn lại cầm lược gỗ đi đến bên giường.
Nàng hiểu ý đối phương ngay:
"Chàng muốn chải tóc cho em?"
"Tài nghệ không giỏi."
Giang Bạch Nghiễn mở lời:
"Nàng đừng chê."
Chàng biết chải kiểu tóc của nữ tử sao?
Thi Đại nổi hứng, nhanh nhẹn xuống giường mang giày vớ, ngoan ngoãn ngồi trước gương:
"Làm sao chê được? Nào nào, để em xem tay nghề của chàng."
Trong gương đồng, Giang Bạch Nghiễn đứng sau lưng nàng.
Sinh ra ở Thi phủ, mấy chuyện chải tóc này, phần lớn đều do thị nữ làm giúp nàng.
Bản thân Thi Đại chỉ biết được vài kiểu đơn giản, chẳng hạn như búi tròn và song nha kế, rảnh rỗi không có gì làm chỉ ở trong nhà, nàng dứt khoát buộc gọn tóc lên cao.
Giang Bạch Nghiễn chuẩn bị chải kiểu gì cho nàng đây?
Mười ngón tay luồn qua tóc nàng, hiển nhiên tay nghề của Giang Bạch Nghiễn còn chưa lưu loát.
Thi Đại ung dung quan sát toàn bộ quá trình, biểu cảm từ tò mò thuở đầu, dần dần trở nên ngạc nhiên.
Giang Bạch Nghiễn búi tóc cho nàng, vậy mà cũng khá đẹp.
Chàng chải kiểu thùy quải kế, chia tóc sang hai bên trái phải, quấn tóc rủ xuống hai bên, không phức tạp lắm, nhưng cần phải có kỹ xảo nhất định.
Tóc đen được chàng vấn lên, để lộ cần cổ thon dài trắng nõn. Ngón trỏ của Giang Bạch Nghiễn vuốt phần tóc trước trán nàng, Thi Đại cười rạng rỡ hỏi:
"Giỏi quá, có phải chàng từng học chuyên sâu không? Còn búi giỏi hơn em nữa."
"Từng mua sách ở Việt Châu."
Giang Bạch Nghiễn nói:
"Có chỗ nào sai không?"
Thi Đại ngước mắt, không che giấu ngạc nhiên:
"Không búi sai, chàng từng mua sách...về cách chải tóc ở Việt Châu ư?"
Nàng nhớ lại tiểu thuyết mà mình từng thấy trong phòng Giang Bạch Nghiễn, trước đây chàng chỉ đọc điển tịch và kiếm phổ, chưa từng quan tâm đến những loại sách khác.
Phải rồi, chàng còn đang học nữ hồng nữa kìa.
"Nếu học cách búi tóc, chỉ đọc sách thôi vẫn chưa đủ, cần luyện tập nữa phải không?"
Thi Đại hỏi:
"Chàng tìm ai luyện vậy?"
Nhìn động tác của Giang Bạch Nghiễn, chắc chắn không phải lần đầu ra tay.
Ánh mắt Thi Đại lóe lên, suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng.
Cho nên Giang Bạch Nghiễn vừa đọc sách, vừa dùng tóc chàng thực hành, nhìn thẳng vào gương, học cách búi tóc hết lần này đến lần khác.
Nàng thử tưởng tượng tình cảnh ấy, cảm thấy quá đỗi đáng yêu, ngay cả trái tim cũng mềm nhũn.
Giang Bạch Nghiễn búi xong, vành mắt Thi Đại cong cong, người trong gương cũng mỉm cười rạng rỡ. Đây là kiểu tóc của những cô nương trẻ tuổi, hoạt bát phấn chấn, dây buộc tóc nhẹ đung đưa, tôn lên vẻ chói sáng động lòng người của nàng.
Thi Đại vô cùng vừa ý, hào hứng muốn thử:
"Em cũng chải tóc giúp chàng."
Giang Bạch Nghiễn sửng sốt một thoáng, đưa lược gỗ cho nàng.
Nam tử chỉ cần buộc gọn là được, đơn giản hơn búi tóc nhiều.
Thi Đại hớn hở vòng ra sau lưng Giang Bạch Nghiễn, túm tóc đen chàng lên, như hứng lấy suối nước chảy róc rách.
Vừa chải tóc cho chàng, nàng vừa nghiêm túc hỏi:
"Tà khí trong người chàng thế nào rồi?"
Chuyện này cực kỳ quan trọng, Thi Đại quyết định mỗi ngày hỏi vài lần, lúc nào cũng phải quan sát thay đổi.
Giang Bạch Nghiễn không giấu nàng:
"Thỉnh thoảng sẽ có biến động dị thường, đọc thầm thanh tâm chú có thể áp chế."
Tà khí xâm nhập, cảm giác chẳng dễ chịu.
Đau đớn bùng lên trong đầu cuốn lấy lục phủ ngũ tạng, đau đớn như xé rách lan khắp người, cơ thể như bị chia năm xẻ bảy, không còn là của mình nữa.
Ý thức bị xâu xé không ngừng, chàng cần phải cố hết sức ngăn chặn ác ma phá thân chui ra...
Trước khi Thi Đại xuất hiện là như thế.
Gặp nàng rồi, sát niệm của Giang Bạch Nghiễn rút lui, tà khí trong người đã được hạn chế.
Tối qua là lần duy nhất chàng an lòng trong suốt mười ngày nay.
"Nếu có chỗ nào khó chịu, nhất định phải nói cho em nha."
Thi Đại lải nhải:
"Em biết chàng cứ luôn gắng gượng thôi."
Tóc Giang Bạch Nghiễn mềm mại, nàng không cần tốn sức đã chải suôn, dùng dây buộc tóc cột gọn.
Trong gương đồng, thiếu niên ngồi ngay ngắn thẳng thớm, tuấn tú sáng sủa.
Mặt mày xinh đẹp nhường ấy ngắm mãi không chán, Thi Đại bùi ngùi từ tận đáy lòng:
Bắt đầu từ khi chải tóc, Giang Bạch Nghiễn vẫn luôn nhìn nàng chăm chú trong gương.
Bị Thi Đại bắt gặp tại trận, Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:
"Nàng đối xử với ta thế này..."
Thi Đại đứng sau lưng chàng, hương hoa thoang thoảng, cách nhau quá gần, Giang Bạch Nghiễn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng.
Chàng khàn giọng bảo:
"Thật sự không thể hối hận được nữa."
Thi Đại giương cằm, cong môi:
"Một lời nói ra tứ mã nan truy, ai hối hận chứ?"
Nàng mỉm cười rạng rỡ xán lạn, thần thái tràn đầy sức sống, khiến người ta khát khao hướng tới.
Vẻ si mê nơi đáy mắt Giang Bạch Nghiễn âm thầm gợn sóng, hôn nhẹ khóe môi nàng:
"Nàng muốn ăn gì?"
Nghe chàng nói vậy, Thi Đại mới muộn màng nhận ra, đã mấy canh giờ mình chưa ăn gì, đói đến bụng rỗng.
"Gì cũng được."
Mắt nàng sáng rỡ:
"Chàng nấu sao? Em giúp nữa nhé, được không?"
Thi Đại rất tự biết mình, nói đoạn mỉm cười:
"Em không biết nấu ăn, nhưng không đến mức thêm phiền. Chàng bị thương, cố gắng đừng dùng sức quá. Như vậy đi, chàng ở cạnh miêu tả quá trình, để em làm bữa sáng."
Để nàng bên cạnh, lúc nào cũng trong tầm mắt chàng, như vậy cũng tốt.
Giang Bạch Nghiễn không định để nàng ra tay vất vả, sửa lại vạt áo hơi rối của Thi Đại, dắt nàng ra khỏi phòng tối.
Không thể không nói, tòa nhà ngoại ô phía tây của chàng rất chú trọng bố trí.
Dưới lòng đất che giấu vài căn phòng tối, chỗ Thi Đại ở là rộng rãi đẹp đẽ nhất, những nơi còn lại trống rỗng, toát ra hơi lạnh thấu xương.
Chậm rãi bước về trước, hành lang dài u tối, yên ắng đến lạ thường.
Thi Đại nhạy bén hỏi:
"Tòa nhà này, chàng dùng để làm gì?"
Bố trí phức tạp nhường này, chắc chắn có mục đích khác, không chỉ đơn giản là nơi ở.
Giang Bạch Nghiễn nghiêng mắt nhìn qua:
"Ta từng giam đám sát thủ tham gia vụ án Giang phủ ở đây."
Giam, là một khái niệm mơ hồ.
Nhớ đến những bộ hài cốt ở Thanh Châu, Thi Đại có lý do tin tưởng chuyện Giang Bạch Nghiễn từng giết người chặt xác tại nơi này.
"Không cần lo."
Giữa hàng mày phủ vẻ u ám, Giang Bạch Nghiễn cầm tay phải của nàng:
"Nơi này không có oan hồn, ta đã xử lý qua."
Thi Đại hiểu ẩn ý của chàng.
Đám hung thủ được chàng tra rõ thân phận, chết rồi hồn cũng không còn.
Ở Trấn Ách Ti lâu như vậy, nàng không còn sợ chuyện quỷ quái nữa, Thi Đại có sức chấp nhận mạnh mẽ với hành vi trả thù của Giang Bạch Nghiễn.
Nàng cười với vẻ mặt bình tĩnh như thường:
"Chỗ này liệu có bị Trấn Ách Ti tra ra không?"
"Cơ quan trong tòa nhà khó nhằn, người bên cạnh chưa từng phát giác."
Gác lại ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt nàng, Giang Bạch Nghiễn cất lời:
"Mấy ngày trước, Trấn Ách Ti từng lục soát một lượt ở đây, không tìm được đường ngầm."
Chẳng ai ngờ, tòa nhà bỏ hoang thoạt nhìn bình thường này, lại có hang động dưới lòng đất.
Thi Đại thầm nghĩ, hẳn ác ma thượng cổ kia cũng không muốn Giang Bạch Nghiễn bị Trấn Ách Ti tìm thấy.
Một khi hai bên xảy ra quyết chiến sinh tử, tính mạng Giang Bạch Nghiễn bị đe dọa, e rằng tâm ma cảnh sẽ hoàn toàn sụp đổ, buộc nó phải phí thời gian công sức thiết kế thêm lần nữa, tất cả làm lại từ đầu.
Lúc nó xây dựng tâm ma, chắc chắn đã cân nhắc đến chuyện này, cho nên suốt mười ngày qua, nó đã che giấu hành tung Giang Bạch Nghiễn cực kỳ chặt chẽ.
Được Giang Bạch Nghiễn dắt đi súc miệng rửa mặt một phen, tinh thần Thi Đại sảng khoái, điều phiền muộn duy nhất là y phục không vừa người.
Áo choàng trắng của Giang Bạch Nghiễn khoác lên người nàng, cổ áo thường mở rộng thì không nói, mép áo kéo lê dưới đất, ngay cả đi lại cũng không tiện.
"Tối qua ta đã giặt sạch váy cho nàng."
Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
"Hẳn sắp khô rồi."
Thi Đại:
"Hôm qua?"
Hôm qua nàng và Giang Bạch Nghiễn ở cạnh nhau, không thấy chàng giặt đồ.
Nghĩ kỹ lại, Thi Đại cau mày:
"Sau khi em ngủ?"
Nhân lúc nàng thiếp đi, Giang Bạch Nghiễn ôm nàng vào phòng tối nhỏ có xích sắt, giữa chừng rảnh rỗi có thể làm chuyện khác.
Giang Bạch Nghiễn rủ mắt cười bảo:
"Đúng vậy, để tránh tai mắt người khác, không thể phơi bên ngoài được nên khô hơi lâu một chút."
Thi Đại: "..."
Nàng đột nhiên rất muốn lột áo của người này ra, xem thử vết thương của chàng đã nứt mấy đường.
"Chàng bị thương, phải nghỉ ngơi đàng hoàng chứ."
Thi Đại nghiêm túc:
"Loại chuyện này..."
Nàng đang muốn nói tiếp, không kịp đề phòng, bỗng nghe tiếng người lạ.
Là nữ nhân, giọng điệu cực kỳ ngạc nhiên:
"Nơi này thật sự có cửa ngầm!"
Người ngoài đến đây?
Thi Đại lập tức cảnh giác, nhìn sang Giang Bạch Nghiễn.
Sắc mặt chàng vẫn bình thản, chẳng hề ngạc nhiên, khóe môi nở nụ cười lười nhác, tay phải vuốt ve kiếm Đoạn Thủy nơi thắt lưng.
Thi Đại thì thầm hỏi chàng:
"Chàng biết là ai không?"
Giang Bạch Nghiễn:
"Có lẽ là Trấn Ách Ti."
Thi Đại nghiêng người, thăm dò nhìn ra ngoài cửa.
Nàng và Giang Bạch Nghiễn đang đứng trong phòng nhỏ chính giữa đường ngầm, ánh lửa sáng rực giữa hành lang, có người đã thắp nến.
Là ba người trẻ tuổi, hai nam một nữ, thoạt trông tuổi tác tương đương Thi Đại, thắt lưng treo lệnh bài Trấn Ách Ti.
Sao họ lại đột nhiên tìm đến đây?
Thiếu niên dẫn đầu, cầm đèn lồng tình cờ ngước mắt, vừa khéo đối diện với Thi Đại.
Cả người run lẩy bẩy, thiếu niên móc vài lá bùa ra:
"Ai đó!"
Nhìn phản ứng này, hẳn là người mới của Trấn Ách Ti.
Thi Đại bỗng dưng hiểu rõ ý đồ của ác ma.
Tâm ma cảnh do một tay nó thao túng, trừ Giang Bạch Nghiễn ra, động tĩnh của tất cả mọi người đều bị nó sắp xếp từ sớm.
Bao gồm chuyện Thi Kính Thừa truy sát, Thi Đại phản bội, cùng lần gặp gỡ nơi ngõ hẹp này.
Ba người trước mặt thực lực không mạnh, còn lâu mới là đối thủ của Giang Bạch Nghiễn, gặp phải chàng, chẳng có chút phần thắng nào.
Cũng chính vì thế, Giang Bạch Nghiễn mới có thể dễ dàng lấy mạng họ.
Mười ngày trôi qua, Giang Bạch Nghiễn tà khí quấn thân, lại chỉ giết yêu vật khắp núi đồi, ác ma muốn kích thích nhiều ác niệm của chàng hơn, cách tốt nhất là dụ dỗ chàng giết người.
Nhất là những người đã từng kề vai diệt trừ yêu ma cùng chàng.
Đây là đầm lầy muốn nuốt chửng người ta, chỉ cần Giang Bạch Nghiễn ra tay, sẽ chìm sâu vào đó.
Tâm ma muốn ép điên chàng từng chút, từng ngày.
"Thi tiểu thư!"
Nhận ra tướng mạo Thi Đại, thiếu niên cầm đèn liếc Giang Bạch Nghiễn bên cạnh nàng, ngạc nhiên cất cao giọng:
"Sao cô lại ở chung với tà vật?"
P/S: Đây là chương khiến tui nhận định ảnh cực soft, dù mang tiếng ác, nhưng ảnh chưa bao giờ muốn tổn thương chị hoặc bất cứ ng vô tội nào, thà vào rừng giết yêu tự rạch mình...Thương mà tội ảnh thật sự, bị "Thi Đại" trong tâm ma cảnh ruồng bỏ, ảnh cũng ko nỡ kéo chị vào vũng lầy đủ hiểu ảnh dịu dàng biết bao nhiêu, may mà gặp dc chị, đúng người biết yêu thương, thấu hiểu, trân trọng ảnh.